Chương
Vì vậy, tỷ thí giữa chúng ta có thể kết thúc được rồi. Ta dám cam đoan, ta đếm tới năm, là nàng ta sẽ lập tức tắt thở mà chết”
Đã sớm biết rằng, Na Trát Nhất Nặc giảo hoạt, khó đối phó. Thế nhưng thật không ngờ, nàng ta lại vẫn giữ lại một chiêu như vậy.
Nén nhang vẫn còn một nửa, thế nhưng người trúng cổ lại không chống đỡ được đến khi một nén nhang cháy hết, tỷ thí thật sự phải kết thúc rồi à?
Lãnh Băng Cơ trong lúc nhất thời lòng nóng như lửa đốt. Tuy rằng Mộ Dung Phong đã từng nói qua, tất cả đã có hắn, mặc dù thua cũng không quan trọng, thế nhưng lòng háo thắng cùng tính không chịu thua kém ai của nàng, không cho phép bản thân nàng thua.
Nàng lấy tốc độ nhanh nhất kiểm tra nhóm máu của người trúng cổ, sau đó từ trong nhẫn không gian lấy ra máu có nhóm máu tương đồng, truyền máu cho.
người trúng cổ, hy vọng có thể trì hoãn tốc độ cổ trùng cần nuốt tạng phủ của người trúng cổ.
Nàng dừng lại động tác trong tay, thanh âm run rẩy: “Thế nào lại là nàng ta?”
Na Trát Nhất Nặc dứt khoát khoanh chân ngồi xuống chỗ đối diện của nàng ta, tường tận xem xét người trên cáng cứu thương. Hai mắt nhảm nghiền, môi như cũ tím bầm, thế nhưng có thể nhìn ra được, nữ nhân này rất xinh đẹp, mặt mày ngũ quan tỉnh xảo, làn da trắng như ngọc không tì vết, lộ ra một mùi của Bạch Liên Hoa.
“Nguyên bản, nàng ta là một vị quận chúa cao cao tại thượng. Lần đầu tiên tại Phong Vương phủ nhìn thấy nàng ta, cao nhã không thể với tới, ai biết được, nàng ta vậy mà lại lưu lạc tới bước đường như thế này”
Tay của Lãnh Băng Cơ nắm lại thật chặt, năm năm rồi, nghe nói Mộ Dung Phong lúc trước từng phái người đi khắp nơi lùng bắt hành tung của nàng ta, nhưng lại tìm không ra, không nghĩ tới, nàng ta thế nhưng là đã rơi vào tay Na Trát Nhất Nặc.
Cẩm Ngu, kẻ cầm đầu thiếu chút nữa hại chết hài tử trong bụng bản thân đó, tên đao phủ làm hại mình cùng Mộ Dung Phong ly biệt năm năm!
Không nghĩ tới hôm nay sẽ, gặp lại ở nơi như vậy!
Thật sự là một cái kinh ngạc vui mừng vô cùng to lớn!
Khó trách Cẩm ngu sẽ để cho người thì trúng cổ lại còn trần truông xuất hiện, thì ra là loại dụng ý như vậy.
Nàng ta đoán đúng rồi, bản thân nàng sẽ vì tránh đi tai mắt của mọi người mà tiến hành cứu chữa.
“Năm đó là ngươi cứu nàng ta?”
“Không phải ta”
Na Trát Nhất Nặc lắc đầu: “Thời điểm Tê Cảnh Vân bị bắt ta liền rời khỏi Trường An, nhưng mà người của chúng ta vẫn còn, ngươi cũng biết đấy. Sau khi Cẩm Ngu trốn ra từ Phong Vương phủ, rơi từ trên ngựa xuống, chạy được đến một kỹ viện, may mản thoát khỏi sự đuổi bắt của Vu Phó Tướng.
Bảo Nương không biết thân phận của nàng, nên đã dùng hết mọi thủ đoạn ép nàng ta tiếp khách, trùng hợp thay, lại gặp phải người của chúng ta.
Bọn hẳn cũng không nhận biết thân phận của nàng ta, biết ca ca ta ưa thích mỹ nhân, thấy nàng ta dáng điệu không tệ, liền mua lại tặng cho ca ca ta, để nàng ta đi theo bên mình hầu hạ hẳn”
Theo bên mình hầu hạ? Lãnh Băng Cơ nhớ tới những nữ nhân hầu hạ bên cạnh Na Dạ Bạch kia, có thể nói là không có chút danh dự nào, không khỏi lại lần nữa cảm thấy yết hầu ngứa ngáy, gian nan nuốt xuống một miếng nước bọt.
Na Trát Nhất Nặc tựa hồ đoán được ý nghĩ của nàng, cười đến đắc ý, lại là thấp giọng: “Ngươi và ca ca ta cùng nhau từ Trường An trở về Nam Chiếu, tin chắc rằng đối với thói quen sinh hoạt của hắn ít nhiều cũng có chút hiếu biết.