Lãnh Băng Cơ đối với Cừu Trí Tín này có chút ấn tượng, lúc trước ở thượng kinh, đám người Lỗ trưởng lão liên thủ với Cừu gia nhị chưởng gia, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn bức ép Cừu Thiếu Chủ.
Sau khi Cừu Thiếu Chủ quay về Giang Nam, ngăn cơn phong ba, giết chết đám người Lỗ trưởng lão răn đe.
Cừu gia nhị chưởng gia lúc đó tuổi tác đã lớn, ở đại lễ Tẩy Kiếm trong cơn tức giận đã thần hồn điên đảo, trở thành kẻ ngây ngốc.
Lại bởi vì hắn là nhị thúc của Cừu Thiếu Chủ, nếu nhẫn tâm giết chết khó tránh khỏi người Cừu gia lên án.
Cừu Thiếu Chủ lúc ấy căn cơ chưa vững, liền tạm thời bỏ qua cho hẳn.
Trong ấn tượng, con hắn là Cừu Trí Tín là kẻ khúm núm, khôn có chủ kiến, Cừu Thiếu Chủ đã sơ ý bỏ qua Tồi.
Quả thực nhổ cỏ không nhổ tận gốc, gió xuân thổi lại mọc.
Trên đời này có vài kẻ coi làm hung gây ác chính là chân lý.
Rõ ràng là bọn chúng mưu tính tài sản của Cừu Thiếu Chủ, không thể đắc ý, lại còn tự coi mình là người bị hại, trăm phương ngàn kế cũng muốn báo thù.
Lãnh Băng Cơ nhất thời lòng như lửa đốt.
Trong tay đối thủ có súng, hơn nữa lại muốn đuổi cùng giết tận!
Một kẻ thân là đệ tử Cừu gia lại có thể không chớp mắt làm ra chuyện như vậy, không những cấu kết thổ phi, lại còn dám thông đồng với quan viên Giang Nam?
Phải biết rằng, trong mấy năm nay Cừu Thiếu Chủ tốn bạc nuôi báo côo lũ bạch nhãn lang này.
Bọn chúng ăn chơi đàng điếm, sống xa hoa lãng phí, đều là dựa vào huyết thống Cừu gia.
Thế mà lần này dám phản bội, nối giáo cho.
giặc, hãm hại Cừu Thiếu Chủ.
Khó trách Cừu Thiếu Chủ muốn mượn lệnh bài điều động Phi ưng vê của mình, chừng như đã cảm thấy được điều gì đó không đúng, đề phòng vạn nhất.
Lãnh Băng Cơ bất thình lình nghĩ đến một việc.
Vu phó tướng trước đây bị thương cũng là vì Chấn thiên lôi trong tay trưởng lão Tàng kiếm các!
Ngay lúc ấy, bản thân mình đã từng nghĩ Chấn thiên lôi thời cổ đại đã có người sử dụng, cũng chẳng có gì lạ, cũng không nghỉ ngờ lai lịch của nó.
Bây giờ nghĩ lại, Lỗ trưởng lão có Chấn thiên lôi, tên thổ phỉ có súng câu kết với Cừu Trí Tín, bọn họ và Mạc Bắc, rốt cuộc có quan hệ gì hay không?
Nếu suy đoán từ đó, chỉ tiết cực kinh khủng.
Nếu như Lỗ trưởng lão sớm đã câu kết với Lỗ đại nhân của Mạc Bắc, như vậy, đây là kế hoạch đã được che giấu suốt năm năm, mưu tính lâu như vậy, nhất định là vô cùng kỹ càng, tất cả đều có chuẩn bị.
Cừu Thiếu Chủ lúc này, đúng là gặp phải chuyện lớn.
Lãnh Băng Cơ lúc này lòng như lửa đốt, chỉ hận lúc này không thể ngay lập tức đứng dậy đi tới Lạc Dương.
Nàng buộc bản thân mình phải tỉnh táo lại ngay lập tức, đối phương ra tay ở Giang Nam, Cừu Thiếu Chủ một đường đuổi theo, rồi tới tận Lạc Dương.
Nói cách khác đối phương một đường chạy thẳng lên phía bắc, hơn nữa là nhằm theo hướng tây bắc.
Phượng Lôi Ngọc bị thương cưỡi ngựa tới thượng kinh, trì hoãn phải hai ba ngày, đối phương biết hành tung bị lộ, lúc này chắc chắn không còn ở trong địa phận Lạc Dương.
Mình phải đi đâu mới tìm được Cừu Thiếu Chủ đây?
Phượng Lôi Ngọc thấy Lãnh Băng Cơ do dự không nói hồi lâu, trong lòng thẹn thùng, trở mình lăn từ trên giường bệnh xuống, quỳ với Băng Cơ.
Băng Cơ vội đỡ lấy nàng: “Ngươi làm gì vậy?”
“Lôi Ngọc cầu xin ngài, vương phi nương nương, hôm nay chỉ có ngài có thể cứu được thiếu chủ, ta, ta…”
Đang nói, thì đã bắt đầu nghẹn ngào, khóc không thành tiếng.
Lãnh Băng Cơ nhìn nàng khóc đến hai mắt đỏ bừng, đưa tay xoa đỉnh đầu nàng: “Nha đầu ngốc, sao ta có thể khoanh tay đứng nhìn chứ? Ngươi cho rằng ta sẽ không nóng lòng sốt ruột sao? Có điều thời gian ngươi đến Thượng Kinh nán lại, bên phía Lạc Dương đã sớm có biến cố, nếu như ta liều lĩnh chạy thẳng tới Lạc Dương, e rằng sẽ trúng phải kế điệu hổ ly sơn của đối phương.
Đối với những người này, ngươi có thể biết manh mối gì?”
Phượng Lôi Ngọc lắc đầu, vô cùng chật vật: “Không biết.
Đều tại ta quá ngu, không giúp chủ nhân được chút nào, lại còn liên lụy ngài ấy”.