Tử Kiều đúng là không dám chẽ nơi ở của mình, đúng là từ ngày cô dọn đến đây té ngã cũng hơn ba lần.
Cái cô quan tâm chính là đoạn đường từ nơi đây đến chỗ làm đúng là có chút vất vả nhất là những ngày thời tiết không chiều lòng người.
Suy nghĩ một chút Tử Kiều nhỏ giọng.
– Tiền thuê anh lấy là bao nhiêu ? Tôi.
.
tôi không có nhiều tiền trả cho anh.
.
Tô Hàn không kiềm chế được nụ cười trèn môi.
anh hơi sấn người tới.
.
– Không đât.
bảo đảm em có thế trá được.
Vốn Tử Kiều đã không nhìn thấy chỉ biết cảm nhận hơi thở anh ngày càng rất gần, rất gần.
Tử Kiều cảm nhận môi mình nóng lên, Tô Hàn không muốn kiềm chế lòng mình anh cũng đặt nụ hôn nhẹ lèn môi cô rồi rời đỉ rất nhanh.
.
– Xem như anh lấy đặt cọc.Tử Kiều như bị điếm huyệt ,thân thế cứng ngát.
– Anh…
– Được rồi anh về đây, em khóa cửa cần thận.
ngày mai anh cho người đến chuyến nhà cho em.
Tô Hàn mím cười đứng dậy trước vé mặt còn chưa hoản hồn của Tử Kiều.
Anh xoa đầu cô như nhâc nhớ.
– Ra khóa cửa nào.
.
Đến khi Tô Hàn rời đi rồi mả nhịp tim của Tử Kiều vần đập thinh thịch như muốn nhảy ra ngoài.
Dù là môi chạm mõi nhưng Tử Kiều vẩn cảm nhận rõ hơi thở của anh vần còn vờn đâu đây.
.
Có phải cô bị điên rồi không ,trong thời gian ngân như vậy sao có thế rung động vi một người mới quen.
Từ bao giờ cô trở nên dề dãi như thế.
Chí là Tô Kiều thấy rất lạ, mỗi cử chí lời nói của Tô Hàn không hiếu sao Tử Kỉều chứ cảm thấy quen thuộc.
Giống như haỉ người họ đã từng gặp nhau bao giờ.
Tô Hàn hành động rất nhanh, mới sáng sớm đã có một nhóm người đến giúp Tử Kiều chuyến phòng, đồ đạc của Tử Kiều không nhiều nên dọn rất nhanh.
Ngoài bốn người đàn ông giúp Tử Kiều khuân vác, bên cạnh đó còn có một cô gái luôn túc trực ở cạnh bẽn cô phụ giúp cô những thứ lặt vặt.
Lúc bước vào căn hộ chung cư của Tô Hàn rồi, Tử Kiều thật sự bị hù dọa f dù không nhìn thấy nhưng cô có thế cảm nhặn được đây là một căn hộ cao cấp, không gian quá rộng.
May mán là có cô gái bẽn cạnh tận tình đưa cô đi thăm quan xung quanh ,còn rất nhẫn nại giới thiệu từng nơi một.
Đi qua lại mấy vòng Tử Kiều liền âm thầm ghi nhớ.
Cuối cùng cô gái đưa Tử Kiều xuống sảnh lớn chung cư, nơi đây thật tiện lợi vừa ra khỏi thang máy tầng trệt là có ngay một siêu thị mini nâm trong khuôn viên chung cư.
cả một buối sáng xem như Tử Kiều cũng nâm được các ngóc ngách quan trọng của căn hộ này rồi.
Những người phụ giúp cô lúc sáng cũng lần lượt ra về.
Tử Kiều ngồi giữa phòng khách có chút mông lung vì thấy mọi thứ không thật cho lắm.
.
Lúc tối cô có gọi cho Hạ Đồng nói về việc chuyến nhà, Tử Kiều không dám nói rõ sự việc chỉ dám nói dối là nhà hàng nơi cô làm việc hậu thuần nơi ở cho nhân viên ở khác thành phố.
Hạ Đồng vốn đã rất lo đến sự bất tiện từ phòng trọ đến nơi lảm của Tử Kiều.
Giờ nghe được thế Hạ Đồng mừng rỡ không thôi luôn miệng cám ơn trời đất ,còn nói đợi cô ấy đi công tác trở về sẽ ghé qua tham quan nơi cô ở.
Hôm nay Tử Kiều xin nghỉ một ngày đế dọn nhà ở, quản lý Bạch rất vui vé đồng ý.
Lúc chiều theo cô gái kia xuống siêu thị, sẵn tiện cô mua rất nhiều đồ đế trữ trong tủ lạnh.
Tử Kiều rất thích nấu ăn, ngày trước giai đoạn đầu khi mất đi ánh sáng ,công việc bếp núc đối với cô có chút khó khăn.
A Nương mặc kệ cô có làm được không, mồi ngày đều phải có ba bữa cho bà ta.
Thế là làm riết cũng xem như quen tay.
Lúc cô đang loay hoay trong bếp, vài món đơn giản cũng nấu xong.
Chỉ cần cơm chín nữa có thế ăn cơm tối.