Hàn Thương Nguyệt nghe được những lời nàng vừa nói, tim hắn đột nhiên đập mạnh một nhịp, cảm giác có phần nối đau. Nàng lúc đó là vì đợi hắn mà phải chịu lạnh? Hắn cư nhiên lại không hề để ý, để lại nàng một mình mà chờ đợi, càng nghĩ lòng hắn càng khó chịu cùng tự trách.
Lạc Vũ Yên quan sát thấy hắn vừa rồi không phải còn mạnh bạo lớn tiếng với nàng hay sao? Bây giờ lại im lặng như người mất hồn.
" Ngài...bị làm sao vậy? "
" Nàng đêm đó rất lạnh rồi "
Nàng nghĩ ngợi một chút, vẻ mặt đâm chiêu suy nghĩ sau đó mới lên tiếng.
" Ta cũng không hiểu tại sao cơ thể này lại dễ bị lạnh đến như vậy, ta lúc trước không có như thế đâu "
Còn định nói tiếp đều gì nữa thì đột nhiên toàn thân nàng bị hắn ôm chầm lấy, động tác nhanh đến nổi khiến nàng còn chưa kịp trở tay đã thấy mặt mình úp vào lòng ngực hắn, nàng chỉ kịp hít sâu một cái. Mùi hương này...thật dễ chịu còn có phần ấm áp nữa.
" Sẽ không có lần sau nữa "
Lạc Vũ Yên cố thoát khỏi người hắn, hắn ôm chặt như vậy khó thở chết đi được. Còn nói cái gì không có lần sau chứ?
" Ngài yên tâm, lần đó là vì không biết ngài và Diệp tiểu thư hẹn gặp mặt nên ta mới đồi theo ngài vào cung, sẽ không có lần sau nữa đâu "
Hàn Thương Nguyệt cảm thấy nàng thật ngốc nghếch nghe không hiểu lời hắn nói hay là cố tình làm như vậy, hắn một lần nữa giải thích với nàng.
" Ta không phải có ý đó "
" Ngài...không cần thấy ngại, ta đều hiểu được a~"
Hàn Thương Nguyệt cũng hết cách với nàng, bình thường nàng rất thông minh nhưng sao đối với những lời hắn nói nàng đều nghe không thấu hiểu.
" Vương Gia ~ ngài có thể ra ngoài trước không, ta muốn tắm gội một chút "
Hắn vừa nghe nàng nói đến việc muốn đi tắm thì trong đầu không tự chủ mà nhớ đến chuyện đêm qua ở trên xe ngựa, nhớ đến chuyện nàng...hôn hắn lại còn muốn.. cởi y phục. Tim hắn lại đập mạnh nữa rồi, hắn trước khi rời khỏi không chút ngại miệng còn để lại cho nàng một câu nói hết sức bá đạo.
" Nàng thích cái đẹp như vậy thì sau này cứ ngắm bổn vương là được, ta cho phép nàng. Cũng đừng nhịn đến nổi mà...hôn lén "
Lạc Vũ Yên chính thức đứng hình tại chỗ, xấu hổ đến chín đỏ cả mặt, hắn cư nhiên vẫn để ý chuyện tối qua. Nhìn cách hắn nói xem, còn ra vẻ như rất tự tin về diện mạo của mình không bằng. Lúc đó..lúc đó là vì nàng say quá thôi...đúng là mất mặt chết nàng rồi.
" Tiểu Hương muội vào đi, giúp ta đào một cái hố "
" Tiểu thư muốn đào ở đâu? "
" Muội..."
"..."
"???"
Đã hai ngày nay nàng trốn ở trong phòng, một bước cũng không rời khỏi, nàng là sợ chạm mặt với hắn a~
Sau khi ngồi từ từ mà hồi tưởng nhớ lại từng chi tiết lúc ở trên xe ngựa nàng đã say đến nỗi bản thân là ai cũng quên mất, còn làm những chuyện quá xấu hổ...không đúng phải gọi là quá đáng sợ mới đúng, haiz...lần sau có đem vàng đến trước mặt cho nàng, nàng cũng không dám uống rượu nữa.
Tiểu Hương từ bên ngoài đi vào, trên tay còn cầm theo một hộp gỗ nhỏ.
"Tiểu thư đây là của Lão phu nhân nhờ người mang tới, bảo người đem đến chỗ của Vương Gia"
Lạc Vũ Yên nhận lấy hộp gỗ, suy nghĩ một chút rồi cũng quyết định mở ra xem thử. Bên trong là một miếng ngọc bội xanh biếc, được điêu khắc rất tinh tế, hoa văn vô cùng sống động nhìn qua liền có thể nhận ra đây là bảo ngọc quý giá.
" Người bên ngoài có nói tại sao bà bà lại không trực tiếp đưa đến chỗ Vương Gia mà phải bảo ta mang đến không? "
" Việc này...nô tỳ không nghe nói đến, chỉ biết Lão phu nhân dặn dò Tiểu thư phải tận tay đưa cho ngài ấy "
Nàng cũng không hiểu được, đúng lúc này sao lại bắt nàng đến gặp hắn chứ. Nàng vẫn thấy quá xấu hổ đi, mà thôi vậy, sau này cũng không phải không gặp mặt hắn nữa, đi thì đi thôi.
" Tiểu Hương muội cứ ở lại đây, không cần phải cùng ta đi. Ta rất nhanh liền quay lại "
" Vâng "
~ Thư phòng Tây Viện ~
Hàn Thương Nguyệt sau khi vào triều xử lí chính vụ liền hồi phủ trở về, hắn lúc này đang phê duyệt công văn thì bên ngoài có thị vệ vào bẩm báo.
" Bẩm Vương Gia, bên ngoài có một vị cô nương nói là Diệp tiểu thư của Diệp gia muốn vào gặp ngài, hiện đã đứng trước cửa thư phòng "
Hàn Thương Nguyệt có chút bất ngờ, nàng ta hôm nay sao lại đến đây chứ. Từ khi hắn lập Vương Phi đây là lần đầu tiên nàng ấy đến Vương phủ. Không biết là có chuyện quan trọng gì hay không.
" Cho nàng vào đi "
" Thuộc hạ tuân mệnh "
Diệp Uyển Như trên tay cầm theo một túi vải nhỏ, vẻ mặt ung dung mang vài phần kiêu ngạo ra oai với đám hạ nhân bên ngoài. Sau đó liền bước vào bên trong thư phòng, vừa vào đã lên tiếng nũng nịu, mềm mại.
" Vương Gia, Uyển Nhi đã đến rồi "
Hàn Thương Nguyệt nhìn nàng ta một cái rất nhanh liền đưa mắt rời khỏi, tập trung vào việc đọc công văn.
" Nàng ngồi đi, nàng đến đây có việc gì sao? "
Diệp Uyển Như tay bỏ túi vải xuống đặt bên cạnh, sau đó mới rót một ly trà trên bàn mang vào cho hắn.
" Chàng bận rộn nhiều việc, nên thiếp biết chàng không có thời gian đến gặp ta. Hôm nay là muốn đến để thăm chàng"
Diệp Uyển Như vừa nói thân thể vừa di chuyển lả lướt mang trà đến chỗ hắn, giọng nói cực kì nhu thuận dễ nghe.
" Chàng mệt rồi...mau uống trà đi "
Hàn Thương Nguyệt nhận lấy không uống gấp, bàn tay hữu lực cầm lấy ly trà cũng không đưa lại nàng ta mà trực tiếp đặt xuống bàn. Lúc này mới từ từ ngước mặt nhìn nàng ta trực tiếp hỏi.
" Nàng chỉ là muốn đến thăm ta thôi sao? "
Nàng ta giọng điệu nhẹ nhàng cố ý làm nũng trách móc.
" Chàng không muốn thiếp đến hay sao? Thiếp đã chuẩn bị từ rất sớm để đến gặp chàng, nếu chàng không thích thì thiếp liền trở về... "
Hàn Thương Nguyệt cũng không muốn làm khó nàng, huống hồ là nàng ấy thật tâm muốn đến coi như là có ý tốt vậy.
" Cũng không phải, lần sau có việc gì thì cứ viết thư là được "
Diệp Uyển Như như nhận thấy được cơ hội, vội nói tiếp.
" Thiếp biết chàng vẫn luôn lo lắng cho ta, chàng mau đến đây...nhìn thứ này một chút đi "
Hàn Thương Nguyệt tuy không tình nguyện nhưng cũng không thể chối từ từ mà bước đến. Nàng ta liền lấy trong túi vải ra một chiếc ngoại bào bằng gấm, phía trên thêu hình chim phượng cùng bạch vân đẹp mắt đưa về phía hắn.
" Chàng nhìn xem có thích hay không? Là Uyển Nhi dụng tâm vì chàng mà chuẩn bị rất lâu "
Hàn Thương Nguyệt nhìn thái độ của nàng ta trên mặt cũng không hề có một chút biểu tình gì, hắn đành cầm lấy ngoại bào nhìn qua một lượt.
" Nàng đã có lòng rồi "
Diệp Uyển Như cười yểu điệu, tay sờ lên y phục hắn đang mặt, giọng nhỏ nhẹ đề nghị.
" Hay là Uyển Nhi giúp chàng mặt vào xem có vừa vặn hay không "
Còn chưa đợi Hàn Thương Nguyệt đồng ý, nàng ta hai tay đã âm thầm rất nhanh cởi bỏ ngoại bào phía bên ngoài của hắn, tay còn muốn đưa xuống phía thắt lưng nhưng đã bị Hàn Thương Nguyệt nhanh chóng bắt lấy tay nàng ta mà giữ lại. Lúc này ánh mắt của hắn vô cùng sắc lạnh biểu tình không vui nhìn thẳng vào nàng ta.
Đúng lúc đó Lạc Vũ Yên trên tay mang theo hộp gỗ tiến vào bên trong. Vừa mới bước vào nàng đã gọi lớn hai tiếng " Vương Gia " sau đó liền nhìn thấy một màn trước mặt. Hắn lúc này đang tay nắm tay Diệp Uyển Như, y phục trên người cũng không chỉnh tề mà rượt xuống đất, bọn họ hiện tại là đang...nghĩ đến đây nàng liền đời đi tầm mắt, quay lưng hướng về phía bọn họ, nàng biết mình đến không đúng lúc liền ấp úng nói gấp.
" Là bà bà bảo ta đến đưa thứ này cho ngài, ta không có cố ý...hai người cứ tiếp tục...ta...ta liền rời khỏi "
Nàng như có lửa đốt dưới chân mà đặt chiếc hộp gỗ xuống bàn bên cạnh nhanh chân chạy khỏi thư phòng của Hàn Thương Nguyệt.
"Lạc Vũ Yên...Nàng..."
"..."