Cả người nàng lúc này đang bị hắn ôm lấy, mơ hồ có thể nghe được nhịp tim của hắn cùng nàng. Hắn hỏi như vậy là có ý gì? Là muốn thăm dò thái độ của nàng hay sao đây. Chẳng lẽ đang nghi ngờ lòng trung thành của nàng, đúng là như vậy đi ~ người xưa luôn rất đa nghi, còn luôn nghĩ xung quanh mình toàn là cái gì gián điệp, gian tế...
Hàn Thương Nguyệt mắt thấy nàng đang đâm chiêu suy nghĩ mà im lặng không trả lời câu hỏi của hắn, nàng chẳng lẽ..cơn tức giận của hắn lại ập tới.
" Lạc Vũ Yên nàng thích hắn ta "
Lạc Vũ Yên vì tiếng quát lớn đó mà chấm dứt dòng suy nghĩ, xem ra núi lửa lại muốn phun trào nữa rồi.
" Không có, hắn là ai ta còn không biết nữa là "
Hàn Thương Nguyệt lúc này mới bình tỉnh trở lại, tâm tình lại có phần hài lòng. Hắn như có phần chờ mong điều gì đó bên miệng chính vì thế cũng nở một nụ cười.
Hắn muốn cười là quyền của hắn nhưng sao lại cười đến yêu nghiệt như vậy, làm nàng nhìn đến mê mẩn...trong lòng thầm nghĩ hắn cứ cười mê hoặc như vậy vài lần nữa sợ là nàng không kiềm chế được mà bổ nhào tới a~
" Không thích hắn vậy là thích ta? "
Lạc Vũ Yên thầm mắng bản thân không có tiền đồ, hắn lại cười nữa rồi còn nữa cái ánh mắt này...Ôi Thiên ạ...không được rồi phải tránh xa hắn một chút nếu cứ như vậy nàng chắc chắn sẽ phạm tội a~
Lạc Vũ Yên thừa cơ hội rời khỏi cánh tay của Hàn Thương Nguyệt, tiến đến trước bàn gỗ giữa phòng ngồi xuống rót trà đem đến cho hắn.
" Vương Gia, ngài đừng tức giận. Ta tuyệt đối luôn trung thành với ngài "
Hàn Thương Nguyệt nhận lấy ly trà nóng, uống xuống một ngụm lớn, vẻ mặt cũng chuyển sang hòa hoãn hơn trước.
Hắn hôm qua khi không tìm thấy nàng lúc đầu có chút tức giận sau đó liền chuyển qua lo sợ, hắn sợ nàng có hay không đúng như lời nàng đã nói " trở về thế giới của nàng " cho dù hắn có lật tung kinh thành này cũng phải tìm thấy nàng mang về cho bằng được.
" Hôm qua nàng đã đi đâu? "
" Ta là cùng Tiểu Hương rời khỏi thành đến...Viễn An Tự "
" Nàng đến đó để làm gì? "
" Ta cảm thấy dạo này tâm tình không thoải mái nên muốn đến lễ Phật, tịnh tâm một chút "
Hàn Thương Nguyệt không khỏi nghi ngờ nên hỏi tiếp.
" Sau đó như thế nào lại đi cùng xe của nam tử kia? "
Hỏi đến đây nàng không khỏi nhớ đến tình cảnh lúc đó, mất hết ngân lượng còn mỏi nhừ cả hai chân thật quá xui xẻo đi.
" Còn không phải là tại bọn sơn tặc trên núi sao? Hại ta phải khổ sở cả một đoạn đường dài "
Hàn Thương Nguyệt vội vàng tiến đến xoay xoay người nàng xem xét một lượt. Thấy nàng không bị thương tổn gì mới yên tâm nói tiếp.
"Nàng không bị thương chứ?"
"Không có"
" Nàng một mình đến đó không biết rất nguy hiểm sao? Lúc đi lại không báo ta biết "
" Vương Gia lần trước vốn dĩ định nói với ngài nhưng ngài không biết giận dỗi điều gì liền bỏ đi, cũng may ta gặp được vị công tử kia mới thuận lợi trở về "
Hàn Thương Nguyệt hai tay nắm chặt lấy vai nàng, gương mặt tiến sát vào mặt nàng, ánh mắt hắn có vài phần lạnh lẽo.
"Đây là lần cuối cùng, từ nay về sau nàng phải ở yên trong phủ, đừng nói việc rời thành ngay cả rời khỏi phủ cũng không được"
"Ngài...lấy quyền gì giam lỏng ta, ta không phục"
"Nàng hiện tại là Vương Phi của bổn vương...nên biết an phận một chút"
"Ta mới không cần"
Hàn Thương Nguyệt một tay cố định eo nhỏ nàng, tay còn lại cố định cầm nàng nâng nhẹ lên.
"Nàng dám nói lần nữa"
Hắn chính là cậy quyền ra lệnh hết sức vô lí, nàng đã làm sai gì chứ. Tức chết đi được, nàng không tin hắn có gan dám bốp chết nàng.
"Ta không...ph..ục"
Hàn Thương Nguyệt đặt một nụ hôn vào môi nàng "chụp" một cái nhẹ như chuồn chuồn nhẹ lướt. Hắn nhìn châm châm vào mắt nàng bên môi cười quỷ dị
"Nàng dám nói lần nữa"
" Hàn Thương Nguyệt..."
"Sao? Còn muốn phản đối"
"Không có...không có"
Hàn Thương Nguyệt từ từ bỏ nàng ra, hài lòng vui vẻ ra mặt. Hắn ung dung như không có việc gì tiếp tục ngồi xuống thưởng trà. Hắn hôm trước vốn định đến gặp nàng để nói với nàng một việc nhưng lần đó lại tình cờ phát hiện nàng không có ở Tây phòng.
Lạc Vũ Yên đứng ngây ngốc nhìn hắn một buổi trờ cuối cùng cũng từ từ tiến đến, tên này thật quá đáng sợ việc gì cũng có thể làm ra được, nàng muốn thuyết phục hắn bỏ việc cấm đoán nàng. Xem ra trước mắt chống đối hắn sẽ không được gì, đến cùng nàng cũng chỉ có thể từ chút một mà thương lượng với hắn.
" Vương Gia ngài lúc đó tìm ta là có chuyện gì gấp sao?"
" Cũng không có gì, ta chỉ muốn thông báo với nàng trong cung ngày nữa sẽ mở yến tiệc chiêu đãi quần thần như mọi năm. Ta còn định mang nàng cùng đi "
Lạc Vũ Yên nghe đến việc có thể vào cung vui chơi thì cảm thấy vô cùng hứng thú. Hoàng cung ở nơi đây có giống với phim ảnh nàng từng xem hay không, haiya còn cái gì mở yến tiệc nàng đây là lần đầu nghe tới. Đây là cơ hội tốt a~ tò mò quá đi.
" Vương Gia ta cũng muốn đến "
" Vốn dĩ là không có vấn đề, ta còn muốn mang cả y phục đến cho nàng thử. Nhưng hôm qua liền đem bỏ đi rồi "
" Ngài sao lại bỏ đi, thật uổng phí a~"
Hàn Thương Nguyệt trên mặt thêm vài phần lạnh lẽo.
" Nàng không đi để lại nó làm gì "
" Ai nói ta không đi chứ, hihi Vương Gia ~ Ta rất muốn đến hoàng cung xem thử"
" Nàng lần này thích chạy loạn như vậy, không đi thì hơn "
Lạc Vũ Yên cuối cùng cũng hiểu được thì ra là hắn đã đổi ý không muốn mang nàng đi cùng nữa. Cái tên này đúng là nhỏ mọn, tính cách lại thay đổi thất thường như vậy.
" Vương Gia ta làm gì ngài mới đồng ý mang ta theo cùng? "