Chương
Mỗi chỗ miệng vết thương cũng đều có phản ứng không giống nhau Na Trát Nhất Nặc bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Thì ra liệu pháp châm cứu này của ngươi diệu dụng chân chính là ở đây, phong bế các huyệt vị, lần lượt dùng thuốc, là có thể trong thời gian ngắn nhất kiểm tra ra thuốc giải có phương thuốc thích hợp nhất để giải độc. Hơn nữa lợi dụng cổ trùng được lấy ra cũng có thể nhanh chóng tra tìm ra cách tiêu diệt nó, có thể nói là tiến hành cùng lúc. Phong Vương Phi quả nhiên danh bất hư truyền”
Lãnh Băng Cơ ngó cây nhang một cái, cũng may, tốn không nhiều thời gian cho lắm, giải quyết Kim Tảm cổ và cổ độc trong cơ thể của nàng ta trước, liền có thể chuyên tâm giải nốt loại tế tuyến trùng cuối cùng rồi.
Hiện tại nàng là đang tranh thủ thời gian từng giây từng phút cứu chữa tính mạng của người trúng cổ trùng, nên không tỏ rõ ý kiến đối với bình luận của Na Trát Nhất Nặc, bởi vì, nếu độc mà người trúng cổ bị không thể nhanh chóng hóa giải, thì thân thể của người này sẽ còn tiếp tục sưng lên, cuối cùng da thịt không chịu đựng được áp lực, tất cả sẽ vỡ ra dọc theo miệng vết thương, tạo thành tổn thương rất lớn đối với người trúng cổ.
Trong khi nàng đang thử thuốc, nàng còn mở ra chức năng kiểm tra đo lường bên trong nhẫn không gian, tuy mơ hồ nhưng có thể nhìn thấy được ở trong dạ dày người bệnh, có một đoàn côn trùng nhỏ như sợi chỉ đang ngọ nguậy.
Có thể kết luận, thứ này chính là tế tuyến trùng mà Na Trát Nhất Nặc vừa.
mới bỏ vào, sau khi tiến vào bên trong cơ thể, liền bắt đầu từng bước cản nuốt chất dinh dưỡng trong thân thể người trúng cổ, tốc độ phát triển nhanh đến kinh người. Nếu như số lượng nhiều hơn một chút nữa, khi chất dinh dưỡng bên trong thân thể người bệnh bị hấp thu hầu như không còn, thì đám côn trùng này liệu có hay không bắt đầu gặm nhấm lục phủ ngũ tạng của người bệnh nhỉ?
Hơn nữa, cổ trùng này là thuận theo máu đi vào bên trong thân thể, vậy làm sao có thể chiếm cứ ở trong dạ dày đây? Quả thật, cổ trùng này huyền diệu khó giải.
Cho nên nói, Na Trát Nhất Nặc chỉ cho nàng thời gian một nén hương.
Không đủ, coi như là Đại La thần tiên cũng không cách nào cứu được một người có lục phủ ngũ tạng đều bị mất hết.
Nàng còn không còn kịp suy nghĩ xem phải làm gì để đối phó với những cổ trùng nhỏ như sợi chỉ này, lại theo dõi tình hình dùng thuốc ở miệng vết thương, thì thấy trong đó có một chỗ sưng biến mất dần, biết là thuốc có tác dụng, liền không chút do dự lại lân nữa chế thuốc, đút cho người trúng cổ trùng nuốt xuống.
Na Trát Nhất Nặc ánh mắt chớp chớp, bờ môi lướt qua một tia cười lạnh.
Lãnh Băng Cơ nhìn chăm chăm phản ứng của người trúng cổ, một lát sau khi uống thuốc, thì thấy toàn thân sưng tấy vậy mà dần dần biến mất một cách thần kỳ, xem ra, lời Na Dạ Bạch nói, quả nhiên là thật.
Nàng chẳng qua vừa mới thở phào nhẹ nhõm, liền thấy người trúng cổ lại lần nữa có phản ứng dị thường, thân thể giống như là bị điện giật, run rấy mấy cái, sau đó môi liền tím bầm, phun ra bọt mép, toàn thân run lấy bẩy.
Nàng lập tức kinh hãi, tiến lên xem xét tình hình của nàng ta, thấy người trúng cổ vậy mà đã ngừng hô hấp, tim đập yếu ớt, dấu hiệu sự sống biến mất từng chút từng chút một.
Lãnh Băng Cơ tức thì có chút luống cuống, rõ ràng, độc ở bên trong người này đã được giải, mà tại sao lại đột nhiên phát sinh biến hóa? Làm cho tình huống của nàng ta chuyển biến xấu đi?
Nàng bối rối ngẩng đầu nhìn Na Trát Nhất Nặc một cái.
Na Trát Nhất Nặc đang cười mỉm nhìn nàng: “Rất đơn giản, ta hiểu rất rõ ca ca của ta, biết rõ hắn sẽ vì giữ được tính mạng của chính mình mà không từ thủ đoạn, chơi rút củi dưới đáy nồi với ta, nói cho ngươi biết toàn bộ lai lịch của ta.
Vì vậy, thuốc độc ban nãy ta cho ăn nàng ta ăn vào cũng không có đơn giản như vậy, lúc ngươi dùng máu nhím gai làm thuốc dẫn để chế thuốc giải, sẽ làm độc trong cơ thể nàng ta tạo ra kịch độc mới. Mà Bản Mệnh cổ trùng trong cơ thể nàng ta thích độc, cũng sẽ bị kích thích theo, điên cưồng sinh sôi nảy nở.
Những cổ trùng này sẽ xơi tái chất dinh dưỡng trong cơ thể người trúng cổ bằng tốc độ kinh người, nàng ta tự nhiên sẽ như một đóa hoa tươi, mà nhanh chóng héo rũ.