Chương
Sau khi ra khỏi căn phòng, Tần Khâm lại dặn dò thị vệ bên cạnh: “Tăng mạnh đề phòng, đặc biệt là phía bên hồ của căn phòng này, không được bỏ qua bất cứ ai muốn đến gần.”
Rất nhanh, tin tức Thần vương muốn cưới quận chúa Minh Châu, con gái của Hạ Chiêu Vương làm vợ kế đã truyền ra ngoài.
Trong phút chốc, cả kinh thành ồn ào sôi nổi.
Có vài người nhớ lại khung cảnh lúc Mộ Dung Bắc Uyên trở về kinh thành, không nhịn được nói: “Ta đã nói từ sớm, Thần vương điện hạ và vị quận chúa kia trai tài gái sắc, cực kỳ xứng đôi, vậy mà còn có người không tin.”
“Một điện hạ tốt như thế lại đi cưới một nữ nhân khác, tiên vương phi mất còn chưa đầy một năm, người mới đã sắp vào cửa, có thể thấy nam nhân đều là một đám giò heo.”
Thần vương phủ đang nằm trong vòng bàn tán của mọi người lại làm như không có chuyện gì liên quan tới mình.
Ngay cả Mộ Dung Bắc Tô nghe được tin mà cũng ngồi không yên, hắn và La Kiều Oanh vốn là người luôn ủng hộ bảo vệ cho Triệu Khương Lan nên hai người hợp kế chạy đến gõ cửa Thần vương phủ.
Vừa thấy mặt Mộ Dung Bắc Uyên, Mộ Dung Bắc Tô đã cắn răng nâng cao lòng dũng cảm mắng huynh trưởng của mình.
“Tứ ca, huynh, huynh đúng thật là tên bạc tình!”
Trong lòng La Kiều Oanh cũng đồng ý theo nhưng mà lại không có lá gan lớn như Mộ Dung Bắc Tô nên chỉ có thể ai oán mà nhìn Mộ Dung Bắc Uyên.
Mộ Dung Bắc Uyên hờ hững liếc nhìn bọn họ: “Đây là lần đầu tiên trong đời ta bị người khác mắng như vậy.”
Lòng dũng cảm của Mộ Dung Bắc Tô xẹp lép: “Mặc dù đã nói là tứ tẩu đã qua đời, nhưng trên thực tế thì tẩu ấy không có chết mà phải đến Vinh Dương làm hoàng hậu, chúng ta đều biết chuyện đó rõ ràng là tẩu ấy không thể tự làm chủ được. Vậy còn huynh, huynh cũng là bị ép sao? Ta thật ra không có ý ngăn cản chuyện huynh tái hôn, nhưng, nhưng bản thân ta lại cảm thấy không đáng cho tứ tẩu. Tẩu ấy một mình ở Vinh Dương đáng thương biết bao nhiêu, còn phải cả ngày ở chung với một tên nam nhân mà mình không yêu, bây giờ người mình yêu cũng muốn buông tay tẩu ấy rồi.”
La Kiều Oanh ở phía sau gật mạnh đầu.
Mộ Dung Bắc Uyên xoa xoa giữa trán: “Lão lục, chuyện của ta các đệ không cần phải quan tâm, chuyện không phải như những gì các đệ nghĩ đâu.”
“Sao lại không phải? Đã lan truyền ra khắp cả kinh thành rồi còn giả được sao. Hôm nay huynh không vào triều, vì thế nên không thấy được dáng vẻ hả dạ của Hạ Chiêu Vương, Triệu thái phó đứng ở ngay bên cạnh ông ta mang vẻ mặt khó coi bao nhiêu. Ca, lúc trước huynh nói nghe rất êm tai đời này sẽ chỉ thích một mình tứ tẩu, bây giờ còn chưa được một năm mà lại lật mặt rồi!”
Nghe hắn nhắc tới Triệu Đường, Mộ Dung Bắc Uyên mím mím môi.
Đang không có niềm tin tuyệt đối, hắn không dám bảo đảm với Triệu Đường.
Về phần Triệu Đường, hắn vẫn chưa thể dễ dàng đưa ra một lời bảo đảm.
Mộ Dung Bắc Tô vẫn còn đang lảm nhảm: “Nếu như La Kiều Oanh nhà ta mà có chuyện gì, đời này ta cũng sẽ không đi tìm người khác nữa.”
La Kiều Oanh đạp mạnh cho hắn một cái: “Câm miệng đi! Ai có chuyện hả, có biết nói chuyện hay không vậy?”
“Bậy bậy, phu nhân không nên tức giận, là do ta lỡ lời.”
Mộ Dung Bắc Uyên Nhin hắn còn đang ở trước mặt mình mà ân ân ái ái càng thêm không có kiên nhẫn.
“Lão lục, đệ đủ rồi. Ta không muốn thành thân với quận chúa Minh Châu, bây giờ là đang bị ép buộc, phụ hoàng đã ép ta phải cưới nàng ta, nếu không sẽ giết chết một người vô cùng quan trọng với ta.”
Mộ Dung Bắc Tô lập tức nảy lên: “Ai mà có thể quan trọng đến nỗi làm cho phụ hoàng uy hiếp được huynh.”
Trước đó vài ngày là ngày giỗ của phụ thân La Kiều Oanh, người nhà họ La theo thường lệ muốn lên núi ở lại trong miếu nửa tháng đầu.
Năm nay Mộ Dung Bắc Tô chủ động muốn đi cùng vì thế nên tối qua mới vừa về lại kinh thành.
Kết quả khi vào triều đã nghe một đám người chúc mừng Hạ Chiêu Vương, sau khi nghe ngóng được thì lập tức bối rối, bèn lôi La Kiều Oanh tìm tới cửa.
Thế nhưng nếu mà hắn nghe ngóng kĩ hơn một chút thì sẽ nghe thấy cái tên “Triệu Minh” này.
Năm đó lúc Triệu Khương Lan dẫn theo hắn vùng vẫy trong lâu Yên Vũ gặp được Hồng Vân chính là dùng cái tên giả Triệu Minh.
Triệu Minh, chính là tứ tẩu thân yêu của hắn đó!