Chương
Mộ Dung Bắc Uyên cũng không tức giận, lên tiếng hỏi lại: “Còn trước đó thì sao đây? Bổn vương nên ngoan ngoãn nghe lệnh cưới quận chúa Minh Châu, không chọc giận phụ hoàng rồi chờ đợi tới sau khi người thoái vị mới được đón Triệu Khương Lan về sao? Trong lúc này phải chờ bao nhiêu năm cũng không ai biết được. Nhưng khoảng thời gian này, Triệu Khương Lan là nữ nhân không thể thấy được ánh sáng, bên cạnh ta cũng có thêm nhiều người khác. Chuyện như vậy, nàng ấy không chịu được, ta cũng không chịu được!”
Triệu Đường trở nên im lặng.
Mộ Dung Bắc Uyên nói tiếp: “Huống chi, Triệu Khương Lan chưa bao giờ muốn trở thành một nữ nhân đứng đầu thiên hạ. Nàng ấy chỉ mong chờ đến khi giang sơn ổn định sẽ sống ngày tháng bình yên với ta, không bị ai quấy rầy. Hai phu thê chúng ta thật sự không có ý muốn tranh giành thiên hạ này, ta cũng không cần sáu cung phong phú. Đời này, ta có một mình Triệu Khương Lan là đủ rồi.”
Triệu Đường há miệng, nhưng một chữ cũng không nói được nên lời.
Mộ Dung Bắc Uyên thấy ông ta không nói không thể làm gì khác hơn là tiếp tục nói: “Nhạc phụ, ta biết người suy nghĩ cho tương lai của nhà họ Triệu, không cam lòng khi hai đứa con gái đều từng làm vương phi, mà sau lại không được như mong muốn nên trong lòng có cảm giác khó chịu. Thế nhưng quốc trượng không dễ làm như thế, Trữ Quốc Công chính là ví dụ sống sờ sờ. Có vinh quang cấp mấy thì cũng chưa chắc sẽ được dài lâu. Nhưng ta có thể bảo đảm, chờ đến khi An Cẩm lớn thêm vài tuổi, ta chắc chắn sẽ cho nó một vị trí tốt để cho nhà họ Triệu đứng vững không ngã.”
Đã nói đến mức này, Triệu Đường không còn gì để mà không hài lòng nữa.
Ông ta chỉ chắp tay với Mộ Dung Bắc Uyên: “Vậy lão thần chúc điện hạ mọi chuyện suôn sẻ.”
Dù cho tất cả mọi người đều biết Mộ Dung Bắc Uyên đồng ý hôn sự này nhưng cũng chẳng tình nguyện bao nhiêu.
Thậm chí ngay cả dân chúng cũng biết rõ, Thần vương điện hạ vốn chẳng muốn cưới người khác, nhưng cũng chỉ có thể thỏa hiệp vì chắc chắn không thể kháng chỉ.
Nhưng mối hôn sự này vẫn từng bước được chuẩn bị diễn ra.
Ngoại trừ lúc vào triều, Mộ Dung Bắc Uyên chỉ vào cung một lần, còn là vì đến gặp Hoa quý phi.
Hắn chưa bao giờ được gặp Triệu Khương Lan.
Trong âm thầm cũng không có hành động gì.
Ngay cả trong lòng Chiêu Vũ đế có nghi ngờ nhưng cũng không thể hiện ra.
Trên thực tế, ngoại trừ chính Mộ Dung Bắc Uyên thì không ai biết được những suy tính của hắn.
Mắt thấy ngày lại ngày trôi qua, cách ngày thành hôn chỉ còn một ngày.
Vốn quận chúa Minh Châu và Hạ Chiêu Vương đều cho rằng Thần vương nói không chừng sẽ làm chuyện gì đó để chống lại.
Nhưng chuyện làm cho người ta ngạc nhiên chính là, thế mà lại yên ổn chẳng có chuyện gì.
Ngay cả mỗi lần Thần vương vào triều, Hạ Chiêu Vương nhìn thấy dáng vẻ của hắn cũng không nhìn ra lí do là gì.
Quận chúa Minh Châu lại dần yên tâm.
Thần vương chắc chắn đã nghĩ thông.
Như vậy mới đúng chứ, vì một tên nam nhân sẽ không được chết đàng hoàng mà làm loạn với Chiêu Vũ đế thì cũng không có chỗ nào tốt cho hắn.
Chỉ có người có thân phận cao quý trở thành vương phi của hắn thì mới có thể mang đến lợi ích rõ ràng cho hắn.
Bọn họ mới là những người xứng đôi nhất trên đời này.
Tốt hơn tất cả mọi người dù là trong quá khứ hay còn ở tương lai!
Đến gần buổi lễ thành hôn, Hạ Chiêu Vương phi nhiều lần dạy dỗ quận chúa Minh Châu.
Dạy kĩ những chuyện cần phải làm trong đêm động phòng, quận chúa Minh Châu xấu hổ nghe hết, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt đẹp như thần tiên của Mộ Dung Bắc Uyên, hai gò má đã sớm đỏ chót.
Vì sáng sớm ngày mai tân nương tử phải dậy thật sớm để trang điểm, vì thế nên mọi người đều lui ra ngoài cho quận chúa Minh Châu có thể nghỉ ngơi sớm một chút, có đủ tinh thần.
Trong Triệu phủ, Triệu An Linh đã sốt ruột đi qua đi lại trong sân.
“Biện pháp mà Thần vương nói có được thiệt không đó? Hôm nay con đi ra ngoài một vòng cũng không thấy Hạ Chiêu Vương phủ truyền ra bất cứ thứ gì liên quan tới chuyện từ hôn hết. Huynh ấy hẳn sẽ không bình tĩnh được như vậy, ngày mai là thành hôn rồi mà đến bây giờ vẫn không có chút tiếng động nào.”
Thích phu nhân cũng thở dài thở ngắn theo, nghĩ đến đứa con gái số khổ của mình là liên tục rơi nước mắt.
Thấy dáng vẻ của các nàng, tâm trạng của Triệu Đường lại càng không tốt hơn, chỉ đành nhốt mình trong thư phòng, một người cũng không gặp.
Điện Phú Xuân, đêm lạnh như nước.
Triệu Khương Lan vốc nước lên rửa mặt, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, từ trong ra ngoài cứ bần thần không yên.