Tất cả các quan viên cuối cùng đã tập trung đông đủ tại Tây Hương điện, buổi yến tiệc cũng được bắt đầu.
" Hoàng thượng giá đáo "
" Chúng thần tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn phúc kim an "
" Chúng khanh đứng lên hết đi"
" Tạ hoàng thượng "
Hàn Vũ Đế chính là Hoàng đế thứ của Vương Vũ quốc, dưới sự cai trị của Vũ đế, muôn dân có cuộc sống an lạc, giao thương cũng trù phú, thịnh thế. Vũ Đế tuổi đã lục tuần, nên đã lập nhị hoàng tử làm thái tử, nhưng sớm đã có tâm tư cân bằng cục diện, giao phân nữa quyền trị vì cho ngũ hoàng tử, Hàn Thương Nguyệt. Chính vì thế triều đình phân chia thành hai phe phái thế cục cân bằng, không bên nào dám làm càng.
Lạc Vũ Yên cũng học theo bọn họ quỳ gói cúi đầu, hai mắt tò mò mà len lén ngước nhìn. Lại không ngờ bắt gặp ánh mắt của Hoàng Đế nhìn nàng, ánh mắt thâm sâu khó đoán, uy nghiêm cao cao tại thượng.
Hàn Vũ đế đây là lần đầu tiên thấy có một nữ tử dám nhìn thẳng hắn. Hơn nữa sau khi bị bật đế vương oai vũ nhìn lại, nàng cư nhiên không hề sợ hãi, đôi mắt sáng như sao đêm không chút gợn sóng.
" Hôm nay là yến tiệc chiêu đãi quần thần, các khanh đừng quá khách khí "
" Tạ hoàng thượng "
Lạc Vũ Yên ngồi ngay ngắn, mắt mở to nhìn các cung nữ đang từ từ đem thức ăn dọn lên, toàn là những món ngon đặc sắc, trang trí vô cùng hoa lệ. Nàng từ sáng sớm cũng chưa ăn qua thứ gì nên bụng cảm thấy rất đói. Cuối cùng thức ăn ngon cũng đã đến rồi. Vừa định đụng đũa liền để ý tất cả mọi người nơi đây còn chưa ai bắt đầu ăn, từng người từng người một liên tiếp đứng lên tạ lễ hướng về phía hoàng đế nói những lời chúc tụng hoa mỹ.
Haiya...Rốt cuộc có được ăn chưa vậy, nói cũng đã nửa canh giờ rồi. Đúng là lễ nghi rờm ra phức tạp, còn nỗi đau nào bằng việc nhìn thức ăn ngon trước mặt mà không được đụng chứ.
Nàng nhìn bọn họ đang cười nói vui vẻ, lời qua tiếng lại vô cùng khách khí. Không khỏi cảm thán những người nơi đây thật quá lợi hại, rõ ràng ánh mắt biểu lộ vẻ chán ghét đối phương nhưng ngoài miệng lại vô cùng vui vẻ nói lời su nịnh dễ nghe, nàng nghe đến nổi cả da gà. Chẳng hạn như bàn bên cạnh có cuộc trao đổi như thế này.
" A~ thì ra là Vân tiểu thư, tỷ ngày càng xinh đẹp đi, mới gặp tiểu thư hôm trước thôi mà hôm nay lại đẹp hơn rồi "
" Ấy...Cao muội muội, ta sao đẹp bằng muội chứ? Nói đến việc thu hút nam nhân ta phải học hỏi ở muội nhiều "
" Sao ta dám nhận chứ, người đẹp, tài năng như tỷ sẽ sớm trở thành Thái tử phi thôi, chúc mừng, chúc mừng "
Lạc Vũ Yên không muốn nghe nữa, toàn là những lời nịnh hót sáo rỗng nghe đến buồn nôn. Cái bụng của nàng đang kêu gào a~ hoàng thượng ngồi trên cao lại còn chưa hạ lệnh, không ngừng đàm đạo uống rượu. Biết trước như vậy khi đến đây nàng đã ăn thật no rồi. Ngay cả Hàn Thương Nguyệt cũng không ngoại lệ, bị một đám quan chức vây quanh kính rượu qua lại uống cũng đã không ít.
Nàng quan sát không chỉ có mình nàng đói bụng a~ một số quan viên nơi đây cùng gia quyến ở phủ đệ rất xa hoàng cung nên đi từ rất sớm, cũng đang vì lễ nghi thể diện mà không dám động đũa.
Đợi thêm nữa canh giờ cũng chưa được ăn, lựa chọn thời cơ thích hợp, nàng liều lĩnh đứng lên đi đến chính giữa điện hướng về phía hoàng thượng nói lớn.
" Hoàng thượng, nữ tử có điều muốn hỏi "
Xung quanh bị tiếng nói trong trẻo của nàng mà bất chợp im bật, mọi ánh nhìn đều đỗ dồn về phía nàng. Nàng ta là tiểu thư nhà ai vậy chứ? Lại cả gan nhìn thẳng về phía hoàng thượng mà nói chuyện.
Lão thái giám đứng bên cạnh hoàng thượng cũng tức giận lên tiếng trách mắng.
" To gan, gặp hoàng thượng còn không mau quỳ lại dám nhìn thẳng, là người nào lại vô lễ như vậy "
Lạc Thừa tướng ở bên dưới nhìn thấy nữ tử đang nói chính là nữ nhi của mình liền nhanh chóng bước lên giúp nàng giải thích.
" Hoàng thượng đừng trách tội, đó là nữ nhi của thần. Trước giờ chưa vào cung nên không hiểu phép tắc. Yên nhi con còn không mau lui về "
Hoàng thượng toàn thân mặc kim bào khí thế oai nghiêm, mắt nhìn thấy nàng chính là nữ tử vừa rồi nhìn hắn, có phần cảm thấy đứa trẻ này rất thú vị, liền muốn hỏi thử xem nàng liều lĩnh như vậy là muốn nói điều gì.
" Thì ra là nữ nhi của khanh sao, không cần đa lễ, nàng muốn hỏi cái gì? "
Lạc Vũ Yên vẫn giữ nguyên thái độ bình tĩnh không hề sợ hãi hướng về phía hoàng thượng cố ý làm ra vẻ khó hiểu ngây ngốc hỏi.
" Hoàng thượng những món ăn nơi đây đều không dùng để ăn sao? "
" Tất nhiên là ăn được "
" Haiz...ya, tiểu nữ là lần đầu vào cung, nhìn mọi người nơi đây không ai dám đụng đũa, lại còn tưởng những món này không dùng để ăn a~"
Hàn Vũ đế nghe đến đây cũng hiểu ra, không những không trách tội nàng mà còn cười lên vui vẻ. Nha đầu này là đang cố ý nhắc nhỡ hắn đây mà, gan cũng lớn lắm.
" Ngươi cũng biết ăn nói lắm, haha, xem như có công nhắc nhỡ ta. Chúng khanh mau dùng bữa "
" Tạ hoàng thượng "
" Tạ hoàng thượng "
Lạc Vũ Yên cũng đạt thành ý muốn, mau chóng trở lại chỗ ngồi, không khách khí mà ăn thoải mái. Vốn dĩ không nên bạt đãi cái bụng này a~
Hành động của nàng vừa rồi không thể không khiến những người ở đây bàn luận xôn xao
"Nàng ta thật sự quá lớn mật, cũng may hoàng thượng không trách tội "
" Đúng vậy, đó chính là nữ nhi của thừa tướng gia sao?"
" Đúng vậy..."
Hàn Thương Nguyệt nhìn nàng ăn một cách ngon lành, xem ra hắn vừa rồi đã sơ ý không để tâm đến nàng đang rất đói bụng.
" Nàng ăn từ từ thôi, bị nghẹn sẽ rất mất mặt đó "
" Ta là vì đói sắp không chịu nổi rồi "
" Sau này muốn gì cứ nói ta, chịu đựng sẽ hại sức khỏe "
" OK, ok ngài mau ăn đi "
Cao Dung Kỳ, chính là tam tiểu thư của phủ lại bộ thượng thư, Cao đại nhân. Trong phủ nhờ vào mẫu thân được sủng ái nên được chiều chuộn hơn cả trưởng nữ. Lúc này đang ngồi cùng Vân Thiên Nhạc thì thầm to nhỏ.
" Vân tỷ, tỷ xem nữ nhân này có phải Lạc Vũ Yên hay không? Chính là cái gì phế vật tiểu thư mà thiên hạ đồn đại "
Vân Thiên Nhạc ngồi bên cạnh nhẹ gật đầu cũng nói thêm vào.
" Đúng vậy, vừa rồi ta có gặp nàng ở ngoài điện. Nàng ta còn dám ra tay đánh Hương Liên quận chúa "
" Thật sao? Đúng là nữ nhân ngu xuẩn lại còn hóng hách "
" Nàng ta...còn có ý với Thái Tử, chàng ấy có vẻ rất để tâm "
" Vân tỷ, ả đúng là hồ ly tinh mà. Là Vương Phi của ngũ vương gia còn dám mê hoặc thái tử "
" Muội không nên nói như vậy...ta chỉ thuận miệng nói ra vậy thôi. Chúng ta đều là doanh môn khuê các phải giữ lễ "
"Vân tỷ...ả ta thật sự là nữ nhân chuyên đi đeo bám nam nhân mà. Tỷ nhìn xem Thái Tử luôn nhìn về phía ả ta..."
Vân Thiên Nhạc cũng không nói tiếp, ngoài mặt thì không để tâm nhưng trong lòng đã sớm sinh hận ý, thầm tính kế với nàng.
" Vân tỷ tỷ, không thể bỏ qua được, tỷ sắp trở thành Thái Tử Phi, phải để ả biết quyền thế của tỷ... muội có cách này... "
" Muội nói nghe xem thử "
" Vân tỷ, ả ta không phải là tiểu thư vô vụng sao? Hôm nay chúng ta phải cho ả nhục nhã đến nổi không dám nhìn ai "
" Ý của muội là..."