“Bây giờ không phải là ngươi đang giúp hắn ta sao? Đừng nghĩ nhiều, yên tâm ở trong phủ dưỡng thương.
Chỗ thiếu chủ ta sẽ thu xếp, lập tức rời kinh”
Phượng Lôi Ngọc năm chặt tay nàng: “Ta cùng đi với ngài!”
Lãnh Băng Cơ chỉ lắc đầu: “Ngươi còn không tin ta sao?”
Phượng Lôi Ngọc đang năm chặt tay nàng mới không bằng lòng buông ra, khuôn mặt lộ vẻ sốt ruột và thất vọng.
Việc này không nên chậm trễ, Lãnh Băng Cơ giao phó Phượng Lôi Ngọc cho lang trung Phủ Thượng Giang, báo tin nhà họ Cừu gặp chuyện cho Mộ Dung Phong biết, đồng thời nói thật những nghỉ ngờ của mình ra, tỏ ý mình nhất định phải rời khỏi Thượng Kinh, tự mình đi tìm tung tích Cừu thiếu chủ, giúp hắn ta một tay.
Mộ Dung Phong dĩ nhiên lo lắng cho nàng, chém định chặt sắt: “Ta cùng đi với nàng”
“Không cần…”
Nói được nửa câu đã bị Mộ Dung Phong cắt ngang: “Thứ nhất, bảo vệ trị an của Trường An là trách nhiệm của ta, đối phương người đông thế mạnh, ta hoàn toàn có thể lấy lý do này để điều động thiết ky của ta cùng ta rời kinh diệt thổ phi, với lại bất cứ lúc nào cũng có thể mượn tạm trú quân địa phương để giúp nàng một tay”
Thứ hai, các nàng đã ngờ vực quan lại và thổ phỉ Giang Nam cấu kết, nhưng bọn chúng giam giữ Cừu thiếu chủ cũng có lý lẽ, có căn cứ, nàng không nắm được bất kỳ điểm yếu nào.
Cho nên cần bản vương cùng tham gia điều tra bản án này, một khi thẩm tra tất nhiên sẽ phạt nặng.
Còn cần bản vương liệt kê từng lý do khác nữa không?”
Lãnh Băng Cơ nghĩ, quả thực chính là chuyện như vậy, đối phương là một đám thổ phỉ vô cùng hung ác, Cừu thiếu chủ không phải là đối thủ, một mình đơn thương độc mã đến là mò kim đáy bể, không hề có ưu thế.
Lãnh Băng Cơ không cự tuyệt ý tốt của Mộ Dung Phong.
Sau khi hai người thương nghị qua loa, lập tức đưa Vân Triệt vào cung bầu bạn với lão gia tử và Thái hậu.
Sau đó hồi bẩm cho hoàng đế biết, thỉnh ý chỉ rời kinh diệt thổ phỉ.
Tiểu Vân Triệt ngàn cái vạn cái không tình nguyện, ngay cả việc này cũng không dám nói cho hắn là đi tìm Cừu thiếu chủ, không thì gia hỏa này chắc chắn dám bày mưu tính kế chạy khỏi hoàng cung, lặng lẽ làm một cái đuôi nhỏ.
Cái đứa trẻ khiến người ta không bớt lo như hắn mà đem giao cho người khác thì Lãnh Băng Cơ có một vạn cái không yên tâm.
Để lại Thiên Thời, chỉ để cho một mình Địa Lợi theo mình xuôi nam.
Đồng thời liên tục căn dặn Thiên Thời, ngoại trừ bảo vệ tốt cho sự an toàn của Vân Triệt, còn phải nhớ kỹ trông chừng hăn! Cẩn thận âm mưu quỷ kế của hắn.
Hoàng đế lão gia tử cũng phân rõ trái phải, tuy rằng không hy vọng Băng Cơ còn có liên quan gì đến nhà họ Cừu, khiến cho hoàng thất nhục nhã.
Nhưng nếu như nhà họ Cừu thực sự sụp đổ thì thật sự có thể tạo thành một trận địa chấn không nhỏ ở Giang Nam.
Bách tính cũng hoảng sợ.
Dù sao thì gần đây Thượng Kinh cũng bình an vô sự, nên lão gia tử vui vẻ gật đầu đáp ứng.
Hai người chọn binh lên đường ngay trong đêm.
Lãnh Băng Cơ đã âm thầm liên lạc với Phi Ưng Vệ, tìm kiếm tung tích Cừu thiếu chủ.
Trên Kinh Thành nhìn thì rất yên bình, nhưng lại là sóng ngầm cuồn cuộn.
Phi Ưng Vệ lén lút bôn tẩu, truyền tin tức.
Người của Tàng Kiếm Các cũng được biết Cừu thiếu chủ gặp phải chuyện nguy hiểm, hạ lệnh lặng lẽ tập hợp ở Lạc Dương, dần dần thu nhỏ vòng vây.
Hai con đường đưa tin lớn ắt phải rải rác thiên la địa võng, hoàn toàn không buông tha cho bất kì một chỗ khả nghi nào.
Trong kinh đã tập hợp xong một vạn thiết ky, giữ sức chờ phát động.