Chương
Mộ Dung Bắc Uyên biết, chỉ cần sau khi Mộ Dung Bắc Tô nghe ngóng cẩn thận lại là sẽ nhận ra chỗ không bình thường.
Sự tin tưởng của hắn dành cho người đệ đệ này cũng không thấp hơn Mộ Dung Bắc Hải, cũng biết cho dù bây giờ không nói để cho sau khi Mộ Dung Bắc Tô tự mình tìm ra sự thật sẽ lại càng không ổn.
Mộ Dung Bắc Uyên bèn nói thẳng ra: “Phụ hoàng lấy tính mạng của Triệu Minh để uy hiếp ta.”
“Triệu Minh? Triệu Minh gì… chờ một chút, Triệu Minh không phải là cái tên giả mà tứ tẩu đã từng sử dụng sao? Bên cạnh huynh còn có một người khác cùng tên cùng họ mà còn rất quan trọng với huynh nữa à?”
Hai người La Kiều Oanh và Mộ Dung Bắc Tô mắt to nhìn mắt nhỏ, lại lần nữa cùng nhau nhìn về phía Mộ Dung Bắc Uyên.
“Không phải như ta nghĩ chứ?”
“Đúng là như đệ nghĩ đó. Triệu Minh chính là Triệu Khương Lan. Lẽ nào đệ chưa từng nghe nói có một quân y đi theo ta giải quyết dịch bệnh ở phía Nam sao?”
Mộ Dung Bắc Tô sợ đến nỗi không khép được mồm: “Đùa gì thế chứ, quân y đi theo kia là Triệu Minh sao? Là tứ tẩu sao? Vậy hoàng hậu Vinh Dương là ai?”
Mộ Dung Bắc Uyên nói hết những chuyện xảy ra ở Vinh Dương cho bọn họ biết làm Mộ Dung Bắc Uyên sợ tới ngây người.
La Kiều Oanh cũng ngây ra trong nháy mắt: “Nếu mà ca của ta biết, sẽ không bị điên luôn chứ.”
“La tướng quân ở Giang Nam không nhận ra nàng ấy là vương phi, vì thế nên phải giữ bí mật.”
La Kiều Oanh liên tục đồng ý.
Mộ Dung Bắc Uyên lại như nghĩ đến điều gì, nhìn về phía Mộ Dung Bắc Tô.
“Lão lục, vừa lúc có chuyện ta cần đệ giúp đỡ!”
“Chuyện gì?”
“Ngày ta với quận chúa Minh Châu thành hôn, đệ giúp thay ta đi đón kiệu hoa đi.”
Mộ Dung Bắc Tô trợn tròn hai mắt: “Không phải chứ tứ ca, chuyện này sao lại nhường lại cho ta? Thê tử của ta còn ở đây này.”
“Bởi vì ta không muốn đi. Theo lễ của dân gian thì chuyện như đón dâu có thể nhờ huynh đệ làm giúp.”
“Huynh đừng có mà bắt nạt ta không biết phong tục lễ nghi, cho dù là huynh đệ làm giúp thì cũng bởi là vì tân lang có chuyện khó nói ví dụ như bị bệnh bị thương không thể nào đi được, Tam ca người ta lúc cưới Hứa Mạn Nhi cũng còn ráng chống gậy tự đi đó.”
Mộ Dung Bắc Uyên nhìn về phía La Kiều Oanh: “Lục đệ muội, lão lục đi đón dâu giúp ta, muội sẽ không để ý chứ?”
Bây giờ khắp cả kinh thành đều biết người cưới quận chúa Minh Châu là Mộ Dung Bắc Uyên, cho dù là Mộ Dung Bắc Tô tới thì người ngoài cũng sẽ biết là hắn đi thay cho Mộ Dung Bắc Uyên.
Hơn nữa hắn đã thành thân rồi, không cần phải chú ý tới những chuyện vặt vãnh, ngược lại cũng không có gì.
La Kiều Oanh suy nghĩ một chút, Mộ Dung Bắc Uyên không phải là người thích làm khó người ta, trong lòng hắn nhất định là có nỗi khổ riêng.
Nàng ấy đồng ý: “Không sao cả tứ ca.”
“Thê tử, chuyện này muội đồng ý nhanh như thế làm gì, về lại làm cho muội không vui, người xui xẻo không phải ta sao?”
“Huynh câm miệng!”
“Lại bắt ta câm miệng.”
Mộ Dung Bắc Tô oan ức mà nhìn Mộ Dung Bắc Uyên: “Tại sao huynh không tự đi?”
“Ta sẽ không lấy thân phận tân lang để đón bất cứ ai vào trong phủ. Trừ khi người ngồi bên trong kiệu hoa là Triệu Khương Lan.”
“Nhưng huynh vẫn phải cưới nàng ta không phải sao?”
Mộ Dung Bắc Uyên có chuyện giấu giếm nói: “Đến lúc đó đệ sẽ biết.”
Trước kia Hạ Chiêu Vương đến ở trong đất phong, ở trong kinh thành cũng có một căn nhà tổ.
Vì thế nên lần này bọn họ vào kinh, ông ta và quận chúa Minh Châu sẽ ở trong căn nhà tổ kia.
Tuy rằng Minh Châu là quận chúa cao quý, nhưng cũng không phải là người đầu tiên mà Mộ Dung Bắc Uyên cưới.
Sẽ không trịnh trọng như lần đầu tiên hắn cưới vương phi, vì thế nên sẽ dựa theo ý của Chiêu Vũ Đế mà tổ chức vào một tháng sau.
Đến khi đó, quận chúa Minh Châu cũng sẽ xuất giá từ nơi này.
Nàng ta đương nhiên không biết Mộ Dung Bắc Uyên đang nghĩ gì, nhưng hắn có không tình nguyện thì cũng không quan trọng.
Quan trọng là, nàng ta cuối cùng cũng được như ý muốn gả cho Mộ Dung Bắc Uyên rồi!