Đọc Arioto khiến tôi thấy hứng...
----------
Ai cũng có một vài điểm yếu mà không muốn để mất kỳ ai khác biết dù bất cứ giá nào. Ví dụ như, tôi có quá khứ đen tối của một kẻ thảm hại chẳng hạn. Cô bạn nào trong nhóm tôi cũng là người tốt hết, nên tôi cũng biết là dù nếu bị phát hiện họ cũng chẳng trêu tôi đâu. Nhưng mà, làm thế với tôi thì hơi quá, vì lúc đó sẽ càng khó hơn để có thể cư xử như không có gì hết. Nên tôi sẽ đem bí mật đó xuống mồ.
Tuy nhiên, việc giấu bí mật của mình lại thực sự rất khó. Miễn là còn sống thì luôn có nguy cơ ai đó quen biết tôi hồi xưa xuất hiện. Sẽ chẳng bao giờ có thể rũ bỏ được quá khứ đâu. Thế nên…
“Này này onee-chan” Con em gái kêu tôi ngay khi tôi vừa từ trường về. “Mai-senpai với Ajisai-senpai có đến đây chơi nữa không á?”
Tôi đang nằm dài ra sofa liền ngước lên, lăn lộn với tay cầm chơi game trong tay. “Huh? Họ làm gì dễ đến đây thế?”
“Mọi chuyện vẫn ổn chứ onee-chan?”
“Ừ? Sao tự dưng lại hỏi thế?”
“Chỉ là… em không biết, cảm giác như đó là cái cách mới để họ bắt nạt chị ấy?”
“Làm gì có chuyện đó chứ!?” Tôi hét lên. Nhỏ này đang nói cái quái gì thế?!
Tôi bật dậy, nhưng con em chỉ nhìn tôi lạnh lùng. “Ý em là, càng nghĩ em càng thấy lạ, rằng bà chị gái loser của mình và Mai-senpai lại có thể như thế. Hẹn hò rồi kết hôn ấy, chắc là em đang mơ rồi.”
“Không, làm gì có!” Tôi đốp lại. “Chuyện có thật đấy! Mà, phần kết hôn thì không, nhưng có thật mà!”
Bố mẹ tôi hôm nay sẽ về muộn, nên nói chuyện về Mai trong phòng khách cũng chẳng sao.
“Giờ nghe đây!” Tôi nói tiếp.” Đừng có hé bất cứ lời nào về chuyện này cho bố mẹ nghe chưa? Và cũng cấm nhắc lại quá khứ của chị nữa. Kín kín cái miệng vào nghe chưa!”
“Rồi rồi, em biết rồi.”
Nhỏ em lấy tay chọc đùi tôi. Dừng lại màu! Sao tự dưng làm thế?! Chị biết là em có dáng người lý tưởng khác hẳn chị rồi, nên dừng lại được không?
“Mà, em cũng đâu có ác đến nỗi hủy hoại đi mùa xuân của chị, thứ mà chẳng ai nghĩ là sẽ đến cả ấy.”
“Cà trớn vừa thôi…”
Vậy ra đây là cảm giác của Satsuki-san mỗi khi đối đầu với Mai sao. Ừ thì, quả là khó mà thật lòng được trong tình cảnh này.
Đúng như nó đã dự tính trước (?), nhỏ em gái đã dồn tôi vào chân tường. Nhỏ thản nhiên vòng tay ra sau đầu.
“Aaah, tự dưng em thèm ăn donut quá. Đi mua một ít đi. Gần đây có một quán mới em muốn thử á.”
“Eeh, phiền thế. Cứ mua ở cửa hàng tiện lợi gần đây là được mà.”
Em gái tôi ve vẩy 2000 yên mà mẹ đưa cho mua bữa tối nay.
“Không được đâu. Em mà không được ăn donut ở đó thì chắc sẽ lỡ miệng nói ra vài chuyện không hay lắm. Như là cách biệt xã hội này, cách biệt xã hội, rồi cách biệt xã hội nữa này.”
“Lại đây chị giết mày!”
Quán bánh mà nó muốn đến cách nhà tôi 4 ga tàu. Cứ thế này thì tôi sẽ thành nạn nhân của tên ác nhân mang tên em gái mất.
Tôi uể oải ngồi dậy, mặc áo dài vào rồi hướng đến quán donut.
“Yay, em yêu chị, Onee-chan!”
“Rồi rồi.”
Dù lúc đầu không muốn, nhưng tôi cũng bắt đầu muốn ăn thử donut ở đó rồi… Cảm giác như vừa thua một bàn cực cay vậy…
Queen Donut là một chuỗi của hàng nổi tiếng cực kỳ phát triển dạo mấy năm gần đây. Ngoài donut ngọt thông thường ra, họ còn bán nhiều loại donut với nhiều vị và hân khác nhau. Nghe như bakery ấy nhỉ? Dù sao thì, người ta đồn rằng món nào ở đó cũng ngon hết.
Với lại, đồng phục nhân viên của họ cũng khá nổi tiếng.
Trông như đồ từ Alice ở thế giới kỳ diệu ấy, mọi nhân viên nữ đều đeo một tấm tạp dề, và mặc váy xòe với những diềm xếp đáng yêu. Tôi chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy, nhưng trên mạng thì có hàng đống ảnh, nên tôi cũng khá rõ họ trông như thế nào.
Bước vào trong, trước mặt bọn tôi là một tủ xếp đầy những chiếc donut đủ loại sắc màu.
“Uwaa, khó chọn quá đi.”
Nhìn đôi mắt sáng lấp lánh và biểu cảm kia thì rõ ràng con em tôi chưa từng đến đây lần nào rồi. Nhưng tôi thì khác nha. Trên đường đến đây, tôi đã tranh thủ xem qua hết menu lúc đi tàu rồi đấy.
“Huh, chà chà. Chị hai nhìn kìa, ở quầy thanh toán có chị gái xinh thật đấy.”
“Hể, mà, chị mày cũng quen thấy gái xinh ở trường rồi.” (Hất tóc)
“Có khi nào Mai-senpai và Ajisai-senpai có nghề tay trái không? Bạn gái thuê chẳng hạn?”
“Em thực sự nói thế khi biết mỗi tháng chị được có 10,000 yên tiền tiêu vặt à?!”
Aah trời ạ, đừng có nói nữa coi! Chị mày đang cố kiếm cái donut mình muốn đây!
Tôi cố mường tượng ra cảnh đặt bánh rồi vào xếp hàng.
Lúc nào cũng thế, khi mua hàng tôi luôn cố gắng làm sao nhanh nhất có thể, để thu ngân không phải đợi dù chỉ một giây. Đó không phải do thói ẩn dật của tôi đâu nhé, mà chỉ là cách thể hiện sự tôn trọng với người ta thôi… Tôi không sai đâu nhỉ?
Trong khi vẫn còn nghĩ ngợi, hàng chờ đã đến lượt tôi.
“Kính chào quý khách. Bạn muốn ăn ở đây hay mang về ạ?”
“À, ừm.”
Tôi chưa có chuẩn bị câu trả lời cho câu hỏi đột ngột này. Đột nhiên tôi trở nên bối rối, rồi chỉ vào một chiếc donut xếp trên kệ.
Đó là khi…
“Hả?”
Nghe thấy giọng nói bất ngờ, tôi ngẩng đầu lên nhìn người đứng sau quầy. Một mỹ nhân tóc đen. Hửm.
“…Eh, Satsuki-san?”
Cả hai đứa há hốc mồm khi nhận ra nhau.
“Uwa, bộ đồng phục này dễ thương thật đấy.”
“…”
Ha!
Hình như tôi vừa bất cẩn nói gì đó mình không nên nói ra rồi nhỉ.
“Amaori.”
Một Satsuki-san người dường như sẽ không bao giờ đồng ý mặc loại trang phục dễ thương như này gọi tên tôi với giọng trầm hẳn. Trông như cổ đang copslay ấy, nhưng mà thật sự là cực hợp luôn. Có lẽ là do vẻ đẹp xuất chúng của cổ.
“À, ừm thì…”
Hình như có ai đó đến cạnh tôi. Quay đầu lại thì đó là nhỏ em gái đang nghiêng đầu thắc mắc.
Con bé ở đây á?! À, ừ, bọn tôi đến đây cùng nhau mà! Cú sốc từ cuộc gặp bất ngờ với Satsuki-san khiến tôi lú đôi chút.
“Eh? Chị hai quen với chị nhân viên xinh gái này á?!”
“Ừ thì bọn chị học cùng lớp…”
“Nói vậy là sai đấy, nhỉ Amaori?”
Vẫn giữ chiếc kẹp trong tay, Satsuki-san nói thẳng.
“Vậy ra đây là em gái của cậu sao. Hân hạnh được gặp em. Chị là Koto Satsuki, và hiện đang hẹn hò với Amaori Renako.”
“Đang hẹn hò á?!”
Ánh nhìn của nhỏ em gái như muốn xuyên thủng tôi.
Môi con bé run run. Ánh nhìn đó… lần cuối tôi thấy ánh mắt này là khi con bé bắt gặp tôi tắm nước đá để bị cảm rồi bỏ luôn chuyến dã ngoại của trường, vì hồi sơ trung tôi
nào có bạn…
Là thế, hửm…
“Eh, khoan, chị hai đang cắm…? Ah, không, ừm, r-ra là vậy, ahaha!”
Con bé cười gượng. Ừ, chị biết là mày đang tính nói ‘cắm sừng’ chứ gì. Ừ, không sai đâu, nhưng làm thế này chả khác gì nói thẳng ra cả. Thừa thãi thật.
“M-Mà kệ đi! Ừm, đặt bánh, ừ, cho tớ lấy bánh với nhé?!”
Em gái tôi dường như còn kha khá chuyện muốn nói, nhưng tôi nhanh chóng chuyển chủ đề khi chỉ vào meni.
Vụ này… con em tôi chắc chắn sẽ tra khảo tôi ngay khoảnh khắc bước vào nhà nhỉ… và rốt cuộc tôi lại phải giải thích mọi chuyện cho con bé về cái mớ hỗn tạp này sao… Đau bụng quá đi…
Nhưng trước đó—
“Amaori, ca của tôi còn 15 phút nữa thôi. Cậu đợi tôi nhé?”
“Eh?”
Satsuki-san nở nụ cười thương mại. Vì đôi mắt kia nào có cười đâu.
“Cậu sẽ đợi, nhỉ?”
“Vâng.”
Tôi không biết cổ có việc gì với tôi nữa, nhưng nếu giờ mà tôi lượn đi, có khi cổ lùa đến tận nhà tôi luôn ấy chứ. Nếu phải cùng lúc đối mặt với cả Satsuki-san lẫn con em gái thì chắc chắn tôi chỉ có nhận lấy thất bại toàn tập thôi. Nên tốt hơn là cứ từng người một vậy.
“Là vậy đấy, nên là… em về nhà mà ăn bánh trước đi nhé.”
“Cũng được thôi, nhưng chị hai này, khi nào về chúng ta cần nói chuyện đàng hoàng đấy.”
Nhỏ em đang nắm lấy tay áo tôi.
Nó hiểu lầm hết rồi…
Chờ đã, dù có là gì đi nữa thì đây chắc chắn là lỗi cuat Satsuki-san mà, phải chứ?! Này, Satsuki-san! Làm gì đi!
Em gái tôi về trước với túi donut trên tay.
Tôi thì ngồi chờ trên bàn ăn với một chiếc donut mới trước mặt, mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Tôi là loại người dù có phải ra ngoài đi ăn một mình cũng chẳng ngại. Đúng hơn thì ăn một mình còn thoải mái hơn cơ. Tôi chậm rãi ăn chiếc donut nổi tiếng kia. Ngon thật đấy.
Tầm 15 phút sau, tôi thấy Satsuki-san rời quầy đi vào bên trong, nên cũng mau chóng dọn dẹp chuẩn bị ra cửa trước.
Khi ra đến nơi, tôi thấy Satsuki đang đổ rác cùng hai cô gái khác, có vẻ là đồng nghiệp. Khó lại gần quá đi…
Lúc tôi vẫn đang đợi họ từ xa, Satsuki-san để ý thấy tôi.
“Xin lỗi nhé Amaori. Tôi sẽ thay đồ ngay, nên chờ chút.”
“Ah, bạn của Koto-chan à?”
“Eeh, nữ sinh cao trung sao? Dễ thương quá đi!”
“Ehe, ehehe…”
Vì không quen bị chú ý, nên tôi vô thức nở nụ cười kỳ lạ.
Ah! Satsuki-san bỏ tôi lại rồi! Giờ tôi đang bị kẹp giữa hai cô gái mình không quen biết.
“Em biết không, Koto-chan mới vào làm gần một tháng thôi nhưng cực kỳ đáng tin cậu luôn á.”
“Em ấy học rất nhanh còn cực giỏi nữa ~”
“Này, em là bạn cùng lớp em ấy phải chứ? Ở trường em ấy như thế nào? Vì ẻm vừa thông minh vừa chăm chỉ, nên chắc cũng phải là lớp trưởng hay gì đó chứ?”
“Ah, mình hiểu mà. Em ấy có tư chất lãnh đạo ghê á!”
“Uhh, ừm, ờ, v-vâng! Cậu ấy rất thông minh, còn đáng tin cậy nữa!”
Mà thực ra thì cổ thích đọc sách một mình mà không có ai xung quanh cơ!
Có vẻ như Satsuki-san đã thực sự nỗ lực ở đây để giao tiếp với mọi người. Tự dưng lại thấy gần gũi với cổ ghê…!
“Em ấy có bạn trai không? Trông xinh thế cơ mà, nên chắc là phải có nhỉ!”
“Hẳn phải là người như hội trưởng hội học sinh hay một đàn anh nổi tiếng nào đó ha! Ah, hay em ấy có bạn thưở nhỏ chăng?”
“Nghe có vẻ hợp đấy!”
Cả hai bật cười vui vẻ.
Sự thật là cổ không có bạn trai. Mà có bạn gái. Cổ cũng có bạn thuở nhỏ nữa, nhưng không phải một chàng đẹp trai mà là một cô nàng xinh đẹp tuyệt trần.
Trong trường hợp này, tôi phải dùng kỹ năng đặc biệt của mình, “Cười nhạt”, vì nụ cười là ma thuật có thể dùng mọi lúc (Đó không phải cách dùng đâu).
Khi tôi đang tận hưởng sự chú ý từ hai người kia, Satsuki-san sau khi thay đồ xong thì xuất hiện từ cửa sau.
“Vậy tạm biệt mọi người. Em xin về trước đây ạ.”
“Ừm ~ Hôm nay vất vả cho em rồi!” Cả hai người họ đồng thanh nói.
Sau khi chào hỏi tử tế, Satsuki-san quay về phía tôi.
“Đi nào Amaori.”
“Ừ-Ừm.”
Chúng tôi cùng rảo bước dưới bầu trời đêm. Theo hướng bọn tôi đang đi, có vẻ như cả hai đứa đang đến ga.
Tôi không biết cô ấy muốn gì, nhưng trên hết là giờ cần tránh dẫm phải địa lôi. Tôi phải cẩn trọng trong việc xem xét những gì nên và không nên làm.
Đây là lúc để chứng minh khả năng của tôi, người đã phá đào Minesweeper ở level bậc thầy.
“Ờm… Vậy cậu có làm việc bán thời gian nhỉ.”
“…”
Thử lần đầu đã đạp mìn rồi á?!
Satsuki-san đặt tay lên trán rồi lắc đầu.
“Tại sao người phát hiện lại là cậu chứ?”
Ấy, không phải rồi. Tôi chỉ đi theo con em gái muốn ăn donut thôi mà…
“K-Không sao mà. Trường mình không cấm đi làm thêm nên cậu không phạm luật gì đâu!”
“Cậu đang cố an ủi tôi đấy hả? Tốt quá ha.”
Bản năng mách bảo cậu ta đang không hề khen tôi.
“Cậu có biết giữ miệng không?”
“T-Tất nhiên là có rồi! Nếu cậu muốn thì tớ thề sẽ không nói nửa lời!”
Hơn cả việc bận tâm đến luật trường, thì việc quan trọng nhất vẫn là ý muốn của người kia. Tôi không biết tại sao cô ấy lại đi làm, nhưng nếu cổ muốn giữ bí mật thì tôi sẽ nghe theo.
Vì tôi cũng là đồng lõa mà!
“Là vậy đấy, nên Satsuki-san không cần lo đâu. Cậu có thể tin vào Amaori Renako này mà.”
Tôi nắm chặt tay lại thể hiện sự quyết tâm, nhưng ánh mắt kia vẫn nhìn tôi đầy hoài nghi.
“Không tin được.”
“Tại sao chứ?!”
“…Tính tôi tiêu cực lắm, nên không thể dễ dàng tin người thế được.”
“Đ-Đâu phải thế! Cậu là một người tốt tính mà!”
“…”
“Tớ xin lỗi.”
“Cậu xin lỗi kiểu đó lại làm tôi thấy khó chịu đấy…”
Riêng cái việc này đã thể hiện rõ tính cách của cổ rồi.
“Nhưng gì thì gì, bọn mình là người yêu mà.”
“Thì có liên quan gì đến chuyện này đâu?”
“Eh?! Huh, thì, cậu đòi tớ giao kèo làm người yêu vì cậu tin tớ…không phải sao?”
“Tôi còn lựa chọn nào khác à, vì cậu là ‘người định mệnh’ của cậu ta còn gì. Dù mối quan hệ của chúng ta có thay đổi, thì cũng chẳng có gì bảo đảm được cậu cũng sẽ thay đổi, hay cách cậu giữ bí mật của người khác như thế nào.”
Cũng hợp lý!
“Cậu nói phải… vì tớ không phải người tốt như Ajisai-san hay Kaho-chan…”
“Kaho…”
Satsuki-san đột nhiên im lặng.
“Tuy không rõ trong đầu cậu thì cậu ta là người thế nào, nhưng tôi nghĩ cậu ta không tốt đến thế đâu… nhưng mà cậu ta thú vị thật.”
“Eh, thật á? Mà đúng là cậu thân với Kaho-chan hơn thật.”
“Thân à… Ừ, có lẽ là vậy. Tôi thì cảm thấy cậu ta đang lợi dụng tôi hơn.”
Lợi dụng?! Không phải Satsuki-san lợi dụng Kaho-chan mà ngược lại?!
Ý cậu ấy là gì chứ…
“Về chuyện đó thì dù cậu có tò mò đến mức nào thì tôi cũng sẽ không hé nửa lời. Nên dừng ở đây thôi.”
“Ừm…”
Bí ẩn về Kaho-chan càng lúc càng nhiều thêm. Nhỏ linh vật xinh xắn Kaho-chan đó sao vậy chứ…
“Eh, còn Ajisai-san thì sao? Cậu không có vấn đề gì với cậu ấy phải chứ?” Tôi do dự hỏi.
Satsuki-san nheo mắt.
“…Cậu sẽ không nói với ai chứ?”
“Eh?!?!?!”
Dù bọn tôi đang nói về Ajisai-san, nhưng hẳn là ai cũng có một hai mặt tối trong tim mình. Nếu họ cứ giấu kín mãi mà không để lộ lần nào mới lạ đấy…
Khi lang thang trong đêm mới có thể thấy được những góc tối chẳng thể thấy vào ban ngày… cũng chỉ là chuyện bình thường. Nếu xã hội này chỉ toàn người tốt thì sự cân bằng sẽ sụp đổ.
Tuy nhiên, tôi thực sự không muốn nghe về mặt tối của Ajisai-san đâu! Mà khoan, tôi xạo đấy, tôi cũng có chút hứng thú nữa!...Xin lỗi, thật ra tôi đang cực kỳ tò mò luôn! Tôi muốn biết mặt đó của Ajisai-san nữa! Vì tôi muốn biết mọi thứ về Ajisai-san mà!”
“T-Tớ sẽ không nói đâu!”
“Được rồi…”
Tôi không thể thấy mắt cô ấy. Là chuyện gì khó nói lắm sao? Lo quá đi.
“Sena…”
“Ừm.”
“Trong khi tôi đang ăn trưa ở căng tin một mình.”
“Ừm. Ừm.”
“Thì chả biêt từ lúc nào, cậu ta đã ngồi cạnh tôi nói đủ thứ chuyện linh tinh trên trời dưới biển. Mà cứ nói mãi như thể vui lắm ấy.”
Theo cách cô ấy kể thì nghe cứ như truyện kinh dị ấy…
“…Cái đó…”
Tôi lo lắng nuốt cái ực. Satsuki-san cau mày.
“Chưa kể, cậu ta lúc đó còn vừa ăn trưa xong với mấy người nữa. Thế mà vẫn mang theo bánh mì hoặc cơm nắm đến chỗ tôi.”
Nghe cô ấy kể, hình ảnh Ajisai-san mỉm cười ngại ngùng hiện ra.
Nên tôi hét lên, “Thì cậu ấy vẫn là Ajisai-san thánh thiện như thường thôi mà!”
“Phải đấy.”
Đến cả con người tự nhận mình xấu tính cũng đồng ý với tôi.
“Tôi không hình dung nổi tại sao lại có thể có một con người như thế.”
Satsuki-san làm gương mặt như thể ăn phải gì đó đắng chát vậy. Đó là gương mặt khi khen ai đó à?
“Nếu nói mình không tin Sena, thì chẳng khác nào cảm thấy mình là thất bại của tạo hóa ấy…”
“Ghê nhỉ…”
Một ai đó có thể chiếm được ý tốt của Satsuki-san ư…
Thế chẳng biết mặt tối của Ajisai-san là đâu nhỉ…? Lẽ nào thực sự là không có? Tồn tại một con người không có chút bóng tối nào trong tim ư? Ajisai-san chắc hẳn không phải con người… mà là một thiên thần.”
“So với Ajisai-san thì lòng tin của cậu cho tớ chắc phải ngang với mấy loại vào tù ra tội nhỉ…”
“Chắc là… cao hơn một chút.”
Nghe câu đáp chán nản của tôi, đến cả Satsuki-san cũng an ủi tôi sao…
“Nhưng mà.”
Đi ngay trước tôi, Satsuki-san có vẻ hơi bối rối. Những lời của cô ấy khiến tôi cảm thấy nguy hiểm, vì tôi là một đứa không được cô ấy trao lòng tin mà.
“Cậu đã nghe câu “Đã ăn độc thì phải ăn cả đĩa chưa’?”
Em gái à, dù chị định đi cùng em để ăn donut, mà cuối cùng lại bị nhét độc đầy mồm rồi.[note55529]
Từ nhà ga, bọn tôi đi thêm một lúc rồi dừng lại.
“Đến rồi.”
Tôi không biết phải làm gì đây.
Đơn giản mà nói thì, đây là một căn hộ khá tồi tàn.
Một tòa nhà hai tầng với những vết bám đầy trên tường. Chiếc cầu thang làm bằng sắt đã hoen gỉ. Ở bãi để xe là vài chiếc xe đạp không lốp chẳng ai dùng.
Ở tầng 1 có bảng tên “Koto” gắn lên cánh cửa thứ hai từ ngoài vào.
Trong khi tôi đang đờ người ra thì Satsuki-san mở khóa cửa. Vì cánh cửa cũng đã cũ nên cô ấy phải mất một lúc mới xoay được ổ khóa. Mở cửa xong cô nói ‘Vào đi.’
Ờ…
“Có chuyện gì à?”
“Ah, không.”
Satsuki-san quay lại nhìn tôi, nở nụ cười khiến tôi liên tưởng đến mụ phù thủy trong câu chuyện của Hansel và Gretel.
“Cứ thoải mái đi. Bọn mình đang hẹn hò với nhau mà, nhỉ?”
“X-Xin phép làm phiền ạ…”
Tôi lo lắng bước vào nơi dungeon xa lạ này. Da gà tôi nổi hết lên vì những linh cảm xấu đã xuất hiện từ hồi nãy.
Satsuki-san đi dọc theo hành lang hẹp rồi mở cánh cửa trước mặt. Cô bật đèn lên rồi dang tay ra.
“Phòng tôi đây. Mời vào.”
“Ờm…”
“Nhà này tuy chật nhưng mong cậu cứ tự nhiên nhé. Tôi nói thật đấy.”
“Cái phần sau đó có cần thiết không vậy?!”
“Trông cậu có vẻ lo lắng lắm, nên tôi muốn cậu bình tĩnh lại thôi.”
Satsuki-san để túi vào góc phòng, rồi lấy bàn và nệm ra cho tôi ngồi.
Đây là một căn phòng kiểu Nhật truyền thống, nhưng chỉ to bằng nửa phòng tôi. Ở trong phòng là những bộ quần áo trông có vẻ cũ, một chiếc giá sách nhỏ, một tủ đựng đồ và một chiếc quạt điện. Ra đây là phòng Satsuki-san…
Tôi rụt rè quỳ xuống tấm nệm cô ấy đưa.
“Cậu nghĩ sao?”
“V-Về chuyện gì?”
“Phòng tôi. Cậu có ấn tượng gì?”
“…Có cảm giác thanh lịch chăng, còn có tính thẩm mỹ riêng nữa.”
Dù tôi đã cố rặn ra câu trả lời trung thực hết sức, nhưng dương như đó không phải những gì Satsuki-san muốn nghe.
“Chật nhỉ?”
“Ờm…”
“Không sao, đó là sự thật mà.”
Cô ấy nói như thể đang buông bỏ.
Vậy cô ấy muốn tôi thấy thứ này sao.
Cổ đang định khiến tôi im lặng do cảm giác tội lỗi ư? Dù không cần làm thế vì chắc chắn tôi sẽ kín miệng mà.
Tôi không khỏi thấy hơi buồn khi biết cô ấy không thể tin tôi đến mức đó. Tôi biết bọn tôi vẫn chưa phải là bạn, nhưng dù sao hai đứa cũng đã ở trong một nhóm đến tận giờ mà…
“Nghe này, Satsuki-san,
tớ…”
Dù cô ấy có làm việc bán thời gian đi nữa, thì tôi không nghĩ đó là việc xấu. Tôi chỉ muốn Satsuki-san biết rằng dù tôi có phát hiện ra gì đi nữa, thì cũng không có gì thay đổi cả. Khi tôi đang định mở lời thì đột nhiên.
“Aaaah!!!”
Một giọng nói vui vẻ vang lên từ phòng bên cạnh, kèm theo tiếng chân ai đó chạy tới. Người ấy đột nhiên xuất hiện, cứ như nhìn thấy Satsuki-san với—một mỹ nhân tóc đen.
“Gì thế này?! Dẫn bạn về nhà sao?! Vậy ra Satsuki-chan nhà ta cũng có bạn à?!”
“Có gì lạ à.”
“Ha!! Ai mà nghĩ được có ngày Satsuki-chan lại đưa bạn về nhà chứ! Tối nay nhà ta ăn cơm đậu đỏ nhé!”
“Đây có phải chuyện gì to tát đâu?”
Khá dễ dàng nhận ra người trước mặt tôi đây là ai.
Đôi mắt đen sắc sảo cùng hàng mi dài. Gương mặt giống nhau. Đó hẳn là chị của Satsuki-san rồi.
“À, ừm, hận hạnh được gặp chị ạ. Satsuki-san lúc nào cũng rất tốt với ẹm ạ.”
Tôi chỉ biết nói thế thôi. Tôi cúi đầu xuống theo phép lịch sự cơ bản. Trước mặt tôi, cô ấy nở nụ cười.
“Eh?! À phải ha, chị cũng phải cảm ơn em vì đã làm bạn với con bé nữa. Satsuki-chan cứ kiểu thế ấy nhỉ? Nên là chị khá lo không biết con bé ở trường có bị bắt nạt không cơ. Con bé vừa trầm tính, lại còn nhát ơi là nhát nữa, nhưng lại ngoan lắm đó nha.”
Whoa, cô ấy nói nhiều ghê. Tôi còn không có thời gian để đáp lại để bị dồn vào một góc bởi tràng nói trường giang đại hải của cô.
Với lại, trầm tính và nhút nhát á…? Ai thế? Cô ấy đang nói về tôi à?
Satsuki-san thở dài chán nản.
“Phiền thật đấy nhỉ?”
“Eeh, làm gì có! Không có nha! Aah, đã muộn thế rồi sao, chị muốn nghe thêm chuyện Satsuki-chan ở trường cơ. Chị hai yêu Satsuki-chan lắm mà. Chị hai là, em biết đấy, chị hai… ufufu. À nhắc mới nhớ, Satsuki-chan ấy…”
Satsuki-san đẩy chị mình ra khi lắc đầu.
“Amaori này. Đây không phải chị tôi đâu, mẹ tôi đấy.”
“Huh?!”
Xạo ke rồi. Cô ấy trẻ đến thế cơ mà.
Chẳng lẽ mỹ nhân nào cũng có tế bào chống lão hóa ư…?
Khi mẹ Satsuki-san thấy tôi nghệch mặt ra, cô ấy cười.
“Eeh, để mẹ làm chị hai con thêm chút nữa đi mà, Satsuki-chan ki bo ghê.”
“Mẹ à, thôi đi…”
Satsuki-san trông mệt mỏi hết sức, như boxer mới xong trận ấy.
“Eh, thật á…? Nhưng mà mẹ cậu, dễ thương thật đấy.”
“Đừng có khen. Tai hại chẳng khác gì cho thú hoang đâu.”
Mẹ Satsuki-san phồng má dỗi.
Dù ngoại hình trông giống hệt con gái, nhưng mắt cô ấy đang sáng lên, và ngực cũng lớn hơn nữa. Không biết Satsuki-san khi lớn có giống thế này không, chỉ trừ cái tính u ám của cổ thôi. Có lẽ nào đây là Satsuki-san từ thế giới song song không…? Ah, hẳn là ở thế giới cô ấy không gặp Mai rồi.
“Hôm nay mẹ không đi làm à?”
“Ừ, nhưng mẹ hẹn gặp rồi nên hôm nay được đi trễ hơn xíu.”
“Vậy à… Sai lầm tai hại rồi đây…”
À, ừ… đương nhiên là bị người nhà dí thế này thì mệt lắm nhỉ. Tớ hiểu mà Satsuki-san.
“Ah, nhưng mẹ cũng phải chuẩn bị đi đây. Ờm, Amaori-chan này!”
“D-Dạ.”
Mẹ cô ấy nắm lấy tay tôi, mùi hương của người trưởng thành thoảng qua.
“Chăm nom Satsuki-chan dùm cô nha. Con bé là con gái mà chẳng biết làm duyên gì hết, cơ mà là một cô bé ngoan lắm á. Hồi xưa ấy, vào ngày sinh nhật cô con bé tặng cô tất tự đan cơ. Nó còn mượn cả sách học đan rồi nhờ bạn dạy cho nữa cơ. Con bé tập nhiều lắm luôn á!”
“Mẹ à!”
“Ufufu, đáng sợ quá đi. Thôi hai đứa cứ thong thả nhé!”
Nói rồi mẹ Satsuki-san rời đi. Cảm giác như cô ấy vừa nói nhiều đến mức ngang với những gì tôi nói với Satsuki-san trong cả một ngày ấy.
Còn giờ bọn tôi chỉ im lặng khó xử…
Tôi nghe thấy tiếng Satsuki-san càu nhàu.
“Mẹ tôi đấy.”
“Ừ-Ừm.”
“Đừng vội nhìn mà đã đánh giá. Dù trông như thế chứ mẹ đã một mình nuôi nấng tôi đấy. Mà khoan, có khi bị ngốc thật…”
Thay vì gọi là bị ngốc thì tôi thấy dường như cô ấy đang tận hưởng thì đúng hơn…
“Vậy nên cậu mới đi làm bán thời gian hả.”
“Dừng. Đừng có tưởng gặp mẹ tôi là cậu đã hiểu về tôi nhé.”
“Ah, vâng.”
Tôi chỉ nghĩ rằng cô ấy thật đáng ngưỡng mộ khi cố gắng giúp đỡ gia đình thôi mà…
Vậy ra cô ấy ghét việc người khác nhìn mình như thế hửm…
Nhưng rồi Satsuki-san lắc đầu như thể mới thay đổi suy nghĩ.
“…Cơ mà, vì mối quan hệ này là nghiêm túc, nên tôi nghĩ đây cũng là một việc quan trọng. Tính cách, sự nghiệp, tiếp đến là gia thế.”
“…Ý của cậu là ‘ăn độc thì ăn cả đĩa’ đấy hả?”
“Phải đấy. Tôi không có ý định giấu gì hết, nhưng cứ mãi giữ im lặng không nói gì thì cũng thật khó chịu.”
Ánh sáng từ từ rời bỏ đôi mắt của Satsuki-san.
“Lúc đầu, tôi chỉ định cho cậu xem nhà để trêu cậu một chút vì đã thấy tôi trong bộ dạng đáng xấu hổ ấy, rồi tiễn cậu đi.”
“Ừ-Ừm.”
“Tôi không hề nghĩ cậu lại biết được nhiều đến thế. Đời tôi đến đây là hết rồi.”
Satsuki-san trông như chẳng còn chút sức lực nào.
…Bị mẹ vạch trần con người mình hẳn là đau đớn lắm…
Cảm quan đau khổ của tôi mới kiếm được một đống chí mới.
“K-Không sao hết Satsuki-san… Tớ sẽ không hé lời nào đâu…”
“Không tin cậu được… ngày mai tất cả mọi người trong trường đều sẽ biết chuyện này… rằng tôi là loại con gái tặng tất len cho mẹ dịp sinh nhật để mong mẹ giữ ấm…”
“Chẳng phải cái đó đáng khen lắm sao?!”
“Rồi từ nay ai cũng chỉ trỏ sau lưng tôi, rằng ngoài mặt thì lạnh như tiền nhưng tôi bị mothercon nặng.”
“Đó đơn giản chỉ là hiếu thảo thôi mà…”
Satsuki-san mất sạch ý chí rồi im lặng trôi dạt trong dòng suy nghĩ của mình.
C-Có khi nào đây là cái mặt trầm tính và nhút nhát hồi nãy mẹ cô nói không…?!
Thú thực, mỗi khi ở trường trong mắt tôi, Satsuki-san luôn là một mỹ nhân cực kỳ đáng tin cậy… và khi biết được tình cảm của cô dành cho mẹ, nó càng khiến cô trở nên hấp dẫn hơn nữa, tôi nghĩ vậy đấy.
T-Tôi nên làm gì giờ?
Có nên kết thúc ngay tại đây rồi nói, “Ah, cũng muộn rồi, chắc giờ tớ về đây, mai gặp lại nhé!” rồi chuồn về không?
Sao mày có thể lựa chọn chạy trốn trong lúc này chứ Amaori Renako?! Mày định để Satsuki-san dành phần đời cao trung còn lại của mình trong cô độc sao?!
Uuh, cay thật đấy.
“Ừ, ừm!”
“…Sao…?”
Satsuki-san ngẩng mặt lên.
“S-Sự thật là, tớ-“
Tôi không biết tại sao mình lại làm việc này nữa.
Chỉ là, cảm giác bất công làm sao khi chỉ có tôi thấy mặt khác của Satsuki-san, thứ mà cô không muốn cho bất cứ ai biết.
Tôi là một con ngốc mà. Tôi không thể đuổi theo ai đó đến nơi xa vời vợi như bầu trời, nhưng ít nhất, tôi có thể cùng rơi với họ.
Nếu điều này có thể khiến cô ấy thấy ổn hơn, thì…
“Thực ra, trước khi lên cao trung tớ là một đứa cực kỳ u ám!”
Tôi nói rồi. Rốt cuộc cũng nói rồi.
Tôi đã không muốn để ai biết được. Đến cả Mai cũng không biết những chuyện này. Thế mà, tôi lại nói ra bí mật mình đã muốn đem xuống mồ này cho người khác.
Tôi sợ phải nghe phản ứng của cô ấy.
Ngay sau lời bộc lộ của tôi, Satsuki-san lẩm bẩm “Vậy à.”
“Gì mà hời hợt thế!”
Nó khiến tôi sốc nặng.
Với ánh mắt chẳng chút hứng thú, cô nói tiếp.
“Nah, nhưng mà… thứ đầu tiên tôi nghĩ đến chỉ là “vậy sao” thôi.”
“’Vậy sao’ á?! Dù tớ đã debut cao trung thành công thế, mà cậu vẫn chỉ nghĩ ‘Vậy sao’ thôi ư?!”
“Cậu lộ lắm đấy biết không hả, lúc thì tự hạ thấp mình đến mức đáng sợ, lúc thì tự ti tránh ánh nhìn của người khác, nhưng lúc nhìn điện thoại một mình thì lại trông rất thoải mái.”
“Dừng lại đi! Cậu không cần phân tích thêm nữa đâu!”
“Giờ để tôi hỏi cậu, cậu thật sự nghĩ tôi sẽ hỏi ngược lại kiểu ‘Eh, dù trông cậu tươi sáng đến thế cơ á!’ sao? Đến cả Sena chắc cũng chỉ biết cười gượng nếu nghe cậu nói thế thôi.”
Nghe cô ấy nói, tôi không thể kiềm lại cơn giận.
“Dù tớ đã cố gắng hết sức sao!”
Tôi bật dậy, nước mắt tràn ra khỏi khóe mi.
“Dù tớ đã cố thay đổi bản thân đến thế… nhưng dù có đổ bao nhiêu công sức đi chăng nữa, thì cái quá khứ đó vẫn mãi đeo bám tớ thôi!”
“Ah, chờ đã—“
Tôi quay lưng lại khỏi Satsuki-san rồi chạy một mạch ra khỏi nhà.
Cảm giác như bị bóp nghẹt vậy. Giống như ngày ấy, ngày mà tôi bỏ chạy lên sân thượng.
Tôi liều mình chạy ra ngoài ngay lúc nửa đêm ấy, để rồi bị lạc mất.