"Vậy trừ ngươi ra... ta còn có người thân nào khác không?" Lục Oanh ngồi trên giường, cúi đầu hỏi Cố Thanh Trản, lúc này đang giúp mình rửa chân. Đôi chân Lục Oanh vết thương chồng chéo, không một chỗ da thịt còn tốt, ngay cả trên người cũng vậy, vết thương tràn đầy, "Còn nữa... ta vì sao lại bị thương..."
Cố Thanh Trản nhẹ nhàng thay nàng lau khô hai chân, sau đó thật cẩn thận nâng lên đặt trên giường. Bàn chân vốn trắng noãn hiện đã hoàn toàn thay đổi, từng khối xanh tím, có miệng vết thương đã kết da, có miệng vết thương lại vỡ ra thấy máu, nhìn mà không tả được nỗi đau lòng xiết bao.
"Khi ta quen biết ngươi, ngươi chỉ có một mình..." Cố Thanh Trản ngồi xuống bên cạnh Lục Oanh, gác chân nàng lên đùi mình, sau đó lấy thuốc mỡ, một lòng một dạ thay nàng bôi thuốc, "Ngươi ham chơi, ngươi không nghe ta nói..."
Lục Oanh không biết nên tin hay không, nhưng nữ tử trước mắt tận tâm tận lực chiếu cố mình như vậy, rõ ràng là không có ác ý. Nàng nghiêng người định lấy thuốc mỡ trong tay Cố Thanh Trản, "Ta vẫn nên tự mình..."
"Nay bị thương rồi, vẫn không chịu nghe ta nói?"
Lục Oanh im lặng một hồi, lát sau mới nói, "Ngươi vẫn luôn chiếu cố ta như vậy sao?" Từ lúc mình tỉnh lại đến giờ, nàng liền luôn làm bạn bên người mình, một chốc cũng chưa từng rời đi.
"Chiếu cố ngươi, là chuyện thuộc bổn phận của ta."
"A Trản..." Lục Oanh lần đầu tiên kêu danh tự của nàng, muốn thử xem có thể tìm về chút ký ức nào không, lại gọi một lần nữa, "A Trản..."
So với "tỷ tỷ", Cố Thanh Trản càng thích Lục Oanh kêu nàng như vậy. Nàng đúng là đang đắm chìm trong ảo tưởng của mình, nhưng Lục Oanh lại tồn tại một cách chân thật như vậy, là tạo hóa trêu ngươi sao? Hiện thực này thật mờ mịt, thế nhưng Cố Thanh Trản vẫn sa vào, nàng biết sớm muộn gì mình cũng không thể giữ được Lục Oanh, nhưng ít ra giờ phút này cảm nhận được hạnh phúc. Nàng muốn làm thê tử của nàng, dù là một tháng, một ngày, một canh giờ, đều được.
Nàng nguyện ý vì sự dối trá của bản thân mình mà trả cái giá lớn, nhưng trong giờ khắc này, nàng thầm nghĩ phá bỏ tất cả ngăn cách giữa các nàng, chỉ để lại cảm tình thuần túy nhất. Ngươi yêu ta, mà ta cũng yêu ngươi.
Cố Thanh Trản dựa vào nàng càng gần, vươn tay muốn thayrnàng cởi vạt áo, nhưng ai ngờ Lục Oanh nghiêng mình né qua một bên.
"Ừm, vẫn nên..." Lục Oanh đỏ bừng mặt, đặt tay lên vai Cố Thanh Trản, không để nàng tới gần.
Chỉ có thế mà đã thẹn thùng, quả nhiên A Oanh mất ký ức càng đáng yêu hơn chút. Cố Thanh Trản thấy nàng như vậy, càng nhịn không được mà nổi lòng trêu ghẹo, nàng càng xấu hổ liền dán nàng càng gần, còn thấp giọng cười nói, "A Oanh thẹn thùng? Nên xem không nên xem ta đều đã xem..."
Lục Oanh vẫn không nhúc nhích, trong lòng suy nghĩ nàng thoạt nhìn là người đứng đắn như vậy, khi mở miệng nói chuyện sao lại như thế... Nhưng Lục Oanh lại thích khí tức u lan trên người nàng, so với bất cứ huân hương nào đều dễ nghe hơn. Lục Oanh không dám nhìn thẳng khuôn mặt nàng, nhưng tiếng nàng cười rộ lên thật êm tai.
Nàng lui một bước, Cố Thanh Trản liền tiến thêm một bước, chóp mũi cơ hồ chạm vào vành tai nàng, thì thầm nói nhỏ, "... Trên người ngươi có mấy cái bớt, ta đều nhất thanh nhị sở. A Oanh, ta yêu nhất là chu sa chí trên ngực ngươi."
Chu sa chí: Nốt ruồi đỏ.
Cố Thanh Trản bất động thanh sắc kéo ra dây buộc bên hông nàng, "Nghe lời, trên lưng ngươi có thương tích, ta giúp ngươi bôi thuốc."
Bôi thuốc thì bôi thuốc, đang êm đẹp sao cứ nói cái gì mà chu sa chí ở ngực! Ngay cả bản thân Lục Oanh cũng không biết trên ngực mình có cái gì, sao nàng biết? Lục Oanh càng nghĩ, trong lòng lại càng hiểu ra, mặt mày nóng lắm, mà Cố Thanh Trản cứ mãi dính bên người nàng, như là cố ý muốn trêu chọc cho nàng mặt đỏ tai hồng vậy.
Cố Thanh Trản lúc này đúng là nói sự thật. Từ khi tìm Lục Oanh về, nàng hết thảy đều là thân lực thân vì, nàng không muốn để những người khác chạm vào thân mình Lục Oanh, ngay cả xem cũng không được."A Oanh, nghe lời được hay không?"
Thân lực thân vì: Tự tay làm từ đầu đến Hết.
Lục Oanh mới phát hiện, mỗi khi nàng dịu dàng mà khẩn cầu mình như vậy, mình hoàn toàn không cách nào cự tuyệt.
Cố Thanh Trản cởi xiêm y của nàng, tận đến khi chỉ còn lại một cái yếm. Tầm mắt Cố Thanh Trản liền dừng trên bộ ngực đang nổi lên của nàng. Mấy năm này, nàng phát dục ngày càng thành thục, không như khi vừa gả Vương phủ, khuôn mặt còn tính trẻ con.
Nhìn ánh mắt Cố Thanh Trản, Lục Oanh thật thẹn.
"Không cho ngươi xem..." Lục Oanh xoay gương mặt nóng hồng qua một bên, tự giác nằm úp sấp trên giường, chỉ chừa cho Cố Thanh Trản một bờ lưng trần trụi.
"Được được được... Ngươi nói không xem ta liền không xem." Lục Oanh nói gì, Cố Thanh Trản đều nghe nấy. Nàng sợ tay mình lạnh, trước đó còn hơ cho ấm mới dám thay người thương bôi thuốc, dù cho Lục Oanh đầy lưng điêu tàn, nàng vẫn cảm thấy thật đẹp. Bôi thuốc xong, Cố Thanh Trản đau lòng vuốt ve tấm lưng trước mắt, lại bắt đầu tự trách, "A Oanh, do ta không tốt... Đều do ta không tốt..."
Lục Oanh gối đầu lên cánh tay, nghe nàng nói như vậy, mới nghiêng đầu nhìn nàng, "... Ngươi rất tốt." Ít nhất lúc mình hoàn toàn không biết gì cả, nàng một tấc cũng không rời mà chiếu cố mình, trong lúc mình hốt hoảng, nàng có thể bình định tâm tư của mình.
Lục Oanh, nếu ngươi nhớ ra, còn có thể nói như vậy sao? Cố Thanh Trản cay mũi, đừng nói là Lục Oanh hận nàng, ngay cả chính nàng cũng hận bản thân. Nàng có tư cách gì đi yêu và được yêu? Nàng không phải đang nói với Lục Oanh, mà là đang nói với chính mình, "... Ta không tốt."
Lục Oanh không biết vì sao nàng lại đột nhiên rơi lệ, thấy nàng khóc mình cũng sẽ khổ sở. Lục Oanh không nhớ nổi chuyện quá khứ, nhưng lại cảm thấy đáy lòng ẩn ẩn có một phần cảm tình, còn chưa quên mất. Người kia chính là A Trản sao? Lục Oanh nâng tay thay Cố Thanh Trản xoa xoa nước mắt, "... A Trản, ngươi rất tốt, ít nhất ta cảm thấy như thế."
Lục Oanh càng nói như vậy, Cố Thanh Trản liền càng áy náy. Nàng sẽ cho Lục Oanh toàn bộ tình yêu này, cho dù nó đê tiện đến không đáng một đồng.
Ban đêm yên tĩnh, hai người cùng giường mà ngủ.
Lục Oanh lẳng lặng ngửa mặt nằm, Cố Thanh Trản liền nằm nghiêng nhìn nàng. Không ngờ các nàng sẽ có ngày hôm nay, Cố Thanh Trản luyến tiếc dời ánh mắt. Nếu Lục Oanh lại muốn dẫn nàng đi, nàng chắc chắn bỏ hết tất cả cùng nàng cao chạy xa bay. Nhưng Cố Thanh Trản hiểu được, Lục Oanh sẽ không bao giờ giống đêm đó, ôm nàng nói muốn dẫn nàng cùng nhau rời đi nữa...
Lục Oanh khép hờ mắt, dư quang lại liếc thấy Cố Thanh Trản đang hai mắt đẫm lệ. Đêm khuya im lặng đến lạ kì, tâm Lục Oanh một lần lại một lần bất an. Nàng cứ có cảm giác, nữ tử bên thân nàng đang vì nàng mà khóc.
Trong lòng có loại khó chịu nói không nên lời, Lục Oanh cũng không biết rốt cuộc mình bị làm sao.
"Ta sẽ làm thế nào?" Lục Oanh cuối cùng nhịn không được, cũng nghiêng thân, nhìn Cố Thanh Trản rơi lệ đầy mặt, chân thành hỏi, "Khi ngươi khóc, ta sẽ làm thế nào?"
"Ôm ta." Thanh âm Cố Thanh Trản vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, còn mang chút run rẩy, "A Oanh, ôm ta."
Lục Oanh chần chờ một lát, học bộ dáng Cố Thanh Trản ôm mình lúc trước, nhích thân người đến gần, cách một khoảng trống mà vòng tay ôm nàng.
Đợi nàng vừa lại gần, Cố Thanh Trản liền nắm quyền chủ động, dịu dàng mà ôm nàng vào lòng, nhắm mắt lại, cho nàng một cái ôm chân chính. Đêm thu, thật ấm áp.
Tim Lục Oanh đập thật sự mau, nàng không phản cảm tiếp xúc như vậy, nhưng nhất thời lại không thể thích ứng. Nàng là một nữ tử nhưng lại có thê tử, nàng làm sao có thể nhất thời thích ứng?
Thấy nàng quay mặt nhìn trần giường, Cố Thanh Trản lại dùng tay xoay đầu nàng lại, nhìn vào đôi mắt nàng, khẽ than nói, "Vì sao không nhìn ta?"
"Ta..."
"Dung mạo ta khó coi sao?"
Lục Oanh nghẹn lời.
"Ngươi từng nói ta cười rộ lên rất xinh đẹp, thì ra là dối gạt ta..."
"Đừng khóc." Lục Oanh không nhịn được mà dùng mu bàn tay thay nàng lau đi nước mắt. Nàng không biết dỗ người thế nào, chỉ đành nói với Cố Thanh Trản, "Xinh đẹp, ngươi cười rộ lên thật xinh đẹp."
Đây cũng không phải lời nịnh hót, Lục Oanh thật lòng cảm thấy nàng xinh đẹp.
"A Oanh..." Cố Thanh Trản vuốt vuốt tóc nàng, nhìn nàng cười, "Ngươi thích ta không?" Nàng tuy hiểu được tâm tư của Lục Oanh đối với mình, nhưng lại chưa bao giờ nghe nàng chính miệng nói ra, Cố Thanh Trản muốn nghe nàng chính miệng nói một lần cho mình nghe.
Lục Oanh lại do dự, Cố Thanh Trản lại "ủy khuất" .
"Ngươi đã nói ngươi yêu ta, ngươi đã nói muốn kết hôn với ta..."
Đầu Lục Oanh càng lớn ra. Những chuyện khác quên thì đành thôi đi, vì sao ngay cả đại sự cả đời cũng sẽ quên? Huống chi nàng sao lại nhận lời cưới một nữ tử, thấy thế nào cũng giống lời nói vô căn cứ, hay là mình từng thật sự rất yêu nàng?
"Sự tình trước kia ngươi nhớ không rõ cũng không sao..." Cố Thanh Trản thỏa mãn mà ôm nàng, "Chỉ cần từ giờ phút này trở đi, trong lòng ngươi có ta là được."
"Nhưng ta muốn biết... chuyện trước kia..." Lục Oanh nghĩ, nếu lời Cố Thanh Trản nói là thật, vậy hai nữ tử làm sao lại yêu nhau? Rốt cuộc nàng đã gặp phải chuyện gì? Nàng từng là một người như thế nào?
Dany: Khụ, hôm qua là chủ nhật mà mình tưởng thứ hai, Tết rồi quên hết thời gian vậy đó ;; v;; Giờ mới tá hỏa hôm nay ngày post ~
Vì mình đã chính thức rảnh rang nên từ giờ đến khi đi học lại mình sẽ cố mỗi ngày một chương hehe. Từ khóa là "cố" khụ khụ...
Cảm nghĩ của mình về chương này:
Bình thường mình không thích tình tiết mất trí nhớ, vì nhiều tác giả hay dùng tình tiết ấy để thay đổi hoàn toàn tính cách một nhân vật. Nhưng ở đây, tính tình Lục Oanh vẫn thận trọng như trước, và vẫn muốn tìm kiếm lại ký ức của mình chứ không an vị như nhiều nhân vật trong những truyện khác. Ngoài ra, Rau Thơm dùng tình tiết này để cho Trản và Oanh có thêm những kỷ niệm thuần túy hơn, khi mà giữa hai người không có địa vị và hận thù (trừ vụ Trản xạo), để cho Lục Oanh nhìn thấy một mặt chân thành của Trản, và nhồi độc giả một đống ngọt đắng vui vầy. Nói chung là yêu Rau Thơm ~~
Mọi người cứ thoải mái bình loạn nhé, nếu mình onl được thì sẽ rep. Mình cuồng truyện này lắm, nói đến mai cũng okiki :
Chúc mọi người có một cái Tết thật vui vẻ thoải mái nhé :