Chương
Có ngự lâm quân từ bên ngoài giương giọng hỏi: “Triệu công tử có chuyện gì không?”
“Lần trước ta ở trong phòng vô tình nghe được người ta thảo luận chuyện Thần vương điện hạ cưới quận chúa Minh Châu làm thê. Ngày thành hôn, có phải là ngay ngày mai hay không?”
Đối phương cũng không biết rõ quan hệ giữa nàng và Mộ Dung Bắc Uyên nên cũng không biết lý do vì sao Triệu Minh lại bị giam ở đây, chỉ cho là nàng với Thần vương là bạn tốt.
Nếu là bằng hữu của mình thành hôn cũng nên vui mừng theo.
“Công tử không có nhớ sai, chính là ngày mai.”
Thấy Triệu Khương Lan không lên tiếng, đối phương lại cảm thấy nàng bị giam ở đâu đã lâu cũng có chút đáng thương nên không nhịn được nhỏ giọng nói nhiều hơn một chút cho nàng biết.
“Trước đó còn có người nói, Thần vương điện hạ không muốn cưới quận chúa Minh Châu. Nhưng nhìn trong khoảng thời gian này, thái độ của điện hạ hòa nhã cũng không có gì khác thường, không hẳn là đến nỗi không bằng lòng như người người truyền tai nhau, có chuyện vui lớn như vậy, trong lòng ngài ấy cũng nên vui vẻ.”
Hắn thân là ngự lâm quân thì những lời đánh giá này vốn không nên tùy ý nói ra.
Nhưng thỉnh thoảng Triệu Minh hỏi thăm vài lần thì đều là những chuyện liên quan tới Thần vương.
Người này thầm nghĩ nàng chắc chắn là rất quan tâm tới chuyện của Thần vương.
“Không, ngài ấy sẽ không vui.”
Triệu Khương Lan bất chợt lên tiếng, giọng nói cũng có chút lạnh lẽo.
Người trả lời còn chưa hiểu được: “Vì sao chứ? Người gặp chuyện vui thì tinh thần đều sẽ thoải mái.”
Triệu Khương Lan không hề đáp lời chỉ là đột nhiên hất tung bồn nước trước mặt, phát ra một tiếng choang.
Người ở bên ngoài căng thẳng hỏi: “Triệu công tử, ngài không sao chứ?”
Triệu Khương Lan xoay người nằm lên trên giường, đôi mắt nhìn lên nóc giường gỗ mà ngây ngẩn.
Không một chút báo trước, từ trong khóe mắt đã chảy xuống một giọt nước mắt.
Nàng không trách Mộ Dung Bắc Uyên đã lựa chọn như vậy, nàng chỉ tự trách mình suy xét không đầy đủ nên mới rơi vào hoàn cảnh khó khăn không thể thoát ra như bây giờ.
Cho dù đã vào khuya, trong ngoài Hạ Chiêu Vương phủ cũng đều là một khung cảnh vui mừng.
Lồng đèn đỏ thẳm chiếu sáng chữ “Hỷ” được dán trên cửa, hồ nước trong sân cũng lăn tăn những gợn sóng lấp lánh.
“Lạch cạch, lạch cạch.”
Binh lính đang đi tuần tra phủ vốn đang nhỏ giọng nói chuyện lại đột nhiên nghe được một tiếng vang không bình thường, liền men theo âm thanh mà đi qua.
Mắt thấy ngày mai trong quý phủ sẽ có chuyện vui lớn, tối nay không phải là chuyện nhỏ, tuyệt đối không được để xảy ra sai lầm.
Sau khi bọn họ bị âm thanh dẫn qua, một bóng dáng nhẹ như chim yến đã hòa mình vào trong màn đêm.
Chỉ thấy bóng người ấy nghe bên ngoài một căn phòng nghe ngóng một lúc, xác định bên trong không có tiếng người nói chuyện mới không mạnh không nhẹ mà gõ cửa.
Bên trong phòng, quận chúa Minh Châu vốn cũng đã nằm xuống.
Thế nhưng khi nghĩ đến chuyện sẽ diễn ra vào ngày mai là nàng ta lại kích động đến lăn qua lộn lại, làm sao cũng không ngủ được.
Chỉ trông mong trời mau sáng một chút, thời gian lại trôi nhanh thêm một chút nữa.
Vào giờ này ngày mai, nàng ta sẽ lấy thân phận vương phi ngồi bên trong tẩm điện của Thần vương phủ.
Ngay tại lúc này nàng ta lại nghe được âm thanh lạ.
Nghĩ là chắc có lẽ là nha hoàn hoặc là bà mụ nào đó còn có việc chưa làm xong, nàng ta bèn chỉnh lại quần áo rồi đi qua mở cửa.
Ai ngờ vừa mới mở cửa ra người đúng bên ngoài của lại là một nam tử.
Đối phương không phải ai khác mà là Mộ Dung Bắc Uyên đang mặc một bộ đồ đen tuyền.
Quận chúa Minh Châu che miệng mình lại mới ngăn được không đẻ cho mình la lên: “Thần, Thần vương điện hạ, sao mới giờ này mà huynh đã đến rồi?”