Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
Thái tử phi trước đi tới bên cạnh Giang Bắc Trạm rồi áp sát tai hắn mà nói: “Nhổ cỏ tận gốc chẳng phải là tốt lắm ư?”
Giang Bắc Trạm lùi về phía sau một bước, lắc đầu, nhìn về phía nàng ta với ánh mắt không tán đồng: “Hắn là chồng cô đó.”
“Hừ, chồng ư?” Thái tử phi trước cười lạnh: “Hắn có bao giờ coi ta là vợ của hắn đâu. Từ khi vào cung đến nay, hắn cứ nạp thêm hết mỹ nhân này đến mỹ nhân khác, Thái tử phi như ta chẳng qua chỉ là một thứ đồ trang trí mà thôi. Chồng như thế thì đổi đi cho rồi.” Câu cuối cùng nồng nặc sát khí, đến Giang Bắc Trạm cũng phải giật mình.
Hắn dừng lại một chút, nhìn thẳng vào mắt Thái tử phi trước mà nói: “Cô muốn ngôi hoàng hậu, ta cho. Nhưng cô tuyệt đối không được phép động đến Giản Ninh và con của nàng ấy.”
Nghe xong, Thái tử phi trước bật cười: “Đương nhiên rồi. Ta biết A Ninh là giới hạn cuối cùng của huynh. Ta sẽ không làm gì cô ấy. Nhưng mà huynh cũng đừng có nuốt lời đã hứa với ta đó.”
“Đương nhiên ta sẽ giữ lời.” Giang Bắc Trạm gật đầu.
Thái tử phi trước mỉm cười hành lễ: “Cung tiễn Thái tử điện hạ, ta cáo lui trước đây.”
Giang Bắc Trạm tránh ra một bước, nhìn theo nàng ta rời đi.
Đến khi bóng dáng nàng ta hoàn toàn bị bóng đêm nuốt chửng, hắn mới rảo bước về phòng, ôm chầm lấy Giản Ninh vào lòng: “A Ninh, ta để em chờ lâu quá.”
Giản Ninh dựa vào lòng hắn, nghe tiếng tim đập loạn nhịp, khóe miệng nhoẻn lên thành một nụ cười: “A Trạm, chàng đã làm tốt lắm rồi.”
Giang Bắc Trạm tham gia cuộc chiến đoạt vị nguy hiểm trùng trùng mà trở về không chút thương tổn, đủ thấy năng lực của hắn xuất chúng bậc nào.
Giang Bắc Trạm ôm siết Giản Ninh trong vòng tay, che chở phần bụng phồng lên của cô, ánh mắt âm độc của Thái tử phi trước bỗng hiện lên trong trí óc. Hắn nói mà lòng còn run sợ: “A Ninh, ta vừa mới gặp Thái tử phi.”
“Nàng ta nói với chàng những gì?” Giản Ninh tò mò nhìn Giang Bắc Trạm với ánh mắt trong sáng vô ngần.
“A Ninh, nàng ta muốn làm hoàng hậu, ta đã đồng ý rồi.” Giang Bắc Trạm thả Giản Ninh ra mà nhìn cô tha thiết.
Dù Giản Ninh đã đoán trước được chuyện này, nhưng khi chính tai nghe Giang Bắc Trạm nói thì cô lại không dám tin.
Nhưng cảm giác này chỉ thoáng qua một chút mà thôi. Giản Ninh tỉnh táo lại, lùi về phía sau mấy bước, đáp lại Giang Bắc Trạm bằng ánh mắt lạnh lùng: “Em biết rồi. Ngày mai em sẽ rời khỏi kinh thành, về Tây Nam sống đời trồng cấy. Chúc chàng bạch đầu giai lão bên Thái tử phi.”
Giang Bắc Trạm thu hết sự thay đổi của Giản Ninh vào tầm mắt. Hắn đau đớn vươn tay muốn ôm, lại bị Giản Ninh tránh đi, chỉ đành khe khẽ nhẩm gọi: “A Ninh.”
“Chớ có tới gần em. Em đã nói với chàng rồi, người đàn ông của em chỉ có thể có một mình em, nếu chàng làm không được thì em sẵn sàng nhường chàng cho một cô gái khác.” Cô chưa từng cho rằng phụ nữ cứ phải dựa vào đàn ông thì mới sống được.
“A Ninh, em chỉ cần cho ta một chút thời gian thôi. Chờ ta xử lý xong chuyện ở kinh thành thì sẽ về Tây Nam với em. Chờ ta nhé, được không em?” Ước mơ của Giang Bắc Trạm rất đỗi giản đơn. Hắn chỉ muốn được cùng Giản Ninh ẩn cư chân trời, bình an một kiếp.
Nhưng mà trời chẳng chịu người, hết thảy những gì hắn làm hôm nay chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
“Được, em cho chàng thời gian, nhưng ngay ngày mai em sẽ rời khỏi nơi này.” Thái tử phi trước không phải là cái đèn cạn dầu, Giản Ninh không muốn đấu đá tranh nhau một cái ghế rách, kế sách vạn toàn hiện nay chính là rời xa khỏi chốn thị phi này.
“A Ninh, ta xin lỗi.” Giang Bắc Trạm ôm lấy Giản Ninh, nhẹ nhàng nâng niu, từng ly từng tí.
Hắn không rõ vì sao tình cảnh giữa vợ chồng bọn họ lại đến nông nỗi này. Rõ ràng hắn đoạt vị là để bảo vệ vợ con, thế mà đoạt được rồi lại thấy mình cách nàng xa xôi quá đỗi.
“Chàng không cần xin lỗi. Em đã liệu tới ngày hôm nay từ rất lâu rồi. Không còn sớm nữa, hôm nay chàng đã mệt mỏi cả ngày rồi, đi nghỉ sớm đi.” Giản Ninh đẩy Giang Bắc Trạm ra, quay người lên giường.
Giang Bắc Trạm dém góc chăn cho Giản Ninh cẩn thận, tắm rửa thay đồ sạch sẽ mới nằm xuống bên cạnh cô.
Một đêm chóng vánh trôi qua, khi Giản Ninh tỉnh giấc thì Giang Bắc Trạm đã đi rồi.
Cô trân mắt nhìn chằm chằm rèm che trên đỉnh đầu hồi lâu, đoạn hạ giọng nói: “Tiểu Nha, ra khỏi cung với ta.”
Hôm qua khi chưa nhận được tin tức gì của Giang Bắc Trạm, cô đã chuẩn bị xong xuôi rồi, chỉ đem theo những thứ cần thiết mà thôi. Về đến Tây Nam là cô muốn gì có nấy.
“Nương nương.” Tiểu Nha khóc nức nở đỡ lấy Giản Ninh: “Điện hạ ngài ấy…”
“Tiểu Nha, em không cần nói nữa. Chúng ta đi thôi.” Giản Ninh biết cô bé muốn nói gì, nhưng việc đã đến nước này thì nói thêm nữa cũng có ích gì đâu.
Tiểu Nha dụi nước mắt vương nơi khóe mi, nhanh nhẹn giúp Giản Ninh trang điểm rồi đỡ cô ra khỏi phòng.
Cửa vừa mở ra, Thái tử phi trước đã bước tới. Thấy Giản Ninh, nàng ta mỉm cười nói: “Em gái dậy sớm quá, mới chuyển vào Đông cung nên lạ chỗ ngủ à?”
“Không phải, ta có việc muốn ra ngoài một chuyến, xin Thái tử phi nhường đường cho.” Giản Ninh hơi hồi hộp nhưng ngoài mặt lại chẳng tỏ vẻ gì.
“Em gái à, chị từng trải đời, muốn nhắc nhở em một câu. Đàn bà con gái đã bước chân vào thâm cung thì không được tự tiện ra ngoài đâu, sao em có thể không hiểu được đạo lý giản đơn đó chứ?” Dù ngoài mặt câu nào Thái tử phi trước nói cũng là vì suy nghĩ cho Giản Ninh, nhưng ngụ ý trong đó thì ai nghe cũng hiểu.
“Đa tạ Thái tử phi chỉ vẽ, nhưng Thái tử đã cho phép ta rời cung rồi. Mong Thái tử phi nhường lối.” Giản Ninh vừa dứt lời, Tiểu Nha đã lấy chỉ lệnh của Thái tử ra.
Thái tử phi trước rất bất ngờ nhưng vẫn nhường đường cho bọn họ.
Nàng ta không tin Giản Ninh có thể buông tay từ bỏ địa vị và tiền tài. Nếu trong bụng Giản Ninh là một bé trai thì nó rất có thể trở thành đế vương kế tiếp của Đại Lịch, mà Giản Ninh sẽ là mẹ của Hoàng Đế đấy.
Chỉ tiếc nàng ta đoán lầm Giản Ninh rồi. Khi nàng ra nhận được tin tức thì Giản Ninh đã rời khỏi kinh thành, đi thẳng tới Tây Nam.