Lúc Hàn Phỉ xem xong trang giấy mỏng manh kia, hai chân cũng bắt đầu nhũn ra, mồ hôi thấm ướt cả y phục, giống như nàng vừa tham gia cuộc thi chạy cả chục kilomet vậy, cả người không còn sức lực, nhưng bàn tay nàng cầm cuốn sách hưng phấn đến run rẩy, trong mắt lấp loé quang mang cũng tuyên cáo giờ khắc này tâm tình nàng rất không bình tĩnh.
Không nghi ngờ chút nào, đây là một quyển sách thuốc.
Hàn Phỉ từng đọc vô số sách thuốc, cũng chưa từng có một quyển sách nào có thể làm cho nàng bị chấn động mạnh đến thế.
Bên trong ghi chép những thứ nàng chưa từng nghe thấy, nhưng cũng không trở ngại nàng có thể phân biệt ra trình độ bên trong, người viết ra quyển sách này tuyệt đối là cấp bậc thần y! Không! Trình độ kia cũng đã vượt qua khả năng của nhân loại đi!
Phía trên còn vẽ cùng miêu tả thảo dược, những loại này thật sự tồn tại sao? Chắc là đã tuyệt chủng rồi.
Kích động và do dự cùng tồn tại khiến Hàn Phỉ quyết định nghiên cứu cân nhắc thật thấu đáo, trước tiên cứ nhận lấy đã.
Nhưng trước khi thu lại, Hàn Phỉ nhìn về phía nam thần, chần chờ nói: "Đây, cái này thật cho ta sao?"
Tần Triệt gật đầu.
Hàn Phỉ nhìn cuốn sách trong tay, lại nhìn nam thần, không tự chủ lộ ra một nụ cười đần độn, càng làm nổi bật nước mắt trên mặt nàng, loại cảm giác vừa khóc vừa cười, cùng tâm tình lên voi xuống chó bị nàng biểu hiện ra không chút nào che giấu.
Tần Triệt nhìn nàng cười khúc khích, chấp niệm trong lòng lại càng sâu, sâu không thấy đáy, giống như một cái lao tù, đang chầm chậm hình thành, nhưng trên mặt hắn vẫn vô cùng bình tĩnh nhìn không ra một tia dị thường.
Hàn Phỉ đem sách thuốc nhét vào trong ngực, dự định chờ sau này sẽ từ từ xem, chỉ là hiện tại, nàng vừa mới xoay người lại, nhìn thấy chiếc bát đặt trên bàn đã trống không, nàng có chút mất mát.
Tần Triệt nhìn thấy nàng trong nháy mắt thất lạc, lặp tức căng thẳng, nói: "Làm sao?"
Hàn Phỉ lẩm bẩm: "Chàng sao lại ăn nhanh như vậy?"
Tần Triệt không hiểu.
Hàn Phỉ tương đối tiếc hận nói: "Ta còn muốn đút cho chàng ăn!"
Tần Triệt xoa trán.
Hàn Phỉ nhìn sắc trời đã muộn, nhân tiện nói: "Ta đi về trước, chàng nhất định phải nhớ ăn cơm, uống thuốc đúng giờ! Thuốc lần trước ta cho chàng đã uống hết chưa? Ta sẽ tìm thời cơ xuất cung một chuyến lấy về thêm cho chàng."
Nói đến mới nhớ, thời gian đáp ứng làm chuyện của Thần Nông Giá cũng gần đến rồi, phải tìm biện pháp xuất cung mới được.
Hàn Phỉ đang suy nghĩ, nam thần đã đánh gãy, nói: "Ta sẽ xuất cung một chuyến."
Hàn Phỉ sững sờ, chưa kịp phản ứng.
Tần Triệt hơi mỉm cười nhìn Hàn Phỉ, nói: "Nghe danh Hạc lão đã lâu, chung quy cũng phải bái phỏng."
Hàn Phỉ hậu tri hậu giác nói: "Chàng, chàng muốn gặp sư phụ sao?"
Tần Triệt gật đầu.
Hô hấp của Hàn Phỉ không thông thuận, lần đầu tiên bọn họ cãi nhau cũng bởi vì chuyện có đi gặp sư phụ hay không mà ra, trong lòng Hàn Phỉ đã từ bỏ suy nghĩ sẽ để nam thần gặp sư phụ mình, bởi vì nam thần chống cự như thế nhất định là có lý do, nàng không nên cố chấp theo ý mình mà ép buộc người khác như vậy.
Nhưng..
hiện giờ nam thần lại bằng lòng gặp sư phụ nàng.
Cái gì mà nghe tiếng Hạc lão đã lâu, nếu thật muốn gặp, làm sao trước đây lại chống cự như vậy? Dù có đuổi nàng đi, trêu tức nàng, cũng không muốn gặp người.
Bây giờ lại chủ động nói ra.
Hàn Phỉ hoảng hốt nghĩ..
Đây là, lần đầu tiên hắn nhượng bộ đi.
Vì nàng mà nhượng bộ.
Hàn Phỉ cũng không nhịn được nữa, đè lại suy nghĩ trong lòng, vèo một cái bay nhào qua, ôm chặt lấy nam thần, ôm chặt lấy thân thể mang theo ý lạnh của hắn.
Tần Triệt bị động tác của Hàn Phỉ làm cho không ứng phó kịp, có chút sửng sốt.
Bàn tay Hàn Phỉ ôm ngày càng chặt, cả khuôn mặt cũng vùi vào bả vai hắn, giống như đang ngửi hương vị thuộc về riêng hắn, mùi hương dễ ngửi như vậy, mang theo mùi thuốc nhàn nhạt, khí tức trong trẻo nhưng lạnh lùng, khí tức này bao vây lấy nàng, khiến nàng an tâm mà mê luyến.
Cuối cùng, Hàn Phỉ ghé sát lỗ tai Tần Triệt, nói: "Cảm ơn chàng."
Câu nói này Hàn Phỉ nghẹn đã lâu cũng không có thời cơ nói ra, nhưng vế sau nàng còn chưa nói hết.
Cảm ơn vì có thể gặp chàng.
Cảm ơn vì chàng đã thoái nhượng.
Còn nữa, cảm ơn vì chàng có thể để cho ta thích chàng.
Một lúc lâu sau, bàn tay của Tần Triệt phủ lấy sau đầu Hàn Phỉ, đưa nàng nhích lại gần mình hơn.
Hàn Phỉ choáng váng, khí tức của hắn xông vào mũi, rõ ràng là nàng chủ động ôm hắn, nhưng chỉ vì một động tác của hắn, mà nàng lại có chút mặt đỏ tim đập.
"Ừm." Hắn nhẹ nhàng lên tiếng.
Bàn tay vuốt ve tóc nàng.
Âm điệu ôn nhu như ánh trăng.
Tiếng nói Hàn Phỉ trở nên nghẹn ngào, nàng ôm lấy tay hắn, nhỏ giọng nói: "Vương gia, chàng nhất định phải chờ ta."
"Ừm."
"Chàng nhất định phải chờ ta!" Hàn Phỉ lại lặp lại một lần nữa.
Tần Triệt không hỏi chờ cái gì, cũng không truy cứu, chỉ là đáp lời: "Được."
"Ta sẽ trở nên đẹp đẽ, sẽ trở nên rất đẹp, sẽ không mập như vậy mãi, ta sẽ giảm béo, nô gia nhất định có thể giảm béo thành công!"
"Được."
"Ta sẽ cố gắng hoàn thành chương trình học của A Mã Cung, sẽ khiến các ma ma giật mình, sẽ khiến mọi người phải kinh diễm, sau đó ta sẽ thuận lợi tốt nghiệp."
"Được."
"Y thuật của ta nhất định sẽ tiến bộ, tiến bộ từng chút một, sớm muộn cũng sẽ có một ngày, ta sẽ khiến chàng không cần nhờ vào người khác cứu chữa, cho dù là sư phụ cũng không được, ta nhất định sẽ trưởng thành đến khi chàng có thể dựa vào ta!"
"Được."
Bất luận nàng nói cái gì, hắn chỉ trả lời một tiếng.
Giống như, hắn hoàn toàn tin tưởng nàng sẽ làm được.
Đôi mắt Hàn Phỉ có chút chua xót, Vương gia quá ôn nhu như vậy, thật giống như bật hack, quả thực chính là dối trá! Nhưng mà..
Làm sao bây giờ, nàng càng ngày càng yêu thích hắn, không cách nào khống chế mà yêu thích hắn, muốn làm càng tốt hơn, muốn leo càng cao hơn, muốn cùng hắn ở cùng một chỗ, nàng chính là muốn như vậy a!
"Chàng thích gì, không thích cái gì, muốn làm cái gì, tức giận cái gì, cũng phải nói cho ta biết, ta không sợ; sau này chàng tức giận, ta cũng sẽ không đi, chàng đuổi ta cũng không đi, vì thế chàng có thể mắng ta, nhưng đừng đuổi ta đi!"
"Được."
Bàn tay đặt sau đầu Hàn Phỉ càng nhẹ nhàng, chỉ là Hàn Phỉ đang tựa ở trên vai Tần Triệt vĩnh viễn không thể nhìn thấy ánh mắt hắn, ẩn chứa tâm tình, cũng không phải ôn nhu.
Đó là một loại nguy hiểm cực hạn.
Giống hệt như trong giấc mộng.
Hắc ám, sâu thẳm, chấp niệm, điên cuồng, mọi tâm tình đều đang cuồn cuộn trong đôi mắt kia.
Nhưng càng vậy, thanh âm hắn lại càng thêm ôn nhu.
"Vương gia, chàng nhất định phải chờ ta, chờ ta từng chút một đi đến bên cạnh chàng, sẽ có ngày, ta sẽ trở thành người xứng đáng với chàng."
Hàn Phỉ rời đi, mang theo đấu chí tràn đầy trong lòng, nàng thậm chí là không thể chờ đợi được nữa mà mài đao xoèn xoẹt, nàng biết việc nàng muốn làm rất khó nhưng chỉ cần có câu nói đó của hắn liền đủ.
"Được, ta chờ nàng." Hắn nói hắn sẽ chờ nàng.
Hàn Phỉ cảm thấy thì ra nàng xuyên việt tới đây, chỉ là vì để gặp hắn.
Làm sao nàng có thể để hắn thất vọng.
Đúng, không thể..