Vương Gia Quá Khí Phách, Vương Phi Muốn Vùng Lên

chương 121: thần vương, quỷ vương muốn liên thủ (một)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Hừ,lão tử không cần phải nghe lén, đây là lão tử nghe một cách quang minh chính đại."" Nạp Lan Diễm không chút nào yếu thế ưỡn thẳng sống lưng, ngẩng đầu lên nhìn hắn nói: ""Đại hôn vào mồng tám tháng sau, hả?""

Đáy mắt Thiên Duật Dạ khẽ nhếch lên, khuôn mặt hiện lên ý cười sâu xa: ""Thiệp mừng, hình như đã đến tay ngươi rồi mà? Bây giờ nói những lời này có ý tứ gì?""

""Không có gì, chỉ là... Muốn cùng với ngươi thương lượng một việc."" Nạp Lan Diễm quay đầu nhìn về phía xa mà bực bội, cái tên Quỷ Vực vẫn còn đứng ở nơi đó mà nhìn về phía khe nước, hắn không nhịn được thấp giọng gào thét: ""Khe nước kia có gì đẹp? Mà từ lúc tới đây cứ nhìn, nhìn mãi, chính sự muốn nói ởđâu hả, còn không mau tới đây nhanh lên?""

Yêu Vũ Mị nhịn không nổi, xoa xoa trán, nàng phát hiện, mỗi lần gặp phải Nạp Lan Diễm, nàng lại cảm thấy như cơ thể mệt mỏi vô lực rồi lại phải dắt theo một con lừa nữa, không biết mấy người này, chính sự mà bọn họ muốn nói đến là cái gì nữa?

Quỷ Vực nghe xong, lập tức bình thản bước tới, rồi sau đó đứng bên cạnh Nạp Lan Diễm, không nói cái gì, chỉ im lặng nhìn Yêu Vũ Mị, thấy ánh mắt hắn trắng trợn "nhìn" như vậy, ngay lập tức làm cho Thiên Duật Dạ ý thức được, hai người này vẫn chưa từ bỏ ý định, chắc chắn làđến gây sự, chợt, không nói những lời vô ích, hừ lạnh một tiếng: ""Nói đi, các ngươi muốn làm gì hả? Mang ra nói cho rõ ràng, tránh để trong lòng lão tử không thấy thoải mái.""

""A, ngươi nghĩ chúng ta tới gây chuyện?"" Cánh tay đang phe phẩy quạt của Nạp Lan Diễm dừng lại, cảm giác quanh thân trên dưới tràn đầy một loại khí tức cuồng dã ngang ngược.

""Có chuyện mau nói còn có rắm mau thả, ở đây lão tử không phí thời gian rảnh rỗi của mình với các ngươi."" Thiên Duật Dạ buồn bực xoa xoa huyệt Thái Dương, cùng lúc khóe miệng cũng lộ ra một chút không kiên nhẫn.

""Được, thẳng thắn, nếu đã như vậy, chúng ta cũng không có nhiều lời. Nếu ngươi muốn ở trong hôn lễ ta cùng Quỷ làm tân khách một cách đàng hoàng, nhất định phải đáp ứng với chúng ta một việc."" Tròng mắt Nạp Lan Diễm khẽ suy tư một chút, rồi nhìn về phía Thiên Duật Dạ.

Cằm Thiên Duật Dạ hơi hướng về phía trước, Nạp Lan Diễm lại nói tiếp: ""Không phải ngươi muốn dẫn Mị Nhi đi dạo phố cho khuây khỏa hay sao? Nửa ngày sau đó, sẽ do chúng ta làm dẫn đường, còn ngươi, thì quay về cung Tu La Vương xử lý công văn, đến lúc mặt trời lặn, chúng ta sẽ đưa nàng trở về nguyên vẹn, ngươi nghĩ thế nào?""

""Cái quái gì, các ngươi làm người dẫn đường cho Mị Nhi? Dựa vào cái gì? Nàng là Vương phi của ta, là Vương Hậu của ta, không phải là những nữ nhân lộn xộn kia, dựa vào cái gì lão tử phải yên tâm giao nàng cho hai người các ngươi hả?"" Thiên Duật Dạ vừa nghe, không nhịn được cười to, đuôi mày khoé mắt đều tràn đầy vẻ trào phúng.

""Nếu không tin tưởng, đã như vậy, thì ngươi chờ đến ngày đại hôn đi, chúng ta sẽ liên thủ rồi đưa ngươi một món quà lớn!"" Dứt lời, không nói thêm câu gì, lôi kéo quỷ chuẩn bị rời đi.

"Đợi đã, sao cái này không thể đáp ứng được? Ta cảm thấy chơi cùng Nạp Lan tốt lắm, nơi mà huynh ấy mang ta đi chơi đùa nhất định rất có ý nghĩa, không giống như chàng, nơi này không cho đi, nơi đó cũng không cho đi, buồn bực đến buồn mà chết mất!"" Yêu Vũ Mị vui mừng phấn khởi nhìn Nạp Lan Diễm cảm thấy hắn rất tốt, cảm thấy hắn sẽ không vô duyên vô cớ tách Thiên Duật Dạ ra, làm như thế, chắc chắn là muốn thương lượng cùng nàng cái gìđó, nếu đã như thế, nàng sẽ không để Thiên Duật Dạ phá hỏng cơ hội này đâu! Phải biết rằng, đối với việc đại hôn vào tháng sau, nàng vẫn chưa có một kế hoạch hoàn chỉnh nào, nếu có được sự hỗ trợ của hai người bọn họ, chưa chắc đã là một chuyện xấu.

""Nàng...Mị Nhi, vừa nhìn đã biết hai người này lòng dạ không tốt, nàng không thể bị mắc lừa được!"" Thiên Duật Dạ cảm thấy Yêu Vũ Mị động tâm, vội vàng ngăn chặn giúp nàng, bất đắc dĩ Yêu Vũ Mị chỉ nhẹ nhàng cười: ""Khắp thiên hạ đều biết ta muốn gả cho chàng, chàng còn lo lắng cái gì chứ?""

Nói như vậy, hình như cũng có chút đạo lý, dù có lừa gạt thì hai người bọn họ cũng không gây nên sóng gió gì, nhất là trong ngự thư phòng của mình công văn còn chồng chất như núi, nửa tháng nữa sẽ thành hôn, một số việc cũng nên xử lý trước, hơn nữa, thời gian chỉ có một buổi chiều, tính đi tính lại, hình như cũng không có gì quá phận, nhưng, vì sao hắn lại có cảm giác, cảm thấy hai người kia không có ý tốt chút nào?

Nạp Lan Diễm thấy vẻ mặt của Thiên Duật Dạ bình tĩnh không chút gợn sóng, liền biết nhất định người này có dấu hiệu buông lỏng cảnh giác, nghĩ đi nghĩ lại, liền bỏ thêm chút dầu vào lửa: ""Ngươi dù không tin chúng ta, thì cũng phải tin tưởng Mị Nhi chứ, với thực lực của nàng bây giờ, chúng ta dù có ý thì cũng phải nhìn đối tượng mà thực hiện chứ? Hả?"" Nhìn một chút, lời này của ta đã hiểu ra chưa, nếu ngươi còn không đáp ứng, thật sự lão tử không còn biện pháp nào.

Lời nói của Nạp Lan Diễm làm cho Yêu Vũ Mị đỏ mặt, bất đắc dĩ trừng mắt liếc nhìn hắn, sau đó lắc lắc tay Thiên Duật Dạ: ""Ta biết chàng còn nhiều việc bận rộn, chỉ một buổi chiều thôi, không có gìđâu mà? Dù sao bọn họ cũng là huynh đệ của chàng, nếu chàng lo lắng cho ta, cũng nên tin tưởng huynh đệ của mình chứ?""

""Lời muốn nói đều bị các ngươi nói hết, hắn nói nên tin tưởng nàng, nàng nói nên tin tưởng hắn, thôi được rồi, nàng muốn đi thì đi đi, nhưng phải nhớ kĩ thời gian, trước lúc mặt trời lặn, phải trở về."" Thiên Duật Dạ bất đắc dĩ thở dài một cái, véo véo khuôn mặt Vũ Mị, sau đó xoay người đen mặt nhìn Nạp Lan Diễm: ""Đến thời gian ngươi nói, nhất định phải thành thật mang người của lão tử trở về, nếu không, lão Tử Đến phá nát Thần cung của ngươi.""

""Đi đi, nàng đi nhanh về nhanh, một đại nam nhân như ngươi sao nói nhiều lời vô nghĩa vậy? Đi thôi, trời ơi, đi mau!"" Nạp Lan Diễm sốt ruột nhìn hắn vẫy vẫy tay, Thiên Duật Dạ lôi kéo Yêu Vũ Mị lại rồi dặn dò cẩn thận, sau đó tự mình đi lên xe ngựa, trước khi đi, cũng không quên cảnh cáo Nạp Lan Diễm: ""Nhớ kĩ lời ta nói."" Nạp Lan Diễm vừa muốn mắng to, Kim Long đã gào một tiếng, thân hình hướng lên trời, rồi bay về phía Tu La Vương Cung.

Nạp Lan Diễm huýt sáo một cái, một con Kim Long khí phách kéo theo một chiếc xe ngựa toàn thân làm từ vàng xuất hiện trước mặt Yêu Vũ Mị, lúc ấy nàng liền kinh hãi, nghiêng đầu chỉ vào Nạp Lan Diễm nói: ""Huynh... Cái người này, huynh cũng quá lãng phí rồi?""

Nạp Lan Diễm nhún vai tỏ vẻ không sao: ""Lãng phí? Cả người ta trên dưới cộng lại, cũng không bằng cái xe ngựa đắt tiền của vị kia nhà nàng đâu!""

Yêu Vũ Mị nghe vậy, mắt trừng lớn, không thể tưởng tượng nổi mở miệng: ""Huynh đùa giỡn cái gì thế? Cỗ xe kia của hắn đen muốn chết, cái xe ngựa mất mặt muốn chết, huynh còn nói so với xe ngựa làm bằng vàng này của huynh còn quý giá hơn?""

Quỷ chắp tay sau lưng chậm rãi bước tới, buồn phiền nói: ""Xe ngựa của hắn làm từ một loại gỗ, đại lục Tiên Vực chỉ có duy nhất một cây, trăm năm không mục nát, mà mất một ngàn năm mới trưởng thành, nàng nói, của hắn quý giá, hay của Nạp Lan Diễm mới quý đây?""

...Lần này, Yêu Vũ Mị triệt để hết chỗ để nói rồi, nàng run rẩy khóe miệng tiếp tục hỏi: ""Rốt cuộc loại gỗ kia là cái gì? Tên gọi là gì? Làm sao hắn có thể biết được?"" Nếu chỉ có một cây duy nhất, thế thì, ngay cả cơ hội tìm hiểu cũng không có rồi?

"Không biết, quỷ mới biết nó gọi là gì, còn về phần làm sao hắn tìm được, chúng ta lại càng không biết, người này có rất nhiều bảo bối, từ trước đến giờ đều giấu diếm rất kĩ, sau này nàng gả cho hắn, cần phải tra khảo hắn thật tốt, ngộ nhỡ hắn lén lấy tiền nuôi dưỡng mấy tiểu thiếp thì làm sao bây giờ? Được rồi được rồi, đang tốt đẹp lại nói đến tên hỗn đản kia làm cái gì, nhanh lên xe đi, ta mang nàng đi chơi.""

Nạp Lan Diễm nói xong cũng không có hứng thú, bước lên xe ngựa trước, đưa tay kéo Yêu Vũ Mị lên, khi hai người đã bước lên xe, lúc này mới đến lượt Quỷ, từ đầu đến cuối Nạp Lan Diễm cũng không đếm xỉa đến hắn, một màn nhưvậy làm cho người có khuôn mặt không chút biểu cảm nào như Quỷ cũng không nhịn được lắc đầu thở dài, nam nhân vào những lúc như thế này, đúng là không coi tình huynh đệ là cái gì cả, chỉ có lợi dụng thôi!

""Các huynh có cái gì muốn nói với ta?"" Vừa lên xe ngựa, Yêu Vũ Mị đã hỏi vào thẳng vấn đề.

""Ta biết ngay mà, nha đầu như nàng thông minh như thế, làm sao mà không đoán ra được chứ? Thảo nào vừa rồi mới ra sức thuyết phục như thế, nói đi, không phải vì tội ác của hắn đối với việc hôn nhân của nàng trong một ngàn năm, mà vẫn còn mang hận chứ?"" Đôi mắt phượng thâm thúy của Nạp Lan Diễm nhìn nàng một lát, rồi thở dài một hơi, vì sao nữ nhân thông minh như vậy lại không phải của hắn chứ? Trời cao ơi, đất rộng ơi, đây không phải là rất không công bằng hay sao?

Sau khi nghe xong lời Nạp Lan Diễm nói, Yêu Vũ Mị nở một nụ cười khổ: ""Huynh đúng làrất hiểu ta!""

"Đó là tất nhiên, bốn chúng ta còn có ca ca của nàng, cùng nhìn nàng lớn lên, những cái khác không dám nói, nhưng cái này chắc chắn có tư cách nói. Không giống với tên hỗn đản Thiên Duật Dạ kia, nhưng, nàng cũng không thể thiếu cảnh giác, từ trước đến nay người này đều giấu rất sâu, nếu nàng đã có ý nghĩ này, chắc chắn hắn cũng có cách đối phó, hôm nay hắn to gan như thế giao nàng cho chúng ta, một mặt vì hắn có công việc bề bộn, mặt khác hắn cũng muốn làm tốt việc chuẩn bị, không lo lắng chúng ta sẽ gây ra sóng gió gì."" Nạp Lan Diễm khẽ vuốt cằm, nghĩ tới vẻ mặt Thiên Duật Dạ khi nãy, rồi mới khẳng định chắc chắn rồi đưa ra kết luận.

""Ừm, ta biết hắn chắc chắn sẽ có chuẩn bị, ta có ý nghĩ muốn trả thù, chắc chắn hắn đã đoán trước được, cho nên muốn hỏi các huynh xem có biện pháp gì tốt, giúp ta giải quyết vấn đề này.""Nói đến đây, Vũ Mị nheo mắt lại, khóe môi hiện lên chút ý cười, lúc này, nhất định phải trả thù thật tốt mới được, sau hôn lễ muốn làm như vậy, chỉ sợ không làm gì được hắn nữa!

""Ha ha, nàng cái nha đầu này, xem ra tức giận cũng không ít, không sợ trả thù sẽ mang đến phản ứng dây chuyền hả?"" Khóe môi của Nạp Lan Diễm khẽ cong lên, có một chút bất đắc dĩ, nhưng lo lắng lại nhiều hơn.

""Sợ cái gì, hắn có thể ăn ta hay sao? Ta có các huynh như các ca ca làm chỗ dựa, ta cũng không tin hắn sẽ làm gì được ta, hừ, lão nương cũng không phải là người dễ chọc đâu!"" Rất nhanh, Vũ Mị giơ nắm đấm lên, Nạp Lan Diễm và Quỷ không hẹn mà cùng nhìn nhau đầy thất vọng, ca ca? Thì ra ở trong mắt của nàng, thân phận của bọn họ đã thăng lên làm ca ca? Thôi vậy, làm ca ca còn hơn là làm người xa lạ, coi như bọn họ là hữu duyên vô phận đi?

Nhưng suy nghĩ lại lời nói của nàng, bọn họ cũng sẽ không đánh nàng, càng không ghi hận với nàng, nếu Thiên Duật Dạ ghi hận, có thể sẽ ăn nàng đến xương cốt cũng không còn, đó là biện pháp trừng trị tốt nhất, khụ khụ, có thể sẽ làm cho nha đầu kia không xuống giường được, tất nhiên, rõ ràng những lời thế này, bọn họ chỉ dám nghĩ trong lòng, chứ tuyệt đối không dám nói thẳng ra, dù sao người ta cũng là cô nương chưa lấy chồng, muốn nói thì cũng là người phụ trách nói.

""Vậy huynh có kế sách gì tốt không? Huynh nghĩ sẽ hành hạ hắn như thế nào? Là làm hắn bẽ mặt trước mọi người? Là đào hôn? Hay là bố trí những chướng ngại tầng tầng lớp lớp? Phải nói tỉ mỉ rõ ràng mới được?"" Nạp Lan Diễm liếc nhìn về phía Quỷ, rồi sau đó đưa tầm mắt về phía Vũ Mị.

Vũ Mị có chút đau đầu, rồi lắc đầu nói: ""Còn chưa có, mấy ngày nay đều bị nhốt trong hoàng cung, đã sớm nghẹn đến chết rồi, làm gì có tâm tình mà sắp đặt chứ?"" Nói đến đây, nàng dừng lại một chút, rồi mang ánh mắt vui mừng nhìn về phía Nạp Lan Diễm: ""Chẳng lẽ, các huynh đã có kế sách rồi sao?""

Truyện Chữ Hay