Lạc Vũ Yên có cảm giác nóng rực, đây là do tác dụng của rượu quá mạnh đi. Nàng uống cũng chưa được vài ly thì đã say đến như vậy rồi, còn làm ra những hành vi cổ quái mà sau này khi nhớ lại liền muốn tìm một cái hố chui xuống.
" Ta muốn đi tắm, nóng quá "
Nàng cựa quậy lung tung làm cho một bên vạt áo vốn đã rộng rãi nay lại vì động tác quá mạnh mà tuột xuống, phơi bày toàn bộ bờ vai trắng mịn cùng khoảng lớn xương quai xanh tinh tế. Nhờ ánh sáng mờ ảo của dạ minh châu mà ẩn hiện đẹp đến mê hoặc.
" Tiểu Hương...nước tắm tới chưa? "
Toàn bộ cảnh xuân trước mặt được hắn vô tình thu hết vào tầm mắt, nàng như vậy là đang thử thách sức chịu đựng của hắn sao? Hắn từ khi nào lại mất kiểm soát đến như vậy, nhớ lúc trước đã từng có rất nhiều nữ nhân dùng cả thân thể để mê hoặc hắn nhưng đều thất bại. Hắn cư nhiên lại không hề có chút cảm xúc gì, nhưng...hiện tại nàng chỉ là y phục có... một chút không chỉnh tề lại khiến hắn tim đập mạnh, cổ họng khô nóng.
" Lạc Vũ Yên, mau chỉnh...chỉnh y phục trở lại "
Nàng lúc này say nỗi đến bản thân còn không nhận ra huống chi nghe hiểu những lời hắn nói. Trong tiềm thức nàng đang đứng trước một bãi biển rất rộng lớn, trời thì nóng bức nàng chỉ muốn nhảy xuống mà thoải mái bơi lội.
Hàn Thương Nguyệt cũng không dám bỏ tay ra sợ rằng nàng sẽ tiếp tục làm loạn khiến hắn không có cách ngăn cản. Nàng là nói nóng sao? Như vậy hắn liền vén một bên cửa xe ngựa để gió thổi vào làm cho không khí thoải mái hơn.
Nàng như cảm nhận được gió mát nên cũng từ từ mà yên tỉnh trở lại, sau đó liền vùi đầu vào ngực hắn mà ngủ thiếp. Hắn nhận thấy nàng đã yên ổn ngủ nên nhẹ nhàng buông nhẹ hai tay ra. Vẻ mặt hắn hết sức mệt mỏi vì phải có kiềm chế bản thân. Một hồi sau khi ổn định lại khí huyết trong cơ thể hắn liền thở ra một cái. Cái tiểu bướng bỉnh này rốt cuộc cũng chịu ngủ yên rồi, nếu nàng cứ ở trên người hắn mà tiếp tục làm loạn như vậy sợ là hắn...xem ra lần sau không thể để nàng uống say nữa.
Xe ngựa với tốc độ nhanh chóng mà trở về phủ, không lâu sau đã đứng trước cửa lớn của Vương phủ.
" Vương Gia chúng ta đã đến nơi rồi "
" Ừm "
Hàn Thương Nguyệt chỉnh lại xiêm y cho nàng sau đó mới vén rèm xe trực tiếp ôm nàng bước xuống, mỗi một cử chỉ đều hết sức nhẹ nhàng, ôn nhu. Hắn là sợ nàng bất ngờ bị tỉnh giấc, hay tay ôm nàng tiến vào phủ hướng về phía Tây viện mà đi đến.
Hai thị vệ gác cửa cùng với lão quản gia vô cùng bất ngờ mà mở to hai mắt hết cỡ nhìn Vương Gia của bọn họ. Vương Gia cùng Vương Phi từ khi nào tình cảm lại thấm thiết như vậy, chuyện ngài ấy chán ghét Lạc tiểu thư của Lạc gia đều này ai ai cũng rõ, nhưng hôm nay lại...xem ra trên đời mọi chuyện đều có thể thay đổi hết a~
Đến trước Tây phòng, Tiểu Hương vẫn đứng trước cửa phòng chờ tiểu thư trở về. Nhưng từ xa nhìn thấy Vương Gia đang ôm tiểu thư mà từ từ bước đến, lúc đầu có chút ngây người sao đó mới kịp hồi tỉnh lại mà lúng túng mở cửa đón hai người bọn họ bước vào.
Hàn Thương Nguyệt từ lúc ôm nàng xuống xe ngựa, nàng bị lay động mà bất giác dùng hai tay ôm choàng lấy cổ hắn đến lúc này vẫn không chịu buông tay. Hắn từ từ đặt nàng xuống giường đưa tay nhẹ gỡ tay nàng ra khỏi cổ hắn, sau đó đắp chăn cho nàng.
Hắn dặn dò Tiểu Hương chuẩn bị canh giải rượu, trong lúc định bước đi không ngờ lại vô tình nghe nàng đang nói mớ điều gì đó. Tuy là rất nhỏ nhưng đối với những người học võ công như hắn thính lực đều rất nhạy bén, càng nghe hắn càng đen mặt.
" Tiểu Hắc mau lại đây ta về rồi, hôn hôn một cái nào "
" Ngoan ngoan đừng nghịch ngợm, muốn lên giường cùng ngủ sao "
Hàn Thương Nguyệt càng nghe càng muốn nội thương, nàng lúc trước đã có người khác rồi sao? Còn cùng hắn...rất thân mật đi. Càng nghĩ hắn càng khó chịu, tâm nảy sinh phiền muộn. Nhưng chỉ một lúc sau, hắn liền chuyển sang tức giận. Hắn không cần biết lúc trước ở nơi đó nàng có như thế nào đi nữa nhưng hiện tại nàng đã là Vương Phi của hắn, hắn sẽ không cho phép nàng nghĩ đến bất kì nam nhân nào khác.
" Tiểu Hương, ngươi lui được rồi. Bổn vương hôm nay sẽ nghỉ lại ở nơi này "
Tiểu Hương bị lời nói lạnh lẽo của hắn dọa cho sợ hãi, có chút do dự sau đó cũng nhanh chóng lui đi.
Hàn Thương Nguyệt cởi bỏ ngoại bào chỉ còn lại trung y trắng bên trong, sau đó hướng đến chỗ nàng mà nằm xuống còn trực tiếp đem nàng ôm vào trong lòng. Hắn lúc nào cũng có cảm giác nàng một ngày nào đó sẽ rời xa hắn, rốt cuộc thân thế thật sự của nàng có bao nhiêu kì bí. Nàng có hay không một ngày nào đó biến mất khỏi nơi này.
Hôm sau...
Ánh nắng bên ngoài bắt đầu lên cao khiến nàng vì thế mà từ từ mở mắt, nàng sao lại thấy mệt như vậy chứ.
" Đau đầu quá "
Nàng đưa tay lên trán vỗ vỗ vài cái, đầu lúc này có cảm giác như bị đá đè nặng, trên người cũng vậy toàn thân như có vật lớn chế trụ khiến nàng không thể nhúc nhích nổi...khoan đã mùi hương này...
Lạc Vũ Yên nhanh chóng quay mặt về phía bên cạnh bất ngờ thấy mặt hắn đang áp sát vào cổ nàng, còn có thể cảm nhận được hơi thở đều đều phả vào người nàng.
Chuyện này là như thế nào đây, giường này là của nàng mà, tay chân hắn còn đang gác hết lên người nàng, hồi tưởng lại một chút đã " tối qua...uống rượu...say...HÔN...sau đó " đến đây sao lại không nhớ gì rồi. @[email protected]
Ôi mẹ ơi... có khi nào nàng say đến nỗi mà giở trò xằng bậy với hắn rồi không? Gọi là cái gì "ép buộc dân nữ" hắn có báo cảnh sát bắt nàng hay không đây.
Lạc Vũ Yên nằm im bất động, động cũng không dám động vì sợ làm hắn tỉnh giấc, nhắm chặt hai mắt cố nhớ lại mọi chuyện. Hàn Thương Nguyệt đã tỉnh từ rất sớm, hắn là đang chờ xem phản ứng của nàng, hắn biết nàng đã tỉnh dậy, lúc này sao lại im lặng rồi.
Hắn lại càng muốn trêu chọc nàng, xem nàng còn giả vờ được bao lâu. Tay hắn đặt ở một bên eo nàng bắt đầu cử động nhẹ, di chuyển đến giữ bụng sau đó liền từ từ chuyển dần lên phía trên.
Lạc Vũ Yên đã cảm thấy tay hắn bắt đầu không an phận nàng nhanh chóng gạt mạnh tay hắn ra khỏi người nàng, cùng lúc đó cũng ngồi bật dậy định chạy thoát.
" Nàng còn muốn rời đi "
Hắn nhanh như chớp bắt lấy nàng ép nàng ngồi trở lại, một bên tay đưa lên tém lại hai bên tóc nàng, giọng nói có chút lạnh lùng.
" Nàng hôm qua sao lại uống say "
Lạc Vũ Yên nghe trong lời nói của hắn có phần sắt lạnh, trên mặt thì không nhìn ra biểu tình gì. Hắn như vậy thật sự rất đáng sợ, hôm qua không phải gặp gỡ tình nhân sao, hôm nay lại bày ra vẻ mặt này với nàng, là muốn dọa nàng chạy đi.
" Là ta tự muốn uống, không liên quan đến ngài "
" Là vì Thái tử sao? "
Lạc Vũ Yên bắt đầu thấy phiền, vừa mới sáng hắn đã muốn dò xét nàng, đầu nàng vẫn còn rất đau, nàng ghét nhất là bị người khác tra hỏi.
" Ngài nghĩ sao cũng được, ta đi trước đây "
Hắn một lần nữa giữ nàng lại, hai tay ghì chặt lấy vai nàng.
" Nếu nàng không nói rõ ràng đến cả phòng cũng không thể rời khỏi "
" Ngài lại muốn nhốt ta "
" Là do nàng chọn "
Lạc Vũ Yên đột nhiên bị hắn quát lớn, nàng đã làm sai gì chứ. Hôm qua đã rất biết điều còn tự giác rời khỏi để hắn cùng người yêu tâm tình, bây giờ lại nổi giận quát nạt nàng.
" Là ta chờ ngài đến phát lạnh hết cả người, hai tay còn tê cứng lại. Chờ rất lâu, rất lạnh như vậy được rồi chứ "