Vương Mệnh

chương 417: 417: phi liêm động thảm tao đại kiếp

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bốn phía sơn minh thủy tú, Tiểu Bạch Hồ chầm chậm thả bước, vừa đi về hướng Phi Liêm động, vừa ung dung ngắm cảnh núi rừng, cảm thụ hơi thở của tự nhiên.

Hai bên đường đi xuất hiện rất nhiều , cấp quái, đối với người chơi đã là rất cao cấp, dù cho bọn Thiên Lang có đến đây cũng phải hãm nhập khổ chiến, nhưng đối với Tiểu Bạch Hồ thì cũng chỉ là tiểu quái, không đáng động thủ (thật ra thì có sát tử chúng cũng chẳng được bao nhiêu kinh nghiệm, Tiểu Bạch Hồ lười động thủ đó thôi).

Đi một lúc thì đến Phi Liêm động.

Đó là một hang động nằm trong lòng núi chứ không phải địa cung, cửa động nằm khuất sau một thác nước.

So với Ác Lai động ở Đông Việt thì Phi Liêm động nhỏ hơn nhiều, nhưng quái ở đây lại không hề đơn điệu, mặc dù chỉ có duy nhất một giai vị : bán thần quái.

Vào trong động rồi, Tiểu Bạch Hồ nhìn cảnh âm u của hang động, thoáng nhíu mày.

Tiểu Bạch Hồ chỉ ưa thích những nơi sáng sủa.

Nhưng do Giang Phong ra lệnh cho Tiểu Bạch Hồ phải tăng cường luyện cấp để sớm tiến giai thành trung vị thần, Tiểu Bạch Hồ đành phải đến đây.

Ai bảo trong vùng trừ nơi đây thì không có chỗ nào khác có bán thần quái.

Tiểu Bạch Hồ nhìn quanh đánh giá tình thế, rồi lấy thanh cổ cầm của mình ra.

Thế là những tiếng ‘tính tính tang tang’ liên tục vang lên.

Âm phong từng trận từng trận phát ra, công kích thính giác của quái vật.

Những quái vật nghe được thanh âm đều ôm đầu nhăn nhó.

Những quái vật trong phạm vi trượng quanh Tiểu Bạch Hồ bị cầm âm tấn công đại não, lăn lộn dưới đất ra chiều rất đau đớn.

Hàng loạt thương hại lớn nhỏ xuất hiện trên đầu bọn chúng.

Bán thần quái thường không phân bố dày đặc, mỗi con quái đều có địa bàn nhất định.

Cũng may quái ở đây tổ hợp thành từng tiểu đội , con, trong đó có một con đầu lĩnh, đối với những người thuộc dạng chiến sĩ hình sẽ gặp nhiều khó khăn, nhưng lại có lợi cho dạng pháp hệ quần thể công kích kiểu như Tiểu Bạch Hồ.

Một trận cầm âm có thể đồng thời công kích , con quái.

Nơi đây quả là luyện cấp bảo địa dành riêng cho Tiểu Bạch Hồ.

Tính tính tang tang.

Tính tính tang tang.

Cầm âm trận trận, xen lẫn vào đó là những tiếng gào rống của quái.

Thật lạ là tiếng đàn và tiếng quái gào rống lại không ăn nhập gì với nhau, không thể hòa lẫn vào nhau.

Dù quái gào rống lớn tiếng thế nào thì cũng không thể át được tiếng đàn.

Cầm âm lan tỏa, xuyên thấu vào tai của mọi sinh vật quanh đó, không thể ngăn trở.

Đó là chỗ lợi hại của kỹ năng của Tiểu Bạch Hồ, không thể dùng âm thanh để phá giải.

Tiểu Bạch Hồ vừa luyện cấp vừa luyện công, mang những kỹ năng của mình ra sử dụng hết một lượt, tìm ưu khuyết điểm để lợi dụng hay bổ khuyết.

Có lẽ đây cũng là lần đầu tiên mà Tiểu Bạch Hồ chú tâm luyện công đến như thế.

Vương mệnh khó cãi a ! Mệnh lệnh của Thần Vương bệ hạ, y không dám không tuân.

Nếu không, bệ hạ nhất nộ, ra lệnh đóng cửa Đam Mỹ Lâu, bắt y bế quan luyện công thì nguy.

Đối với Tiểu Bạch Hồ, không có gì quan trọng hơn sinh ý.

Sau khi sử dụng mấy lượt thần công tuyệt kỹ, cảm giác vận dụng thuần thục như ý, Tiểu Bạch Hồ tạm dừng tay, đưa mắt nhìn quanh, thì ngạc nhiên phát hiện cả hang động chẳng còn con quái nào nữa.

Hơn trăm con quái phân bố khắp hang động bị Tiểu Bạch Hồ ngược sát không còn một con.

Tứ bề trống trải.

Trên mặt đất còn tàn lưu một số đống máu thịt, không rõ là cơ quan nào của quái còn rơi rớt lại chưa kịp load tân.

Bất đắc dĩ, Tiểu Bạch Hồ chỉ đành ngồi chờ, một mặt lôi thức ăn vặt ra ăn, một mặt chờ quái load tân.

Ai bảo trong vùng chỉ có nơi này là có thần giai quái làm chi.

Đành phải chờ đợi vậy.

Hồi lâu, quái lại lần lượt load tân.

Khi xung quanh đã xuất hiện , nhóm quái, Tiểu Bạch Hồ đứng dậy, phủi phủi bụi bám trên y phục, ung dung bước đến gần một nhóm quái, ôn nhu mỉm cười, rồi nhẹ nhàng lấy thanh cổ cầm ra ôm trên tay, lại bắt đầu quá trình dụng cầm âm ngược sát quái vật.

Đám quái vật vừa mới load tân, vừa muốn hít thở không khí trong lành, đột nhiên cảm thấy sau lưng lành lạnh, đồng loạt run lên, len lén quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy một vị đại thúc sắc diện hung ác, xung quanh người phát ra trận trận hắc khí khiến quái cảm thấy lạnh buốt cả tâm can, đang từng bước từng bước tiến đến, trên miệng lại liên tục phát ra những tiếng cười đầy quỷ dị (đây thuần túy là cảm giác của quái).

Tức thì, toàn bộ quái vật khẩn cấp đào mệnh, nhưng vừa mới quay mình bỏ chạy thì chỉ chưa đến một giây sau, cả bọn nghe thấy những âm thanh khủng khiếp truyền vào tai, ma âm lớp lớp, quỷ khí trận trận, dù bịt chặt thế nào cũng không ngăn được.

Cầm âm xuyên tâm, cả bọn quá đau đớn, lăn lộn dưới đất ôm đầu rên rỉ gào rống không ngừng.

Rồi một lúc sau, số quái vật đáng thương vừa mới load tân không bao lâu đó, hãy còn chưa kịp ngắm nhìn phong cảnh, hít thở hương thơm hoa cỏ trên dương thế, thì đã bị ‘quái đại thúc’ đưa trở về vòng tay của hệ thống giữa hai hàng nước mắt tuôn dài.

- Mẹ ơi ! Ở đây có vị đại thúc thật đáng sợ nha !

Một con tiểu quái vật đã vừa khóc vừa nói với mẫu thân như thế.

Đám quái ở đây vừa load tân lại bị sát, sau khi bị sát lại load tân, đến nỗi ‘đàm Hồ sắc biến’, sợ hãi vô cùng.

Chỉ cần vừa nghe loáng thoáng tiếng đàn, hoặc nghe ai đó hô ‘Hồ đại thúc đến’, là cả bọn lập tức chạy đi tìm những chỗ khuất xung quanh đấy ẩn nấp, mặc dù nhiều con quái có trí thương không cao, khi ẩn nấp xuất hiện quá nhiều chỗ sơ hở, nhìn sơ qua là có thể phát hiện ngay.

Tiểu Bạch Hồ lại sát đám quái ở đây hết lượt này đến lượt khác, cho đến khi toàn bộ kỹ năng chiêu thức đều vận dụng thuần thục như ý, cho đến khi bản thân giai vị đã trở thành sơ giai trung vị thần thì không biết đã trải qua mấy ngày rồi.

Tiểu Bạch Hồ đại phát từ bi (thật ra thì cảm thấy mệt, mà mục tiêu cũng đã đạt được), không ngược sát quái vật nữa, nhẹ nhàng vận chuyển thần lực, rồi thân ảnh loáng lên, biến mất.

Chúng quái vật ẩn nấp sau những hốc đá khúc quanh, toàn thân run lẩy bẩy, ánh mắt kinh khủng nhìn về phía khủng bố đại thúc, đột nhiên phát hiện đại thúc đưa mắt nhìn quanh, cả bọn hạ ý thức co người về phía sau, toàn thân run rẩy.

Thế nhưng, không hiểu sao khủng bố đại thúc lại không sử dụng thứ đồ vật có thể phát ra thanh âm khủng khiếp kia, mà đột nhiêu biến mất.

Chúng quái vật ngơ ngác nhìn nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều nhìn thấy trong ánh mắt đồng bạn có sự nghi ngại.

Có thể là cạm bẫy chăng ?

Thế rồi, chờ đợi một hồi lâu, vẫn không thấy bóng dáng khủng bố đại thúc quay lại, cả bọn nhìn trái nhìn phải, vẫn chẳng thấy đâu.

Cả bọn nghi ngại phân vân.

Chẳng bao lâu sau, một con quái rón rén bước ra, xác định bản thân còn chưa chết, lại xác định khủng bố đại thúc thật sự không còn ở đây nữa, mới yên tâm đi hẳn ra ngoài.

- Oa ! Khủng bố đại thúc cuối cùng cũng đi mất rồi.

- Tạ ơn thiên địa chư thần !

Chúng quái vật lớn tiếng hoan hô, rồi luân phiên khui rượu chúc mừng.

Và sau đó, cứ mỗi năm đúng ngày này, chúng quái vật ở đây đều khui rượu ăn mừng, kỷ niệm ngày thoát nạn khủng bố đại thúc, tục xưng ‘Quá thúc tiết’.

Rồi cũng từ hôm nay, nơi đây không hề hoan nghênh hồ ly, chỉ cần một con tiểu hồ ly xuất hiện là bị toàn thể quái vật ở đây vây sát (đương nhiên đại hồ ly như Tiểu Bạch Hồ thì cả bọn đành chịu, chỉ còn đường bỏ trốn).

Nói về Tiểu Bạch Hồ, khi rời khỏi hang động âm u đáng chán kia, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhàng.

Cuối cùng thì cũng đã hoàn thành yêu cầu Đại nhân đề ra rồi.

Tiểu Bạch Hồ vừa định phi thân bay về Phong Khê Thành, về hang ổ Đam Mỹ Lâu của mình, thì chợt thấy trước mắt có bóng trắng loáng lên.

Tiểu Bạch Hồ cả kinh, vội nghiêng người vòng tay nói :

- Tham kiến Đại nhân.

Người đó đầu đội bạch ngọc thần quan, thân vận bạch ti pháp bào, chân mang bạch ngọc vân hài, lưng thắt bạch ngọc yêu đái, trên thắt lưng có nạm nhiều minh châu bảo ngọc, dây chuyền và nhẫn cũng đều khảm nạm bảo ngọc minh châu, một tay cầm Thánh Điển, một tay chắp sau lưng, toàn thân một màu tuyết bạch thánh khiết, hợp với dung mạo tuấn tú, phong độ tiêu sái, khí thế uy vũ, thần thái tôn quý, khiến người đối diện tự nhiên sinh lòng kính ngưỡng.

Đó đương nhiên chính là Giang Phong.

Sau khi nghe Tiểu Bạch Hồ chào hỏi, Giang Phong liền khẽ gật đầu, nói :

- Hay lắm.

Cuối cùng thì khanh cũng đã tiến giai thành trung vị thần rồi.

Khanh muốn tiếp tục ở lại hạ giới Thủ hộ đất Phong Khê, hay là lên thượng giới phát triển.

Đam Mỹ Lâu là tâm huyết của Tiểu Bạch Hồ, làm sao bỏ được.

Do vậy, khi nghe Giang Phong hỏi thế, Tiểu Bạch Hồ vội đáp ngay :

- Dạ.

Thần ở đất này đã lâu, cũng thấy quyến luyến.

Xin Đại nhân cho thần được ở lại Thủ hộ đất này.

Giang Phong khẽ gật đầu nói :

- Được rồi.

Tùy khanh vậy.

Sắp tới chiến dịch chinh thảo Hoan Hỷ giáo, khanh cứ chiếu theo kế hoạch mà hành sự.

Tiểu Bạch Hồ cung kính vâng dạ.

Truyện Chữ Hay