"Đây là đâu? Ngươi là ai?"
"A Oanh..." Cả một đêm, Cố Thanh Trản từng tưởng tượng rất nhiều lần, khi Lục Oanh tỉnh lại sẽ nói cái gì, làm cái gì... nhưng thật không dự đoán được sẽ là tình cảnh như thế này.
Là mình nghe lầm sao? Những lời Lục Oanh nỉ non trong miệng, rõ ràng chính là...
"Ngươi là ai..." Lục Oanh cảm thấy dường như mình đã gặp qua nữ tử trước mắt ở nơi nào, nhưng khi nàng tập trung tinh thần suy nghĩ, đầu óc lại bị một trận choáng váng.
"A... Đau..." Lục Oanh cắn chặt khớp hàm, ngoại trừ lặp đi lặp lại một chữ này, cuối cùng vẫn không thể nói ra lời nào khác. Hai tay nàng vẫn gắt gao ôm đầu, trước mắt đều là mông lung, trong đầu dường như có ký ức muốn hiện lên, nhưng luôn không nắm bắt được.
Nhớ không ra, cái gì cũng nhớ không ra.
"A Oanh, đừng sợ..." Cố Thanh Trản nghiêng người đến gần, không để ý đến sự kháng cự và giãy dụa của Lục Oanh, ôm lấy nàng, trấn an nàng, khẽ vỗ nhẹ lưng người trong lòng, giọng từng tiếng từng tiếng mềm nhẹ, "Đừng sợ... Đừng sợ... Có ta ở đây..."
Lục Oanh dần dần im lặng, dựa vào lòng đối phương, tựa như cái ôm này có thể xua tan nỗi sợ của nàng. Nàng ngẩng đầu chằm chằm nhìn Cố Thanh Trản, như cố gắng muốn tìm về điều gì, nhưng càng suy nghĩ trong đầu lại càng thêm hỗn loạn.
"Ngươi là ai?" Đây đã là lần thứ ba Lục Oanh hỏi, nàng nhìn mình như nhìn người xa lạ, không yêu không hận, Cố Thanh Trản lúc này mới si ngốc hỏi lại, "A Oanh, ngươi... ngươi thật sự không nhớ ta?"
"Ngươi gọi ta là gì?" Lục Oanh nhíu mày, suy yếu hỏi, nghe người này một lần lại một lần gọi cái tên ấy, hay là nàng nhận biết mình?
Đối diện con ngươi trong suốt của nàng, Cố Thanh Trản lại ngẩn người. Nàng thật sự không nhớ rõ, thậm chí ngay cả thân phận của mình cũng quên không còn sót gì.
"Nhớ không ra..." Lục Oanh nhắm hai mắt lắc đầu, rên rỉ, "Một chút cũng nhớ không ra... Một chút cũng..."
"Vậy thì không cần nhớ! Không cần nhớ..." Cố Thanh Trản một tay ôm chặt nàng, một tay còn lại nhẹ nhàng nâng gương mặt Lục Oanh, nàng thừa nhận nàng như vậy thật ích kỷ thật đê tiện, nhưng nàng vẫn không muốn để Lục Oanh biết được mặt tàn nhẫn không chịu nổi nhất của mình.
"Nhớ không ra..." Lục Oanh than nhẹ, mệt mỏi khép lại hai mắt, cảm thấy thật mệt, thật mệt.
Cố Thanh Trản đỡ nàng chậm rãi nằm xuống giường. Mới mấy ngày không thấy, nàng liền gầy đi ước chừng một vòng. Cẩn thận thay nàng đắp chăn, Cố Thanh Trản xuống giường. Lúc đứng dậy có hơi váng đầu, thế này mới nhớ ra mình cũng đã mấy ngày chưa ăn gì, liền phân phó hạ nhân chuẩn bị ngọ thiện.
Ngọ thiện: Bữa ăn trưa.
Lại ngủ thêm ước chừng một canh giờ, Lục Oanh mơ màng mở mắt, liền thấy Cố Thanh Trản đang dựa vào đầu giường, yên lặng nhìn mình.
"A Oanh, ngươi tỉnh rồi, có phải đói bụng hay không? Ta đi lấy cháo hạt sen ngươi thích ăn nhất..."
Lục Oanh vừa định nói, Cố Thanh Trản đã xoay người rời đi. Phòng ở xa lạ, danh tự xa lạ, ngay cả bản thân mình cũng xa lạ.
"Ngươi đừng động, ta đút ngươi."
Đói bụng liên tục mấy ngày, giờ phút này Lục Oanh vừa thấy đồ ăn hai mắt liền tỏa ánh sáng. Nàng dựa vào đầu giường, thấy Cố Thanh Trản đưa muỗng tới, liền vội vàng ăn, "Ui..."
Một muỗng này nóng không nhẹ, đôi môi Lục Oanh tức khắc toàn bộ biến hồng, Cố Thanh Trản thấy thế lập tức đặt bát sứ trong tay xuống, lấy khăn tay cúi người thay Lục Oanh lau môi, vừa lau vừa thổi thổi lên môi nàng, "Đau không? Là ta không tốt..."
Có lẽ do động tác quá mức thân mật, lại dựa vào gần như vậy, Lục Oanh cảm thấy hai má có chút nóng lên, khi nàng dựa đến gần mình còn có chút căng thẳng.
"Các ngươi nấu cháo kiểu gì vậy?!"
Chúng nha hoàn đứng hầu một bên cúi đầu im lặng không lên tiếng. Các nàng biết tính nết Cố Thanh Trản không tốt, nhưng lại độc hưởng ưu ái của Hoàng Thượng. Tuy giờ không một danh phận, nhưng sau đó không lâu nhất định sẽ được sắc phong, ai lại dám đắc tội nàng, cho dù đáy lòng ủy khuất, cũng phải lẳng lặng chịu mắng.
Nàng làm Vương phi trong Vương phủ sáu năm, làm sao biết cách chăm sóc người khác. Huống hồ, nàng cũng chưa từng chăm sóc ai, vẫn là vụng tay vụng chân mà đút Lục Oanh ăn hết một bát cháo.
Lục Oanh liếm liếm môi, mím môi nhìn chằm chằm bát không trong tay Cố Thanh Trản nửa ngày, cũng không biết nên xưng hô với nữ tử trước mắt như thế nào, đánh nói thẳng, "Ta... còn muốn nữa."
Bộ dáng nàng liếm môi thật giống một đứa nhỏ tham ăn, Cố Thanh Trản thấy nàng chịu ăn nhiều hơn, dĩ nhiên là lòng đầy vui vẻ, "Còn rất nhiều."
"Còn phải uống hết thuốc mới được." Cố Thanh Trản biết Lục Oanh sợ đắng nhất, đã sớm chuẩn bị sẵn quế hoa cao.
Vừa nếm vị thuốc, chân mày Lục Oanh liền không tự nhiên mà nhăn nhúm lại, Cố Thanh Trản thấy vậy thật sự không nhịn được cười. Xem ra tính sợ đắng một chút cũng không đổi.
Cố Thanh Trản đút cho nàng một miếng bánh, "Ngươi thích ăn nhất."
Lục Oanh ngậm quế hoa cao, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn chút. Nàng như trước nhìn chằm chằm Cố Thanh Trản, lắc đầu, "Ngươi là ai... Vì sao phải chiếu cố ta như vậy..." Ngay cả yêu thích của nàng cũng lý giải từng ly từng tý.
Trong phòng chỉ còn lại hai người các nàng, Cố Thanh Trản thích Lục Oanh nhìn nàng chăm chú như vậy, thích trong mắt Lục Oanh chỉ có hình dáng của nàng, "A Oanh, ngươi nhìn kỹ ta xem, thật sự một chút cũng không nhớ nổi sao?"
Lục Oanh vẫn lắc đầu, nhưng tựa hồ nhận thấy điều gì, "Ngươi gọi ta là A Oanh? Ta gọi là A Oanh... Vì sao ta..." Lục Oanh đưa tay ôm đầu óc hỗn độn của mình. Vì sao không có chút ký ức nào?
Cố Thanh Trản giữ chặt tay nàng, "Nhớ không nổi thì không cần nhớ nữa. Ngươi muốn biết cái gì, ta đều nói cho ngươi nghe."
"Ngươi là ai?"
Vẫn là ba chữ này. Cố Thanh Trản nắm tay nàng, do dự một lát, lời nói tựa như không thể khống chế, đáp, "Ta... là thê tử của ngươi."
Lục Oanh bỏ tay nàng ra, "Ta tin ngươi như thế, sao ngươi lại gạt ta?"
Nháy mắt trong lòng vắng vẻ.
"Ngươi từng nói... ngươi muốn cưới ta." Cố Thanh Trản cúi đầu cười khổ, "Nay ngươi mất ký ức, không muốn ta nữa..."
"Nhưng mà chúng ta... Chúng ta đều là nữ tử, ngươi làm sao lại là... Ngươi nhất định là đang trêu ghẹo ta." Nhưng khi nàng nói chuyện lại chân thành như vậy, không giống trêu ghẹo người khác chút nào. Thế nhưng mình là nữ tử, sao có thể có thê tử đây?
"... Nhớ ra không nổi, nên liền không muốn ta, phải không?" Cố Thanh Trản ngẩng đầu, đáy mắt tràn đầy mất mác và phiền muộn. Nói dối nhiều sẽ nghiện, kết quả là nàng vẫn không cách nào nói với Lục Oanh một lời đúng sự thật.
"Ta..." Lục Oanh không rõ tình thế, vì sao vừa tỉnh dậy lại nhiều ra một "Thê tử", mình còn miễn miễn cưỡng cưỡng mà biến thành "phụ lòng hán". Nhưng nàng nhớ không nổi chút gì, biết biện giải làm sao? Thật sự là nghẹn lời, "Ta..."
"Ngươi chính là không muốn ta..." Mặc kệ Lục Oanh nói gì, Cố Thanh Trản luôn đáp một câu này.
Xem mắt nàng đỏ lên, buồn bã liên tục trách cứ, vẻ mặt thật uất ức, khiến cho Lục Oanh chân tay luống cuống, "Ngươi... Ngươi chớ khóc..."
Nàng săn sóc mình chu đáo như vậy, chẳng lẽ thật sự là thê tử của mình? Lục Oanh thầm nghĩ, ký ức của mình cứ trống không, vậy chuyện này cũng không phải không có khả năng.
Huống hồ hôm nay khi tỉnh lại cũng là nằm trong lòng nàng, tư thế còn thân mật như vậy...
Dany: Lần đầu đọc, tới khúc này mình rất ức chế bạn Trản, không ngờ có loại người ích kỷ đến mức này. Nhưng đối với người chỉ số tình thương dưới , lần đầu yêu và được yêu như Trản thì đây lại là phản ứng hợp lý, thông cảm được hay không thì tùy người...
Bởi thế nên mới nói chương này và mấy chương tới là khổ qua bọc đường: Cái ngọt tồn tại nhờ những lời nói dối.
khóc
Hẹn gặp các bạn vào thứ :