Người đàn ông này sao cứ thích trêu cô thế này ?
Biết cô da mặt vốn mỏng, Tò Hàn cũng không trêu cô thêm.
Nhưng khóe môi thì vẫn vương lên ý cười như cũ, ánh mât vần hiện lên ý cười.
– Được rồi vào ăn cơm thôi, anh và Tiếu Hy chưa ăn gì, ăn ké em một bữa nhé.
.
Nói rồi nắm tay cô đứng dậy, Tử Kiều thật sự không quen lâm với cử chỉ gần gũi này của anh ,muốn rút tay về nhưng làm thế nào cũng không rút được.
– Anh buông tay tôi ra đLtôLtôi tự đi được mà.
Tiếu Hy vòng qua kế bên, học đòi Tô Hàn cũng nâm tay Tử Kiều.
– Vậy đế Tiếu Hy nâm tay chị nhá ….
vào ăn cơm thôi.
.
Tử Kiều đang bối rối nhưng vì sự đáng yêu của Tiếu Hy mà phải bật cười.
Vì chuyện lúc vừa rồi cho nên Tử Kiều còn chút ngượng ngùng nhưng do Tiếu Hy không ngừng luyên thuyên cho nên không khí dần trờ nên vui vẻ.
Tô Hàn ngồi đối diện ,mãt không ngừng quan sát một lớn một nhỏ trò chuyện với nhau, quả nhiên hai người kia đang cô lập anh mà.
Nhưng không sao cả, thiệt thòi này anh nguyện ý nhặn lấy.
Sau khi ăn tối xong ,TÔ Hàn đảm nhận việc rửa chén,
Tử Kiều lúc đầu có chút ngại vì dù sao anh cũng là ông chủ của cô.
Bữa cơm này lả do cô mời đâu thế nào bât người ta đi rửa chén được.
Nhưng Tiếu Hy không cho cô thời gian ,kéo tay cô lên phòng ngủ.
Lúc này Tử Kiều mới nhớ cô còn một đống đồ chưa thu dọn vào tủ xong.
– Tiếu Hy à, cái này cho em …
Một bức tranh cát nhỏ đây là lúc Tử Kiều còn sáng mât một lần đi chơi với Hạ Đồng đã mua được.
– Cám ơn chị ….
đẹp quá…
Tiếng nói non nớt không ngừng đánh úp vào lòng Tử Kiều cô không kiềm chế được liền muốn hôn bé con.
.
– Tiếu Hy, đưa mặt cho chị hôn, chị muốn hôn em…
Tiếu Hy nghe thế, liền quỳ lên thảm kê sát mặt mình vào môi Tử Kiều.
.
– Chị hôn.
.
hôn ạ …
Tử Kiều cưng nựng khuôn mặt bánh bao trắng hồng còn thơm mùi sữa, hôn liền mấy cái mới thỏa thích.
.
Lúc này đôi mát tròn xoe của Tiếu Hy nhìn đến một cái bìa trong trên đó còn có hình hưu cao cổ.
Bé con có chút tò mò nhìn thấy mấy xấp giấy muốn rơi ra khỏi bìa lớn đó.
Liền cầm lên miệng nhỏ phụng phịu.
– Chị ơi… cái này là gì.
.
?
– Hửm.
.
đế chị xem.
.
Bàn tay Tử Kiều sờ sờ đến khiến những tờ giấy trong đó cũng vô tình rơi ra.
– Rơi ra rồi sao ? đây là bản thảo cua chị đấy ,nó rất quan trọng đối với chị.
Tiếu Hy giúp chị nhặt lên nhé.
-Dạ.
.
Tiếu Hy nghe lời hiếu ý cái này rất quan trọng vớỉ Tử Kiều nên không dám phá chỉ nhặt từng tờ đưa cho cô.
Đúng lúc này Tô Hàn bước vảo cũng nghe được cuộc đối thoại vừa rồi, anh nữa quỳ nữa ngồi nhặt tờ giấy cuối cùng còn xót lại.
Ánh mât nhìn lướt qua từng dòng …
Tử Kiều cầm lấy những tờ Tiếu Hy đưa ,vội hỏi.
– Còn nữa không em.
.
?
Tiếu Hy chu môi nhìn tờ giấy nâm trên tay Tô Hàn.
– Cậu ơi.
, trả cho chị nha.
.
Tô Hàn xoa đầu cháu gái, rồi trả lại cho Tử Kiều, anh bổng hỏi.
– Bản thảo này là của em sao ?
Tử Kiều sâp xếp lại cho ngăn náp, nghe Tô Hàn hỏi cô chỉ khẽ gật đầu, trong lòng có chút thâc mâc không biết anh có đọc được gì không.
Tô Hàn liền cho cô câu trả lời.
– Viết rất khá, em có muốn chuyến thế thành phim không ?
Hai mât Tử Kiều như phát sáng nhưng lại nhớ đến sự việc lần trước.
Không dám đặt bất kì hi vọng ảo tường nào nửa cả.
Thu Eại sự khát khao đang cháy bỏng trong lòng.
Tử Kiều hơi cúi đầu, lảng tránh ánh nhìn của anh.
– Tôi chỉ viết cho vui thôi.
.
Tõ Hàn nhạy bén cỡ nào, lúc bước vào anh đã nghe cô nói bản thảo này rất quan trọng với cô -Vừa rồi anh gợi ý, dù là không nhìn thấy nhung con ngươi như tỏa sáng thế hiện sự thích thú biết bao nhiêu.
Rõ ràng Tử Kiều đang kìm nén bản thân mình đến một giới hạn mà người khác phải xót xa.