Vương Mệnh

chương 418: 418: tụ long sơn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lại nói, cuộc chinh thảo Hoan Hỷ giáo của Kinh tộc đại quân đang làm xôn xao khắp các diễn đàn có liên quan đến Vương Mệnh.

Khác với Thủy Thần giáo trước đây, trên danh nghĩa là do Long Phi Thiên làm giáo chủ đứng ra chủ trì, thì Hoan Hỷ giáo do NPC đại BOSS thân tự thống lĩnh, hoàn toàn là một NPC thế lực, tổ chức chính quyền gần giống Thần Thánh quốc độ, hoàn toàn là chính giáo hợp nhất, chỉ có điều chưa kiến quốc xưng vương mà thôi.

Trong các vùng thế lực của Hoan Hỷ giáo, chính lệnh của Kinh triều hầu như vô hiệu, đáng chú ý hơn là giờ đây ai cũng biết Hoan Hỷ giáo được Bắc triều hậu thuận, nên mới dẫn đến Kinh tộc đại quân chinh thảo.

Kinh Sơn chủ phong, Tụ Long Sơn, cũng là nơi đóng Tổng đàn của Hoan Hỷ giáo.

Nơi đây nằm cạnh Hán thủy, thuộc vùng biên cương của Kinh triều.

Bên kia Hán thủy chính là Hán – Hoài lĩnh địa, vùng giáp ranh giữa các đại quốc nhưng không ai quản cả, nơi quần hùng loạn chiến, hỗn loạn vô cùng, vì vậy Hoan Hỷ giáo mới chọn đặt Tổng đàn tại đây, để có gì bất trắc thì còn có đường tùy nghi di tản.

Kể từ khi Thủy Thần giáo thành lập ở Phi Thiên Trấn, thiên hạ chư quốc xuất hiện vô số tiểu tôn giáo, khắp các hang cùng ngõ hẻm, thành thị thôn quê đều có truyền giáo sĩ lôi kéo tín đồ.

Duy nhất chỉ có Thần Thánh quốc độ là không xuất hiện tôn giáo nào khác ngoài Văn Tổ Thần Miếu.

Rồi sau nhiều phen chỉnh hợp, một số tôn giáo ‘tương đối’ lớn bắt đầu hiện hình.

Ở quốc thổ của Kinh tộc có thế lực như vậy, gồm Thủy Thần giáo, Hoan Hỷ giáo và Tự nhiên Thần giáo.

Thủy Thần giáo thế lực mạnh nhất, nhưng các đại cao thủ của giáo phái này đã xuất hiện hết, bị Kinh triều tập trung lực lượng tiêu diệt hoàn toàn.

Hoan Hỷ giáo thế lực yếu hơn, nhưng lại có quan hệ phức tạp, cao thủ hoặc minh hoặc ám, khó đối phó.

Vì vậy mà cuộc chinh thảo của Kinh tộc đại quân tiến hành không giống như hồi tấn công Phi Thiên Trấn.

Lần này, đại quân chia thành hai đường.

Phổ thông quân đội thì đi tấn công các thành trấn thuộc vùng thế lực của Hoan Hỷ giáo, nhằm khiến cho giáo phái này bị liên căn bạt khởi, không còn tài nguyên nhân lực để kháng tranh.

Đường thứ hai chủ yếu là Thần tộc Nghị hội Chấp pháp giả, phụ trách tấn công Tổng đàn của Hoan Hỷ giáo ở Tụ Long Sơn, nơi tập trung phần lớn các cao thủ của giáo phái này.

Tụ Long Sơn là ngọn núi cao nhất thuộc dãy Kinh Sơn, cao mét.

Trên Tụ Long Sơn có nhiều kiến trúc tráng lệ, xa hoa lộng lẫy, kim bích huy hoàng.

Về mặt hưởng thụ sinh hoạt, Hồ Ly tộc xưa nay vẫn luôn đứng hàng đầu.

Hôm nay, đối với Tụ Long Sơn là một ngày đặc biệt.

Trên các con đường dẫn lên Tụ Long Sơn, hào kiệt tứ phương tấp nập thượng sơn.

Quần hào có người hớn hở, có kẻ lo buồn.

Những người hớn hở vui vẻ là những người chơi không phải là thành viên của Hoan Hỷ giáo, đến đây chỉ để xem náo nhiệt, hoặc hy vọng có thể kiểm tiện nghi.

Bọn họ xúm năm xúm ba, thành quần kết đội, hớn hở nói cười như đi xem hội.

Còn những kẻ lo buồn chính là giáo chúng Hoan Hỷ giáo, đang phải lo tính việc di cư sang Hán – Hoài lĩnh địa một khi Hoan Hỷ giáo bị Kinh tộc đại quân liên căn bạt khởi.

Hôm nay chính là ngày Thần tộc Nghị hội Chấp pháp giả đến chinh thảo Hoan Hỷ giáo.

Tối hậu thư đã được phát ra từ hôm qua, lệnh Hoan Hỷ giáo phải giải tán, chúng giáo đồ phải rời khỏi Kinh tộc lĩnh thổ.

Tuy bề ngoài đây chỉ là việc của Kinh triều và Hoan Hỷ giáo (bị Kinh triều kết tội phản nghịch), song thực chất đây lại là cuộc xung đột giữa Bắc triều và Nam phương tứ quốc liên minh.

Trong số những người lên núi hôm nay có một nhóm nhỏ chỉ có người, nhìn bề ngoài thì cũng bình thường, nhưng khi đi đến đâu cũng đều được những người xung quanh chào hỏi.

- Thiên Lang huynh đệ.

Lâu rồi không gặp.

- Thiên Lang huynh đệ gần đây phát tài nhỉ !

- Thiên Lang đại ca.

Nhìn về phía này này !

- Thiên Lang lão đại.

Bọn họ chính là Thiên Lang, Bạch Tú Châu, Triệu Tiếu Thiên, Hoàng Bố Y, Lã Phúc, Tiểu Bát Giới, Tiểu Vương, Tiểu Lý, Kiếm Thần Đinh Gia, vị long đầu thủ lĩnh của Thiên Lang quân đoàn.

Kiếm Thần Đinh Gia sau khi xử lý xong các việc ở thượng giới, đã gom góp ngọc thạch, để hạ phàm một lần hội họp cùng chúng huynh đệ.

Nghe thấy mọi người chào hỏi, Triệu Tiếu Thiên nói :

- Mỗi khi đi cùng Thiên Lang huynh đệ, ta cảm thấy tự ti gì đâu ?

Bạch Tú Châu hỏi :

- Vì sao tự ti ?

Triệu Tiếu Thiên nói :

- Nhìn xem ta này.

Ta đây đường đường tu mi nam tử, võ công cái thế, phong lưu thích thảng, anh minh thần võ, ngọc thụ lâm phong, tuấn tú tiêu sái, anh hùng dũng cảm, hào hiệp nghĩa khí, …

Nhìn thấy Bạch Tú Châu trừng mắt nhìn mình, Triệu Tiếu Thiên vội nói :

- Ta dù sao cũng anh tuấn tiêu sái, nhất biểu nhân tài, vậy mà chẳng ai hỏi ta một tiếng, cứ xem ta như là không khí vậy ! Thử hỏi như thế không tự ti sao được.

Hoàng Bố Y vừa phe phẩy quạt vừa cười nói :

- Cảm thụ của Triệu huynh đệ cũng chính là cảm thụ của chúng ta đó nha !

Những người khác cũng gật đầu đồng cảm.

Thiên Lang mỉm cười nói :

- Đi đâu cũng có người chú ý chưa hẳn đã là chuyện tốt đâu nha !

Kiếm Thần Đinh Gia gật đầu :

- Huynh đệ nói phải đó ! Trở thành danh nhân cũng gần như mất tự do, đi đâu cũng có người chú ý, có nhiều chuyện muốn làm cũng không thể làm được.

Triệu Tiếu Thiên hỏi :

- Muốn làm chuyện gì mà không làm được ? Đến Đam Mỹ Lâu à ?

Kiếm Thần Đinh Gia phì cười bảo :

- Huynh đệ đầu óc không trong sáng chút nào.

Huynh đệ thử nghĩ xem, nếu như trong lúc loạn chiến, như ta với Thiên Lang huynh đệ tất bị nhiều người chú ý, đối phương sẽ đặc thù chiếu cố, có muốn lẳng lặng kiểm tiện nghi cũng không được.

Còn khi sát quái luyện cấp, cũng không tiện tranh giành với người khác, sợ bị mang tiếng.

Triệu Tiếu Thiên gật gù nói :

- Đúng là phiền phức bất tiện thật !

Hoàng Bố Y hỏi :

- Đinh huynh đã phi thăng rồi mà làm sao lại hạ phàm được vậy ?

Kiếm Thần Đinh Gia nói :

- Chỉ cần kiếm được hạ phẩm ngọc thạch là có thể đến đô thành của các Thần quốc xin hạ phàm, cũng giống như dưới này chúng ta sử dụng Truyền tống trận vậy.

Mọi người vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc là đã lên đến đỉnh núi.

Khu kiến trúc Tổng đàn của Hoan Hỷ giáo đã ở cách đó không xa.

Thiên Lang chợt nghe có người gọi :

- Thiên Lang huynh đệ !

Thiên Lang nhìn về phía đó, thấy có mấy người đang rảo bước đi lại.

Thiên Lang vội vòng tay chào, mỉm cười nói :

- Linh Sơn huynh, Hoa Hoa huynh, Lai Ân huynh, Nguyên Tín huynh.

Ô ! Mọi người nữa.

Chào ! Chào !

Linh Sơn quốc chủ vui vẻ nói :

- Thiên Lang huynh đệ.

Có cả Triệu huynh đệ nữa này.

Chúng ta đi về phía kia.

Mọi người ở cả đấy.

Thiên Lang nhìn về phía Linh Sơn quốc chủ chỉ.

Ở đó có đến hơn trăm hào kiệt, toàn là thần giai, chính là tinh anh của các đại bang hội.

Thiên Lang liền cùng mọi người đi về phía đó.

Nơi đây long xà hỗn tạp, tập trung một chỗ cùng những người quen biết sẽ an toàn hơn nhiều, có thể tránh được kẻ khác lén hạ độc thủ.

Giờ Thìn.

Trên đỉnh núi chợt ngân vang chín tiếng đại chung.

Giữa chốn núi rừng, tiếng chuông vang xa, vang xa.

Mọi người đều im lặng nhìn về phía chính điện.

Toàn trường lặng phắc như tờ.

Sau chín tiếng đại chung, cửa lớn chính điện rộng mở.

‘Hồ Đại thần’ dẫn đầu các cao thủ của Hoan Hỷ giáo bước ra.

Vị ‘Hồ Đại thần’ này có bài trường còn hơn cả vị ‘Thủy Thần’ ở Phi Thiên Trấn, mà trong danh hiệu lại còn thêm chữ ‘Đại’, muốn tỏ ra cao nhân một bậc.

‘Hồ Đại thần’ nghiêm trang chắp tay nói :

- Vô lượng thiên tôn.

Bản thần rất hoan hỷ khi nhìn thấy đồng đạo giang hồ chẳng quản xa xôi mà đến Tụ Long Sơn.

Hôm nay bản giáo đồng tâm nhất trí quyết tử chiến cùng bọn tự mệnh chính phái.

Những vị bằng hữu giang hồ không liên quan đến việc này, xin hãy mau mau hạ sơn để khỏi bị liên lụy.

Gã nói với thần thái bi thiên mẫn nhân, giống như gã thật sự là một kẻ ưu quốc ưu dân vậy.

Đương nhiên là gã nói thế mặc gã, không ai xuống núi cả.

Mọi người đã dám đến đây thì đâu ai lại sợ liên lụy.

Nhiều người còn hy vọng loạn chiến phát sinh để có cơ hội kiểm tiện nghi kia mà.

Đột nhiên, trong đám quần hùng có ai đó buột miệng lên tiếng :

- Ngươi bảo chúng ta xuống núi để khỏi có người chứng kiến cảnh thảm bại của các ngươi phải không ?

Chúng nhân sửng sốt.

Quần cao thủ Hoan Hỷ giáo tái mặt.

Nhiều người lại ngửa cổ cười dài.

Tiếng cười của cả nghìn người vang động cả đỉnh núi.

Truyện Chữ Hay