Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
Thái tử phit trầm ngâm hồi lâu mới thở dài mà rằng: “Cô ta có thể bỏ hết quyền thế ngập trời này sao?”
“Nương nương, chẳng qua đây là chiêu bài của điện hạ để bảo vệ cô ta thôi. Nếu cô ta sinh ra long tử thì người định thế nào?” Cung nữ lớn mật hỏi.
Thái tử phi xoa tay lên gương mặt mình: “Trong lòng ngươi, ta là kẻ không từ thủ đoạn như vậy sao? Cô ta đã đi rồi thì đừng về nữa.” Giang Bắc Trạm từng nói với nàng ta, Giản Ninh chính là giới hạn cuối cùng của hắn, nàng ta cũng đã hứa với hắn rồi.
Bây giờ Giản Ninh đã bỏ đi, thì nàng ta không cần bám riết lấy quá khứ không buông nữa.
Còn về phần con cái, sau này chỉ cần bên cạnh Giang Bắc Trạm có người phụ nữ khác thì muốn bao nhiêu con mà chẳng có.
Người xưa có câu “vật hiếm thì quý”, một khi đã có nhiều rồi thì chẳng đáng một xu.
“Nương nương anh minh.” Cung nữ vội vàng quỳ xuống hô to.
Thái tử phi không để ý đến ả. Nàng ta đứng dậy đi ra ngoài, ngắm nhìn vườn cây xanh mướt, nhoẻn miệng nở một nụ cười.
…
Trong ngự thư phòng, Giang Bắc Trạm chìm giữa đống tấu chương chất cao như núi. Một thị vệ áo đen quỳ trước mặt hắn, cất tiếng thưa: “Bẩm điện hạ, vương phi lên đường đi Tây Nam rồi, thuộc hạ đã phái người bảo vệ dọc đường, chắc chắn sẽ hộ tống họ bình yên đến nơi.”
Nghe xong, Giang Bắc Trạm mơ hồ một chút.
Nàng đi rồi. Nàng đã đi tới nơi xa xôi không buồn không lo, bỏ hắn lại trong cái lồng giam quyền lợi mang tên kinh thành.
Mãi hồi lâu sau hắn mới hoàn hồn: “Ngươi cũng đi đi, đi bảo vệ nàng đi.”
Thị vệ dập đầu rời đi, Giang Bắc Trạm nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, chỉ hận không thể trao đổi thân phận với hắn để bỏ đi cùng nàng.
Nhưng hắn biết hắn không thể làm như vậy được. Chỉ cần có người khác ngồi lên vị trí này, thì bọn họ sẽ là người đầu tiên gặp phải tai ương.
Chỉ khi rời xa nàng, hắn mới có thể bảo vệ nàng.
Thật là mỉa mai biết mấy.
“Trạm Nhi.” Tiếng gọi của Hoàng Đế vang lên, Giang Bắc Trạm lập tức đứng dậy hành lễ: “Phụ hoàng.”
“Sau này con không cần phải quỳ. Trẫm đã cho người chuẩn bị đại lễ đăng cơ cho con rồi. Một tháng sau con sẽ chính thức lên ngôi, trẫm già rồi, không quản lý được giang sơn này nữa. Con phải giữ gìn nó cho tốt đấy.” Hoàng Đế già nhìn đăm đăm Giang Bắc Trạm bằng đôi mắt thâm sâu. Ngài đã điều tra ra tình cảm giữa Giang Bắc Trạm và Giản Ninh sâu đậm nhường nào.
Kẻ làm đế vương chỉ có thể tuyệt tình chứ không thể si tình.
Con trai ngài đã lựa chọn tiễn Giản Ninh đi, thì phải đoạn tuyệt cả mối tình si của hắn.
“Nhi thần hiểu rõ.” Giang Bắc Trạm vâng lời.
“Con đã lên ngôi thì sắc phong hoàng hậu luôn đi. Trẫm thấyThái tử phi không tồi, ý con thì sao?”
“Phụ hoàng…” Giang Bắc Trạm ngẩng đầu nhìn Hoàng Đế, trong mắt lóe lên ánh nhìn không dám tin. Thái tử phi chính là chị dâu của hắn, Thái tử hoàng huynh hắn mới qua đời có nửa tháng thôi, thế mà cha hắn lại muốn hắn lấy chị dâu mình làm hoàng hậu ư?
Giang Bắc Trạm chỉ thấy đáy lòng lạnh ngắt, và quyết tâm rời khỏi nơi đây lại càng thêm mãnh liệt.
Hắn muốn cùng Giản Ninh xây dựng một mái ấm vui vẻ bình yên, không muốn vì quyền lợi mà thân nhân ly tán, phụ tử tương tàn.
“Trước mắt thì nó chính là lựa chọn thích hợp nhất. Cha nó là thừa tướng đương triều, anh trai là tướng quân, cậu ruột là Thị lang bộ Lễ. Nếu con sắc phong nó làm hoàng hậu thì có thể loại bỏ được rất nhiều phiền phức.” Hoàng Đế liệt kê ra từng món lợi khi cưới Thái tử phi, nhưng Giang Bắc Trạm chỉ thấy ngột ngạt đến không sao thở nổi.
Lúc này đây hắn bỗng nhiên hiểu được, dù là Thái tử đã chết hay là hắn thì cũng chỉ là một quân cờ được dùng để ổn định giang sơn.
“Nhi thần đã biết, xin nghe theo lời chỉ bảo của phụ hoàng.” Giang Bắc Trạm thi lễ thêm lần nữa.
Bấy giờ Hoàng Đế mới hài lòng rời đi.
Giang Bắc Trạm mãi không bình tĩnh được. Hắn đã đồng ý sẽ cho Thái tử phi ngôi hoàng hậu mà nàng mong muốn, nhưng chuyện đang đi quá xa với kế hoạch của hắn rồi.
Hắn day day giữa trán rồi ngồi xuống ghế.
“Điện hạ.” Một giọng nói quen thuộc vang lên. Giang Bắc Trạm bật dậy:
“Thế nào rồi?”
“Chúng thần đã đưa người về đây, điện hạ có muốn gặp ngay không? Hay là để sau ạ?”
“Phải gặp ngay lập tức! Bây giờ nó đang ở đâu?” Giang Bắc Trạm đứng lên. Người này chính là chìa khóa để hắn thoát khỏi lồng giam, hắn đã không thể chờ thêm được nữa rồi.
Một người đàn ông cao lớn thanh tao chắp tay mà đứng trong phủ Bắc Vương năm xưa, ánh mắt kiên nghị mà hòa nhã.
Đây chính là em ruột của Giang Bắc Trạm, người mà hắn vừa mới cất công tìm về.
“A Triệt.” Tiếng gọi vang lên, Giang Bắc Triệt quay người, thấy Giang Bắc Trạm đang rảo bước đi tới, y vội vàng quỳ xuống hành lễ: “Triệt tham kiến điện hạ.”
Giang Bắc Trạm vội vàng đỡ y dậy: “Giữa hai ta đâu cần lắm lễ nghi rườm rà thế.”
“Mấy năm không gặp, thân phận của Trạm hoàng huynh đã thay đổi rồi. Triệt là người giữ lễ nghi, đâu thể quên lễ pháp được.” Giang Bắc Triệt vẫn khăng khăng.
Giang Bắc Trạm lắc đầu: “A Triệt, hai ta vào thư phòng nói chuyện đi.”
…
Không ai biết hôm đó hai người đã nói gì với nhau trong thư phòng, chỉ biết sau ngày ấy, Giang Bắc Trạm dẫn Giang Bắc Triệt theo bên cạnh, đồng thời phong y làm Cần Vương.
Hành động này kinh động toàn bộ kinh thành, thậm chí còn có triều thân dâng tấu can rằng vạn lần không ổn.
Giang Bắc Trạm chỉ dùng một câu để đuổi hết bọn họ về: “Triệt là em trai ruột của ta, do Cẩn Phi đã qua đời sinh ra.”
Từ đó về sau, không ai dám ho he gì nữa.
Hoàng Đế biết được tin này, lập tức triệu kiến cả Giang Bắc Trạm và Giang Bắc Triệt.
Hai người sóng vai bước vào. Khi Hoàng Đế nhìn thấy dung nhan của Giang Bắc Triệt thì vẻ mặt sững ra.
Giống, quá giống. Giang Bắc Triệt giống mẫu phi của y như đúc. Nhưng mà Cẩn Phi đã chết rồi, ngày ấy ngài đã tự mình thiêu thi thể của nàng, nàng không thể còn sống được.
Nhưng vì sao…
“Giang Bắc Triệt tham kiến phụ hoàng.” Giang Bắc Triệt quỳ xuống hành lễ, giọng điệu vô cùng bình thản, chẳng hề mang chút xúc động khi được gặp cha.
“Bình thân đi.” Hoàng Đế nhìn Giang Bắc Triệt trước mặt, tâm tình cực kì phức tạp.
Ngài không hề biết Cẩn Phi có thai, bây giờ bỗng dưng mọc ra một đứa con lớn nhường này, tâm trạng không phức tạp mới là lạ.
“Con lui ra đi, trẫm có chuyện muốn hỏi Trạm Nhi.” Hoàng Đế hướng ánh mắt uy nghiêm nhìn chằm chằm vào Giang Bắc Trạm, nhưng chẳng thể đoán ra hành động lần này của con trai có ý gì. Chuyện đó khiến cho ngài cảm thấy nôn nóng bất an.