" Bái kiến Thái Tử Gia "
Hàn Hương Liên vốn định động thủ nhưng bị tiếng hô lớn mà dừng lại. Là Thái Tử, luận về vai vế hắn chính là nhị ca của nàng. Nàng ta lúc đầu bị ngăn cản còn có chút chán ghét nhưng mắt thấy người đến đó là Thái Tử, còn là nhị ca luôn cưng chiều nàng nhất. Nghĩ đến đây trong lòng ả không khỏi đắt ý hận ý liền trỗi dậy.
" Lần này thái tử đến rồi ta xem Lạc Vũ Yên ngươi còn vui mừng được bao lâu "
" Hương Liên xin bái kiến nhị ca "
Hàn Chính Thuần thân mặc trường bào uy nghiêm, khí chất vương giả. Mài kiếm sắt bén, ánh mắt lạnh nhạt có thừa khiến người khác phải cúi gầm mặt. Hắn đang ung dung sải bước đi đến, bên cạnh còn có một nữ nhân y phục cũng vô cùng hoa lệ bước theo sau.
" Muội không cần đa lễ, đã xảy ra chuyện gì rồi "
Hàn Hương Liên cũng chỉ chờ có câu hỏi đó thôi, rất nhanh tiến đến ra sức vạch tội Lạc Vũ Yên.
" Nhị ca, huynh phải làm chủ cho muội. Là ả ta lắm chuyện lại còn dám đánh bổn quận chúa "
Tiểu Xảo y phục có phần rách nát, trước đó chỉ biết im lặng khóc lóc nhưng lúc này lại thay Lạc Vũ Yên giải thích.
" Thái Tử Gia, ngũ Vương Phi cũng chỉ là muốn giúp nô tỳ. Quận chúa muốn tại nơi này xé y phục của nô tỳ sau đó còn muốn xé nát y phục của Vương Phi "
Hàn Hương Liên vì bị vạch trần mà chột dạ nên nổi giận liền đi đến dùng một chân đạp mạnh vào người của Tiểu Xảo hét lớn.
" Con tiện tỳ như ngươi còn dám lên tiếng "
Hành động của nàng ta làm cho mọi người vây xung quanh xem chuyện đều phải e sợ. Hương Liên quận chúa này thật sự quá ngang tàn, hành động vừa rồi đã vô tình tố cáo ả ta.
Lạc Vũ Yên từ sau khi nghe Thái Tử đến nàng có phần lo lắng đứng nép vào phía sau lưng của Hàn Thương Nguyệt, cũng không dám nhìn thẳng. Khi nhìn thấy Tiểu Xảo vì mình mà bị đạp một cái liền nằm bất động dưới nền đất thì nàng không còn bình tỉnh nổi nữa, ánh mắt lửa nóng ngút trời dẹp bỏ mọi sợ hãi. Một mạch đi nhanh về phía Hàn Hương Liên, đến cả Hàn Thương Nguyệt cũng bị hành động bất ngờ của nàng mà trở tay không kịp.
Lạc Vũ Yên chạy tới đỡ Tiểu Xảo ngồi dậy, sắc mặt nàng ấy vô cùng nhợt nhạt, da mặt tái xanh cả khóc cũng không thành tiếng nổi nữa.
" Ta hôm nay không cần biết ngươi là cái gì quận chúa...muốn đánh người là tuỳ tiện đánh sao, đúng là nhân phẩm thối tha "
" Ngươi...mắng ta"
Tất cả mọi người nơi đây đều hết sức kinh ngạc, Lạc Vũ Yên còn dám ở trước mặt thái tử mà mắng chửi quận chúa, xem ra lần này thê thảm rồi.
" Nhị ca huynh nghe rồi chứ "
Lạc Vũ Yên trong lòng thầm mắng "có ca ca làm thái tử, phụ thân làm hoàng thượng thì hay lắm sao...Mà quả thật có phần oai thật. Nhưng cũng không phải không nói đạo lý đi"
" Ta nói này Thái Tử, ngài...là huynh? "
Hàn Chính Thuần khi thấy nàng kinh ngạc với thân phận của hắn như vậy, hai tay còn liên tục dụi dụi mắt làm hắn cảm thấy có chút buồn cười.
" Sao chứ, nhìn không rõ ta sao? "
" Ngài là...Thái Tử "
" Nàng muốn lại gần đây xát minh không?"
Không phải chứ, trái đất quả nhiên rất tròn. Xung quanh ta đều là đại nhân vật a~
" Ngài muốn xử trí ta như thế nào? "
" Nàng ra tay đánh quận chúa? "
Lạc Vũ Yên cũng không muốn chối cãi, nàng dám làm dám nhận, xem như lần này làm anh hùng một lần đến đâu hay đến đó vậy. Nhưng anh hùng thường không có kết cục tốt...nàng bắt đầu biết sợ rồi.
" Đúng vậy... là ta đánh "
" Tay nào đánh người "
Nàng thầm nghĩ lần này chết chắc rồi, có phải là muốn phế bỏ tay nàng không. Từ nay về sau trở thành người tàn phế a~. Tay có chút run rẫy hướng về phía Hàn Chính Thuần, nhắm chặt hai mắt chờ đợi.
" Tay... này"
Hàn Chính Thuần nhìn tay nàng ngày một run rẫy, trên tay còn bị ửng đỏ, hắn có chút không thuận mắt liền cầm tay nàng xoa xoa.
" Có đau không? "
Hành động diễn ra vượt quá mức tưởng tượng làm cho tất cả đám người không nói được lời nào. Trong một buổi mà quá nhiều chuyện làm chấn động nhân tâm đi, làm người khác phải choáng váng hoài nghi với cuộc sống này.
Hàn Thương Nguyệt là người phản ứng đầu tiên, dùng tốc độ nhanh nhất tiến đến kéo tay Lạc Vũ Yên lùi về sau lưng hắn. Hàn khí bao phủ lan tỏa khắp người.
" Thái Tử, ta giới thiệu một chút, nàng ấy là Vương Phi của ta "
" Vậy sao? Chẳng qua ta và nàng có duyên gặp mặt vài lần, xem như có quen biết trước "
Hàn Thương Nguyệt cố ý choàng tay ôm qua eo nàng, cử chỉ ôn nhu như ngọc. Nhưng lời nói lại lạnh nhạt sắt bén.
" Nàng là lần đầu đến hoàng cung không hiểu nhiều phép tắc, hoàng huynh đừng để tâm "
Hàn Chính Thuần Thuần nhìn cử chỉ cùng lời nói của ngũ vương gia tất nhiên liền biết hắn đang cố ý làm như vậy, trong lòng có phần khó chịu nhưng ngoài mặt vẫn giữ nguyên thái độ. Hắn cùng Hàn Thương Nguyệt tuy ngoài mặt huynh đệ tình thâm nhưng sau lưng luôn ngầm quan sát nghi kỵ lẫn nhau. Trong triều đình hiện tại gồm hai phe phái lớn, một bên đứng về phía Thái Tử là hắn, bên còn lại chính là phò trợ ngũ Vương Gia, Hàn Thương Nguyệt.
" Chuyện này xem như chấm dứt ở đây, đệ tin hoàng huynh là người tấu tình đạt lí nên biết phân xử hợp lẽ"
Hương Liên quận chúa đứng bên cạnh nhìn Lạc Vũ Yên mà câm phẫn, không phải nàng là một phế vật vô dụng sao? Không ngờ hôm nay lại được nhiều người bao che như vậy, đúng là không thể hiểu nổi mà.
" Nhị ca, huynh mau..."
" Muội im lặng đi, chuyện này là muội làm sai...tốt nhất đừng truy cứu nữa "
Hàn Hương Liên tức giận giậm chân bỏ đi, trước khi rời khỏi còn không quên để lại một câu hâm dọa hướng về phía nàng.
" Lạc Vũ Yên ngươi chờ đó "
Lạc Vũ Yên cũng hết cách với nàng ta, không ngờ vừa mới vào cung lại gặp người như vậy, đúng thật là xui xẻo.
"Hoàng huynh, ta cùng ái phi vào trong trước vậy"
Hàn Thương Nguyệt vừa nói song cũng kéo tay nàng cùng tiến vào nội điện, không quên để lại ánh mắt sắc bén có phần ấn định. Hàn Thương Lăng cũng theo sau, đám đông xung quanh hết chuyện cũng bỏ đi. Lúc này chỉ còn lại Hàn Chính Thuần đang đứng cùng với một nữ tử, trước đó nàng ta luôn đứng im lặng quan sát bây giờ cũng lên tiếng nói.
" Ngài có quen biết với Lạc Vũ Yên tiểu thư "
" Đúng vậy, nàng muốn hỏi gì sao?"
" Không... có,Thái Tử chúng ta cũng vào trong đi "
Người nữ nhân này chính là Vân Thiên Nhạc, tiểu thư của Vân gia, Vân đại tướng quân thống lĩnh binh mã triều đình. Hiện cũng là một trong các đại gia tộc của triều đình. Nàng ta gương mặt thanh tú, dáng người mảnh khảnh yểu điệu mê hoặc người khác. Từ nhỏ đã thông thạo thơ văn, hiểu rõ lễ nghi phép tắt. Chính vì thế đã được hoàng thượng ban hôn sắp trở thành Thái Tử Phi, tiền đồ quyền thế rộng mở.