Thiên Duật Dạ hít sâu một hơi, đang định mở miệng, lại bị giọng nói của Hồng Y nam tử chặn lại: ""A, Mị Nhi, mới ba tháng không gặp, nàng đã ngày càng sáng chói, đẹp mắt hơn, thật không ngờ đến, cuối cùng người lấy được tú cầu lại là nàng, không biết được, đây có phải là món quà ông trời đã ban cho ta hay không, hả?""
""Hoa Lưu Băng, bớt nói nhảm đi!"" Yêu Vũ Mị trừng mắt, nhìn thấy ánh mắt đen nhánh của Thiên Duật Dạ đang ẩn chứa bão tố vô tận, làm nàng rụt cổ một lần nữa, , sao lão nương lại toàn gặp những chuyện xui xẻo như vậy chứ? Lại là trong tình huống xấu hổ như thế này? Trực tiếp đi vào lôi cái tên yêu nghiệt kia ra đánh chết là được, tránh để mình lo lắng sợ hãi nữa.
""Cái kia, Mị Nhi nói rất đúng, chúng ta nhanh chóng đi bái đường thành thân, nhìn ta đây, chỉ lo nói chuyện phiếm, lại quên mất chuyện chính cần phải làm.""Hoa Lưu Băng nói xong, liền nắm lấy cánh tay trắng như ngọc của Yêu Vũ Mị, đi ra giữa đường, lại bị Thiên Duật Dạ đang tức giận ngăn lại: ""Nữ nhân của lão tử, ngươi cũng dám mơ tưởng đến sao? Hoa Lưu Băng, mấy ngày không gặp, ngươi nghĩ mình có khả năng này sao, hả?""
Hoa Lưu Băng lạnh lùng nhìn về ánh mắt đang ẩn chứa tức giận của tử y nam tử, không để ý chút nào mà nở một nụ cười: ""Nữ nhân của ngươi hả? Không phải chứ, nàng là người đón lấy tú cầu của ta, nên hiện tại, nàng là nữ nhân của ta đó."" Nói xong, cũng không để ý đến trán của Thiên Duật Dạ đã nổi đầy gân xanh, quả quyết nắm lấy cánh tay trắng như ngọc của Vũ Mị, mạnh mẽ lôi kéo nàng đi về phía hỉ đường.
Lúc này trên trán của Vũ Mị hiện lên ba vạch đen, nàng run rẩy khóe môi, nhìn thấy vẻ mặt dĩ nhiên là vậy của hắn, bất đắc dĩ đỡ trán: ""Hoa Lưu Băng, đừng đùa giỡn nữa, nếu còn tiếp tục đùa, sẽ có án mạng xảy ra đó!""
Đang kéo nàng đi bỗng nhiên Hoa Lưu Băng dừng lại, quay đầu chống lại ánh mắt bất đắc dĩ của Vũ Mị, chợt lạnh lùng nói: ""Đùa giỡn? Hiện tại đầu óc ta đang rất tỉnh táo, ta biết mình đang làm cái gì, sao có thể cho đó là đùa giỡn được chứ? Mị Nhi, bây giờ nàng là tân nương tử của ta, đi theo ta đi.""
Giọng nói bá đạo khác hẳn với vẻ ngoài nho nhã lễ độ của thường ngày, hắn như vậy, làđiều mà Yêu Vũ Mị chưa bao giờ thấy qua, trong khoảng thời gian ngắn, nàng lại quên mất phản ứng, ngây ngốc nhìn hắn kéo mình đi, nhìn thấy thế, tử y nam tử tức giận ngập trời, nắm chặt lấy cánh tay phải của nàng, dùng sức kéo về phía sau, ngã vào lòng của Thiên Duật Dạ, mà phát kéo đó, làm Yêu Vũ Mị đau đến nhíu cả chân mày, mà lúc này Thiên Duật Dạ đang nổi giận đùng đùng, nên không ý thức được hành vi thô bạo của mình.
Ánh mắt lạnh lùng của Hoa Lưu Băng thấy một màn như vậy, tức giận mà dừng bước lại, lạnh lùng nhìn Thiên Duật Dạ, giọng điệu hết sức khó chịu nói: ""Nếu ngươi tức giận thì cứ nhắm vào ta, đừng đối xửvới nàng như vậy, chuyện này không có liên quan đến nàng." "Dứt lời, định nắm lấy cánh tay của Yêu Vũ Mị, lúc sắp nắm được lại bị nàng nghiêng người trốn tránh: ""Ta, ta không sao cả.""
Cho đến lúc này, Thiên Duật Dạ mới biết được mình trong lúc không để ý đã tổn thương đến nàng, trừng mắt nhìn về vết xanh tím trên cánh tay của nàng, có chút khó chịu nói: ""Nàng ngu ngốc đó hả, bị đau sao lại không kêu lên?""
Vũ Mị mím môi, uất ức làm đỏ bừng hai bên mắt, sau đó nước mắt lã chã rơi xuống: ""Chàng còn hung dữ với ta, ta không thèm quan tâm đến chàng, ta không thèm quan tâm đến chàng nữa."" Nói xong, gạt tay của Thiên Duật Dạ ra, vừa khóc vừa đẩy đám người, không quay đầu lại mà chạy đi.
Thiên Duật Dạ thấy thế, tức giận nhìn về phía Hoa Lưu Băng: ""Đều tại ngươi làm hại ta gặp phải chuyện này, ngươi chờ đó cho ta, lão tử sẽ không tha cho ngươi."" Dứt lời, nhún chân một cái, phi thân đuổi theo, còn Hoa Lưu Băng nhìn về bóng lưng bọn họ rời đi, ánh mắt mờ mịt không hiểu chuyện gì cả.
""Chủ tử, thật ra lão chủ nhân sắp xếp cho ngài với Thanh Nhiên tiểu thư cũng không tệ, ngài cũng nên thử kết giao với mấy nữ nhân khác, chứ không nên treo cổ mình lên một cái cây có đúng hay không ạ?"" Tinh nghịch hướng Hoa Lưu Băng nháy mắt một cái, lúc này, có khi những điều nàng nói đều là phí công, tình yêu, không phải là thứ mình thích là có được, nó chỉ có được khi cả hai đều thấu hiểu lẫn nhau, như vậy mới gọi là một tình yêu hạnh phúc, nếu không, ngược lại sẽ làm cho đối phương chán ghét, giống như vừa rồi, sở dĩ Tu La Vương phi khóc nói rời khỏi, cũng chỉ là để cho hai nam nhân có một bậc thang mà thôi, nàng không muốn ai bị tổn thương cả, nên vì lợi ích chung mà để bản thân chịu oan ức một chút, hy sinh chính mình. Một nữ nhân như thế, làm cho nàng rất bội phục!
Ánh mắt đau buồn của Hoa Lưu Băng dần dần biến mất, thay vào đó là chút tươi cười: ""Ngươi nói rất đúng, tháng sau nàng sẽ thành hôn, thật sự ta không nên có những ý nghĩ khác mới phải, cho nên, hôm nay có thể coi như ta hoàn toàn hết hi vọng đối với nàng ấy, Nạp Lan Diễm, Quỷ không biết chữa được vết thương này như thế nào, không được, ta phải đi hỏi bọn họ mới được."" Dứt lời, bước chân đi, đi về hướng Thần giới.
Nhìn bộ dáng nhẹ nhõm của chủ tử nhà mình, mặt nàng lại lộ ra chút tươi cười: ""Chủ tử, nhất định người sẽ tìm được hạnh phúc của chính mình,nhất định!"" Nghĩ tới đây, nàng nhanh chóng lôi kéo Uyển Nhi đi theo, là nha hoàn bên người của chủ tử, các nàng không dám có nửa điểm qua loa chút nào.
""Mị Nhi, nàng chờ ta một chút, nàng chạy nhanh như thế làm cái gì hả?"" Thiên Duật Dạ nhìn Yêu Vũ Mị đang chạy như điên, không nhịn được mở miệng nhắc nhở nàng, quả nhiên, Vũ Mị sau khi nghe thấy những lời này, liền bước chậm lại, sau vài chục bước, trực tiếp ngồi lên một tảng đá lớn mà thở hổn hển: ""Mẹ ơi, lâu rồi không chạy một quãng đường xa như vậy, trời ơi, nơi này là nơi nào thế?"" Nhìn núi non nhấp nhô ở bốn phía, đằng sau là một dòng suối nhỏ, phía trước là một rừng cây, không nhịn được hét lên: ""Sao ta lại chạy đến nơi này làm gì chứ? Không phải chúng ta bị lạc rồi đấy chứ?""
Thiên Duật Dạ đã sớm khôi phục lại thể lực, vòng tay qua thắt lưng của Yêu Vũ Mị, cùng nhau ngồi xuống tảng đá lớn, lo lắng nhăn mày lại, cúi đầu xem cánh tay của nàng: ""Có đau hay không? Thành thật xin lỗi nàng, vừa nãy ta nhất thời xúc động, ta không nên tức giận đối với nàng.""
Hắn vừa nói xong, Yêu Vũ Mị liền không nhịn được nhìn hắn nhướng mày: ""Lần này lại ngu ngốc, đắc tội với Hoa Lưu Băng rồi, mà, sao ta lại cảm thấy, dường như huynh ấy đứng ở trên võ đài, đào sẵn một cái hố lớn, chỉ chờ chúng ta nhảy vào thôi hay sao vậy?""
""Nha đầu ngốc này, sao bây giờ nàng mới nghĩ tới hả? Mà... Việc này cũng không thể trách hắn được, tháng sau chúng ta sẽ thành hôn, mà hắn lại bị lão Yêu Vương ép buộc một mối hôn sự, có lẽ hắn nghĩ trước sau gì cũng phải thành thân, nên muốn tranh thủ một lần đi? Nhưng lại không nghĩ rằng, tự nhiên nàng lại tự hủy đi hình tượng của mình, khóc lóc rời đi, nàng phải biết, lúc nàng mềm yếu như vậy, là điều chúng ta cũng chưa nhìn thấy bao giờ, sao nàng có thể nghĩ ra cách như thế để hóa giải lúc xấu hổ đó vậy hả?""
""Không có gì, dưới tình huống như vậy, không phải nữ nhân bình thường sẽ phản ứng như thế hay sao? Khụ khụ, lại bị chàng nhìn ra, thế còn Hoa Lưu Băng...""
""Đương nhiên cũng nhìn ra, nếu không, hắn có thể không đuổi theo nàng hay sao?""
""À, ta cũng không nghĩ tới huynh ấy sẽ làm như vậy, ta thấy bộ dạng trước kia của huynh ấy, đã sớm buông xuống rồi chứ, sao tự nhiên lại làm ra chuyện tình điên cuồng như vậy?""
""Trước kia chúng ta chưa có thành thân, hắn cũng không bị ép buộc phải thành thân, tự nhiên không lo lắng gì rồi? Nhưng còn bây giờ, hắn mà không nóng nảy, thì ta mới cảm thấy kỳ lạ đó!""
""Ta... Ôi, không biết phải nói cái gì mới đúng nữa.""
""Cho nên, nàng nhanh chóng gả cho ta đi, như vậy bọn họ không cần phải nhớ thương nàng suốt ngày nữa.""
""Thiên Duật Dạ, ngươi thật không biết xấu hổ, sao ngươi lại là một người đê tiện như thế hả? Nếu Mị nhi đã không đồng ý, thì đương nhiên có đạo lý của nàng, ngươi còn thúc giục cái gì hả?"" Ngay thời điểm Yêu Vũ Mị định há miệng trả lời, đột nhiên bóng dáng lấp lánh kim quang của Nạp Lan Diễm hiện ra, lời nói bất thình lình của hắn làm hai người bị dọa sợ không nhẹ, ngay lập tức hai người đứng lên lui về sau vài bước, xoay người nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Nạp Lan Diễm: ""Sao ngươi đến được đây hả?""
""Hừ, vở kịch đặc sắc như vậy, làm sao lão tử có thể bỏ qua được chứ? Không chỉ có mình ta, còn có cái tên với khuôn mặt vô cảm cũng tới nữa,này..."" Nạp Lan Diễm khẽ nhíu mày, thấy thế Yêu Vũ Mị mới thấy Quỷ cách đó không xa nhìn về phía khe nước mà ngẩn người, khóe mắt bắt đầu run rẩy: ""Hai người các ngươi... Làm cái gì ở đây vậy?""
""Ở sau lưng nghe người khác nói chuyện, da mặt đúng là tu dưỡng thật tốt!"" Thiên Duật Dạ khoanh hai tay ôm ngực, đáy mắt chứa đầy châm chọc.