Đôi mắt Hàn Phỉ trợn lên rất lớn.
Khoảng cách quá gần gũi khiến trái tim nàng không thể khống chế mà đập cuồng loạn, sắc mặt nàng trong nháy mắt đỏ lên.
Tư thế xấu hổ thế này, nhưng nàng lại không hề né tránh ánh mắt hắn.
Chỉ vì, trong đôi mắt hắn, giờ khắc này, chỉ có một mình nàng.
Chỉ có nàng, chỉ là nàng.
"Được." Hắn đột nhiên nói.
Hàn Phỉ chưa kịp phản ứng, đần độn a một tiếng.
Hắn cười, trong mắt chỉ chứa đựng ôn nhu, lại một lần chăm chú, cẩn thận nói: "Được."
Hàn Phỉ rốt cục hiểu ra hắn muốn nói gì, là trả lời câu hỏi vừa rồi của nàng.
Nghĩ tới vừa rồi nàng nói nhiều như vậy thực quá lập dị, nhất thời mặt liền đỏ bừng lên, cảm giác xấu hổ mãnh liệt khiến Hàn Phỉ lập tức liền đẩy Tần Triệt ra, chính mình ngồi sập xuống đất, một câu cũng nghẹn không nói ra được.
Trạng thái của nàng liền chọc cười Tần Triệt.
Hàn Phỉ đang lung túng lại nghe thấy tiếng cười đã rất lâu không thấy kia.
Rất nhẹ, cũng rất rõ ràng.
Nàng ngồi dưới đất cứ như vậy ngơ ngác nhìn hắn, nhìn nụ cười nơi khóe miệng hắn, nàng không nhịn được cũng nhếch miệng theo.
Tựa hồ, tất cả mọi thứ, đều đã qua.
Cho đến khi tiếng cười dừng lại, Hàn Phỉ cũng từ dưới đất bò dậy, trong lúc nhất thời, hai người đều trầm mặc.
Cuối cùng, vẫn là Hàn Phỉ lau mặt, tiến lên, đưa tay, nói: "Vương gia."
Tần Triệt chần chờ một hồi, cuối cùng vẫn chậm rãi đưa tay cho nàng.
Hàn Phỉ lập tức bắt đầu bắt mạch, từ từ dò xét.
Sau đó kinh ngạc liếc hắn một cái.
Mạch tượng này..
so với trước đây ổn định hơn rất nhiều, không, là so với dự liệu của nàng còn tốt hơn một ít.
Điều này khiến trái tim Hàn Phỉ vẫn treo lên cũng chậm rãi hạ xuống, lại cẩn thận xem xét thêm lần nữa, mới buông tay, nói: "Mạch tượng vững vàng hơn rất nhiều, nhưng vẫn rất hư nhược, Vương gia, ta nghe nói chàng không ăn cơm!"
Nói đến chuyện này, Hàn Phỉ lại mơ hồ có dấu hiệu phát hỏa, nhưng hỏa khí này cúng là vì quá lo lắng, lập tức nàng liền đứng dậy, nói: "Ta đi lấy đồ ăn cho chàng!"
Cũng không chờ Tần Triệt lên tiếng, nàng vội vàng chạy ra ngoài cửa.
Vốn dĩ hai người đang canh giữ ở cửa nghe thấy bên trong mơ hồ có tiếng vang, còn có tiếng Hàn cô nương gào khóc mà lo lắng không ngớt, đột nhiên thấy nàng xông ra đều sững sờ, hoàn toàn không nghĩ tới Hàn cô nương cứ như vậy chạy đến.
Hàn Phỉ nhìn thấy Vận Đào liền nói thẳng: "Nhanh! Ăn! Vương gia nhất định phải ăn chút gì đó!"
Vận Đào phục hồi tinh thần, vội vã đáp ứng, rồi lập tức chạy đi bưng đồ ăn, vì Vương gia bất đồ ăn bất cứ lúc nào cũng được nàng chuẩn bị sẵn.
Lập tức Hàn Phỉ hướng Tật Phong nói: "Xách một thùng nước nóng lại đây!"
Tật Phong cũng không dò hỏi để làm gì, liền xoay người nghe theo.
Chờ đồ ăn cùng nước nóng đã được chuẩn bị kỹ càng, Hàn Phỉ liền đóng cửa lại.
Điều này thực sự làm Tật Phong cùng Vận Đào hiếu kỳ muốn chết.
Vốn dĩ hai người bọn họ đứng ở cạnh cửa, bên trong nói gì cũng có thể nghe được một chút, nhưng lại chỉ có tiếng Hàn cô nương gào khóc kinh thiên động địa thực sự dọa cho bọn họ phát sợ, suýt nữa liền vọt vào cứu người, nhưng bị vướng bởi uy nghiêm ngày thường của Vương gia, bọn họ cố gặng nhịn xuống, chỉ là đứng ở cửa ra vào có chút nóng nảy.
Thậm chí không nhịn được mà nghĩ, Vương gia đến cùng là làm gì mà khiến Hàn cô nương luôn dũng mãnh khóc đến thê thảm như vậy! Chẳng lẽ, không phải là..
Tư tưởng lệch lạc mau lôi trở về, Vương gia mới không phải người xấu xa như vậy đâu!
Nhưng nhìn hiện tại Vương gia đã đồng ý ăn cơm, trong lòng hai người lại một lần nữa khâm phục Hàn cô nương, loại dũng khí không biết sợ này của Hàn cô nương đáng nhận thêm được sự cung kính của bọn họ!
Trong phòng Hàn Phỉ tất nhiên là không biết giờ khắc này hình tượng của nàng ở trong lòng Tật Phong cùng Vận Đào đã vô cùng cao sang, quyền quý, đẳng cấp.
Nàng hiện tại càng quan tâm hơn về vấn đề ăn uống của nam thần.
Bị Hàn Phỉ nhìn chằm chằm, Tần Triệt thả chiếc bát trong tay xuống, nói: "Trên bàn."
Hàn Phỉ sững sờ, nói: "Ừm, bàn?"
"Ừm."
Hàn Phỉ hiếu kỳ xoay người hướng chiếc bàn đi tới.
Chỉ thấy trên bàn đặt một quyển sách rất cũ nát.
Bìa da của cuốn sách cũng tàn tạ một nửa, trang sách bên trong cũng lộ ra, trang đầu tiên chữ viết đã có chút mơ hồ, nhìn cả cuốn sách rách nát bẩn thỉu này, cũng không biết là nó từ cái kia góc nào chui ra.
Nhưng, Hàn Phỉ lại không nhịn được cầm lên.
Hầu như lúc nàng cầm cuốn sách lên, trong đầu vang lên một tiếng nhắc nhở lanh lảnh:
"Keng~phát động nhiệm vụ, bản chép tay thất lạc của Y Thánh~học được hoàn toàn khen thưởng một vạn tinh tệ~ngoài ra còn tặng kèm khen thưởng phụ ngạch~"
Hàn Phỉ trong nháy mắt bị một vạn tinh tệ này đánh ngất, trong miệng trực tiếp gào một câu: "Đậu phộng!"
Lúc này, hệ thống cũng mới phản ứng được mình vừa tuyên bố nhiệm vụ gì, cũng bị một vạn tinh tệ này làm cho kinh ngạc đến ngây người, nửa ngày sau cũng không trả lời.
Bên kia, nghe thấy động tĩnh của Hàn Phỉ nam thần nghiêng đầu lại, nói: "Làm sao?"
Hàn Phỉ vội vã phục hồi tinh thần lại, nói: "Không có gì, không có gì! Cái này, đây là cái gì?"
Tần Triệt thấy Hàn Phỉ cầm quyển sách kia, trong mắt lóe ra một tia quang mang khác thường, nói: "Vô ý có được, cảm thấy thích hợp với nàng, liền giữ lại cho nàng."
Tim Hàn Phỉ đập thùm thụp một hồi.
Trong nháy mắt cảm giác thấy đồ vật ở trong tay rất nặng, nặng đến mức nàng sắp không thể cầm lên được.
Đây là..
Nam thần cố ý cho nàng.
Cái này, xem như lễ vật sao? Hắn tặng nằng một lễ vật sao? Hàn Phỉ đột nhiên cảm thấy, giá trị của quyển sách này thậm chí còn vượt qua khen thưởng một vạn tinh tệ của nhiệm vụ, càng quan trọng là, đây là nam thần đưa cho nàng.
"Kí chủ! Đậu phộng! Trước tiên đừng có xuân tâm dập dờn nữa! Mau mở ra quyển sách này ra nhìn đi! Đậu phộng! Một vạn tinh tệ a! Ta đã rất lâu không nhìn thấy khen thưởng khủng bố như vậy đâu! Mau mở ra nhìn!"
Nghe vậy, Hàn Phỉ cũng không thể chờ đợi được mà mở ra, chỉ là động tác của nàng rất nhẹ, chỉ lo sẽ làm quyển sách này hỏng mất, trên thực tế, dù đã nhẹ nhàng mở ra, nhưng vẫn có cảm giác sắp làm rách tan cả trang giấy.
Con mắt Hàn Phỉ nhìn về những gì viết trên tràng giấy.
Quyển sách này nói đúng ra không chỉ có văn tự, mà vẫn còn ít hình vẽ, chữ viết không tính là ngay ngắn, còn hơi ngoáy một chút, có thể thấy được viết ra quyển sách này là một người có tính khí khá tùy ý, ngay cả nét vẽ đều trông rất sống động, Họa Nghệ tinh xảo.
Nhưng thứ hấp dẫn Hàn Phỉ hơn cả lại là nội dung trong sách, sau khi liếc qua nàng ngay lập tức không thể dời mắt nổi, con ngươi gần như sắpdính lại phía trên trang sách.
Đây là..
sách thuốc.
Một quyển y thuật viết tay.
Thậm chí bên trong ghi chép rất nhiều dược phương mà Hàn Phỉ chưa bao giờ nghe thấy, kết hợp rất lớn mật cùng mới lạ.
Từng chữ từng câu đều khiến cho Hàn Phỉ vô cùng chấn động, chấn động mạnh mẽ đến mức tận cùng.
Bàn tay cầm cuốn sách của nàng cũng có chút bất ổn, vui mừng như điên xông lên đầu, nàng nâng sách, nhìn như si như say, mỗi một trang giấy mỏng manh, cũng chỉ có mấy dòng chữ, nhưng Hàn Phỉ lại phải đọc tới đọc lui vô số lần, càng đọc sắc mặt lại càng thâm trầm, đôi lúc nàng lại lộ ra vẻ mặt suy nghĩ sâu sắc.
Tần Triệt giương mắt, nhìn nàng chìm đắm trong sách, khóe môi hơi câu lên, một tia quang mang lóe lên trong mắt hắn..