Ngày mai hoàng cung sẽ mở yến tiệc chiêu đãi quần thần. Hằng năm cứ đến ngày này hoàng thượng sẽ cho mời tất cả các quan viên trong triều đình, không kể cấp bậc đều có thể đến hoàng cung dự tiệc.
Phải kể đến việc bọn họ còn có thể đưa cả các hài tử của mình cùng đến tham dự. Đây còn là cơ hội quý báo để các tiểu thư cùng các vị công tử được gặp mặt. Biết đâu được nữ nhi của bọn họ may mắn sẽ thi hút được vị đại nhân, tướng quân hay kể cả các bậc Vương giả để mắt tới mà một bước leo lên thành phượng hoàng.
Hoàng Thương phủ...
Lạc Vũ Yên ngồi trước bàn hướng về phía cửa sổ, hai tay chống lên hai bên mặt, mơ hồ ngắm ánh trăng sáng bên ngoài cửa sổ.
" Tiểu Thư người thật sự muốn tham gia yến tiệc "
" Đúng vậy, ta quả thật rất tò mò muốn ngắm nhìn hoàng cung một lần "
Kể từ hôm đó, nàng đã dùng đủ mọi cách vẫn không làm Hàn Thương Nguyệt thay đổi ý định. Xem ra lần này khó có thể lay chuyển được hắn rồi, nhưng nàng lại rất muốn đi a~
" Tiểu Hương muội nhìn đi đêm nay trăng thật tròn, rất đẹp đúng không? "
Tiểu Hương vừa nói vừa lấy một chiếc áo choàng khoác lên người nàng, đêm nay gió thổi rất lớn.
" Nô tỳ cũng thấy như vậy "
" Tiểu Hương nhìn ánh trăng sáng trên cao muội có giống ta nhớ về người nhà của mình không?"
Tiểu Hương nghe đến người thân trong lòng cảm thấy đau thương, nàng từ nhỏ đã là cô nhi phải sống nương nhờ di nương, bà ta sau này lại bán nàng vào Lạc Phủ. Nàng từ nhỏ đã sớm chịu nhiều khổ cực.
" Từ nhỏ Tiểu Hương đã mất đi phụ mẫu đến gương mặt của họ nô tỳ cũng không nhớ rõ nữa "
Lạc Vũ Yên không ngờ nàng ấy lại có quá khứ đau lòng như vậy, nàng lại vô tình làm Tiểu Hương gợi nhớ đến điều này, nàng thật sự quá vô ý rồi.
" Tiểu Hương muội đừng buồn nữa, không phải muội có ta ở đây sao. Yên tâm ta sẽ bảo vệ muội "
Tiểu Hương nghe được do cảm động nên hai mắt cũng rơi lệ. Lần đầu tiên có người nói với nàng như vậy, tiểu thư từ sau khi mất trí nhớ đối xử với nàng vô cùng tốt.
" Tiểu thư từ sau khi người mất trí nhớ người đối đãi với nô tỳ rất tốt, như vậy nô tỳ đã mản nguyện lắm rồi "
" Muội nói như vậy không lẽ lúc trước ta không tốt với muội sao? "
Tiểu Hương có vài phần ấp úng cùng lúng túng, vội vàng trả lời.
" Không có...Tiểu thư đừng nghĩ như vậy"
Lạc Vũ Yên nhìn thái độ muội ấy có vài phần sợ hãi thì trong lòng cũng đã khẳng định Lạc Vũ Yên tiểu thư kia, chủ nhân của thân thể này lúc trước quả thật nhân phẩm rất tệ.
" Tiểu Hương, nay ta đã thay đổi rồi muội sẽ không phải chịu ấm ức nữa "
Tiểu Hương lập tức quỳ gối, đập đầu với nàng.
" Nô tỳ cảm tạ người "
" Này...muội mau đứng lên, như vậy ta sẽ tổn thọ mất. Sau này còn như vậy ta liền bỏ mặt muội "
Lạc Vũ Yên một mực kéo tay Tiểu Hương đứng dậy, người cổ đại sau cứ thích quỳ như vậy a~
" Muội đừng khóc, mau chuẩn bị giúp ta một chiếc cổ cầm. Ta đêm nay liền tấu một khúc cho muội nghe"
" Tiểu thư nô tỳ sẽ đi lấy ngay "
Lạc Vũ Yên đêm nay lại có nhã hứng ngắm trăng thưởng trà, lúc này lại muốn tấu lên một khúc khiến tâm tình vơi bớt đi phiền muộn.
Ngồi trước ánh trăng nàng liền tấu lênkhúc "Phượng Cầu Hoàng". Tiếng đàn cầm trầm ấm, vang vọng lại có vài phần cô quạnh lan tỏa giữa không gian yên tĩnh. Lúc trầm thấp lúc lại cao vút theo tiết tấu mà vang xa, nương theo gió mà gửi sự cô độc đến ánh trăng sáng trên cao.
" Phượng hề, phượng hề quy cố hương
Ngao du tứ hải cầu kỳ hoàng
Thời vị ngộ hề vô sở tương
Hà ngộ kim tịch đăng tư đường
....." ()
Lạc Vũ Yên say mê tấu khúc đến nổi không phát hiện ra Hàn Thương Nguyệt đã bước vào phòng nàng từ khi nào. Hắn đứng tựa người vào cánh cửa ôn nhu thưởng thức tấu khúc, khúc nhạc vừa rồi của nàng hắn chưa nghe qua bao giờ. Giai điệu lại vô cùng tuyệt mĩ, mang theo tâm tư gửi vào tiếng đàn. Đây là lần thứ hai hắn nghe nàng tấu cầm, cả hai lần đều làm cho hắn kinh ngạc.
Tiểu Hương đã đi ra ngoài từ lúc nào không hay, trong căn phòng chỉ còn lại hắn cùng nàng. Một bên đàn tấu một bên thưởng thức đến khi tiếng đàn kết thúc.
" Tiểu Hương, nghe như thế nào? "
" Rất hay "
Lạc Vũ Yên nghe thấy giọng nói quen thuộc ở phía sau lưng mới vội vàng quay đầu lại. Quả nhiên là hắn, đã không còn sớm nữa hắn đến đây muốn nói gì chứ?
" Vương Gia ~ ngài...đến khi nào vậy? "
Hàn Thương Nguyệt vốn muốn đến để nói với nàng, ngày mai hắn có thể mang nàng đến hoàng cung một chuyến. Hắn là vì nhớ đến gương mặt chờ mong, hiếu kì cùng với lúc nàng tìm mọi cách năn nỉ, dỗ ngọt hắn đã làm hắn thay đổi ý định. Hắn biết nàng thật sự rất muốn vào cung du ngoạn, hắn vẫn là không nỡ chối từ.
" Ta đến lúc nàng bất đầu đàn tấu, khúc nhạc kia nghe thật lạ "
Lạc Vũ Yên mang cổ cầm để qua một bên, rồi mới bước đến chỗ hắn.
" Ngài đến đây hẳn có việc gì muốn nói với ta "
" Đúng vậy, nàng thật sự muốn vào cung một lần sao?"
Lạc Vũ Yên nghe trong lời nói của hắn có vài phần gợi ý, chẳng lẽ hắn muốn nói sẽ mang nàng theo cùng sao? Thật sự hay quá rồi. Nàng cũng chính vì thế mà bày ra bộ mặt hết sức phấn khởi, hai mắt long lanh trong suốt hướng về phía hắn mà gật gật đầu cùng chờ đợi.
Hàn Thương Nguyệt thấy bộ dáng hết sức đáng yêu kia cũng phải phì cười. Nàng có phải là tiểu hài tử đâu chứ sao lại ham chơi như vậy.
" Ta có thể mang nàng theo nếu..."
Hắn như muốn trêu đùa nàng một chút, lời nói cứ úp úp mở mở làm nàng nóng lòng phải lên tiếng hỏi gấp.
" Ngài nói đi là muốn cái gì chứ?"
"Ta muốn nàng tấu lại lần nữa cho ta nghe"
Lạc Vũ Yên còn tưởng là điều gì bất khả thi với nàng, chuyện này không có gì khó. Trong lòng vui mừng ra mặt vì ngày mai có thể tham quan hoàng cung hoa hoa lệ lệ kia rồi.
Nàng cong tay ra dấu hiệu ok về phía hắn, sau đó ngồi xuống tiếp tục tấu lên khúc " Phượng Cầu Hoàng "
Hai người bọn họ một người đàn tấu, một người ngắm trăng uống trà làm không gian trở nên vô cùng hòa hợp, ánh trăng sáng nương theo đó cũng tỏa sáng tuyệt đẹp.
~ Sáng sớm hôm sau ~
Từ rất sớm nàng đã bị Tiểu Hương gọi dậy chuẩn bị xiêm y cùng đầu tóc hết sức hoa lệ. Lần này là đến hoàng cung a~ Tiểu Hương phải cố hết sức chuẩn bị cho nàng tránh việc gây thất lễ, như vậy sẽ không tốt. Y phục đã được Hàn Thương Nguyệt cho người mang đến. Lạc Vũ Yên cuối cùng cũng đã chuẩn bị xong xuôi, nàng ngồi trước bàn trang điểm nhìn ảnh của mình phản chiếu trước gương trong lòng thầm đánh giá.
Hôm nay nàng trang điểm đậm nhạt nhu hòa, tỉ mỉ hơn so với ngày thường. Tóc búi gọn gàng cài trâm ngọc bích, gương mặt thanh tú thuần khiết cùng với bộ y phục vô cùng hoàn hảo.
Phải nói Hàn Thương Nguyệt đã dụng tâm chuẩn bị cho nàng, chiếc váy dài mềm mại, chất liệu vô cùng tốt. Hoa văn hình chim hạt cùng bạch vân thêu rất tinh xảo, hai bên tay áo rộng thêu các đóa bạch mẫu đơn phi thường xinh đẹp, eo nhỏ được thắt đai bó sát tinh tế, cổ áo lần này có phần hơi rộng làm lộ ra chiếc cổ trắng mịn màng. Tổng thể đẹp đến mê hoặc lòng người.
Hàn Thương Nguyệt thân vận thanh y phiêu dạt, tà áo bay trước gió làm tôn lên khí chất Vương giả. Trên gương mặt anh tuấn vô cùng có phần nhu hòa. Tay cầm quạt giấy tinh xảo mỗi cử động đều mang vài phần ôn nhu, thuần thục.
Hắn đứng trước cửa lớn cùng với sa phu đã được chuẩn bị từ trước, từ xa đã nhìn thấy nàng với dáng người mảnh khảnh, linh động mà đi đến, cả người nàng tràn ngập sức sống khiến cho người khác cảm thấy vui vẻ. Hôm nay nàng thật sự rất đẹp, hắn trong lòng có chút hối hận khi mang nàng đến yến tiệc, nơi đó sẽ có rất nhiều nam nhân đi.
" Vương Gia ta đến rồi, chúng ta xuất phát đi "
" Được "
Từ Hoàng Thương phủ đến Hoàng Cung không xa là bao, khoảng gần hai canh giờ thì có thể đến nơi rồi. Trong xe, Lạc Vũ Yên cảm thấy có chút ngột ngạt, ánh mắt của Hàn Thương Nguyệt sau lại nhìn nàng nhiều như vậy? Nàng cũng đâu phải chưng diện quá lố chứ.
" Cổ áo của nàng, nơi này... có phải nên kéo lại một chút không? "
Lạc Vũ Yên nhìn đến nơi đó, cũng đâu có gì bất thường, chỉ là phần cổ áo khoét hơi rộng một chút làm lộ ra một phần sương quai cổ hai bên. So với quần áo hiện đại thì có là gì chứ?
" Không sao như vậy rất thoải mái "
Hàn Thương Nguyệt lúc này cũng không thèm nhìn nàng nữa, trực tiếp quay đi nơi khác. Trong lòng thầm hối hận vì đã không cẩn thận chuẩn bị bộ xiêm y này cho nàng.
Cuối cùng cũng đã đến trước cổng thành, khung cảnh thật rất rộng lớn còn vô cùng tráng lệ.
" Nàng cứ theo thái giám vào bên trong trước, nhớ đừng chạy loạn. Ta có việc phải rời đi một chút, rất nhanh sẽ tìm nàng "
Lạc Vũ Yên cũng chỉ biết gật đầu, sau đó theo hướng dẫn của La thái giám tiến vào trong hoàng cung. Vừa đi nàng vừa tròn mắt quan sát xung quanh.
Một lúc sau...
Hàn Thương Nguyệt có việc phải nhận một số tin tức mật thám quan trọng. Nên vẫn nán lại trước cổng lớn. Một lúc sau liền gặp được Hàn Thương Lăng cưỡi ngựa phi nhanh về phía hắn.
" Ngũ ca, khiến huynh chờ lâu rồi. Đây là mật vụ quan trọng, đệ phải đích thân đến nhận "
Hàn Thương Nguyệt nhận lấy tin báo, đôi mài khẽ thu lại sau đó liền trở lại như cũ, sắc mặt như chưa từng biến đổi. Một tay nhẹ dùng nội lực tiêu hủy tin báo thành mảnh vụng.
" Cho người tiếp tục điều tra "
" Vâng "
" Ngũ huynh chúng ta mau vào bên trong thôi "
Hàn Thương Nguyệt và hắn xuống ngựa cùng bước vào hoàng cung, hướng đến Tây Lương điện nơi tổ chức yến tiệc. Vừa đến nơi, hai người bọn họ đã thấy từ xa một có đám đông đang vây quanh nhau, bên trong nhất định có chuyện xảy ra.
Hai người bọn hắn cùng tiến đến, hai bên đám đông cũng vì vậy tản ra hai bên. Bọn hắn liền thấy Lạc Vũ Yên lúc này cũng có mặt ở đó, nàng có vài phần chật vật vừa thấy Hàn Thương Nguyệt liền chạy ngay đến, giọng điệu có chút ngập ngừng, khó nói.
" Vương Gia ~ làm sao bây giờ ta đánh người rồi "