Dựa theo lời chỉ bảo của người qua đường chỉ, cuối cùng Tiểu Vũ cũng tìm được chỗ của tiểu quan quán. Nàng ngẩng đầu lên nhin biển chữ vàng. . . . . .
Ừ! Không sai! Vân Diêu cư!
Hắc! Ngươi vẫn đừng nói, ý cảnh rất cao! ? Nếu không phải thanh danh ở bên ngoài thì chỉ cần một cái bảng hiệu như vậy ai có thể đoán ra nó là tiểu quan quán (nguyệt: tiểu quan quán là kĩ viện nam, nơi mấy bà thím hoặc cho mấy thánh đoạn tụ ấy đến tìm vui ấy, hí hí che miệng cười)? Người không biết chuyện còn tưởng nơi này là nơi để uống trà làm thơ đâu!
Không sai! Không sai! Tiểu Vũ vừa lòng gật đầu, quay đầu nghĩ cùng mỗ người qua đường Giáp nói tiếng cảm ơn, lại phát hiện phía sau trống rỗng. Cách đó không xa mỗ người qua đường chạy nhanh như đang trốn, vừa chạy vừa kêu, "Cứu mạng! Đừng đuổi theo ta!"
Tiểu Vũ đảo cặp mắt trắng dã, nghĩ rằng đầu người này có phải bị bệnh hay không? Lập tức nhún nhún vai, cất bước đi vàoVân Diêu cư.
. . .
Thanh lâu ở cổ đại..., Tiểu Vũ hình như còn có chút ấn tượng, dù sao xem trên tivi cũng không ít lần. Nhưng tiểu quan quán này nàng không thể nào mà biết được. Cho nên nàng mang theo tâm tình ba phần không yên bảy phân khát khao đi đến gần Vân Diêu cư này thì một vị nữ tử quần áo diêm dúa đi đến, lập tức làm cho nàng kinh ngạc.
"A! Khuôn mặt xa lạ! Cô nương thân giả dạng này, không phải là người trong đế đô đúng không?"
Nữ tử đi đến trước người Tiểu Vũ, chỉ thoáng đánh một chút cười tủm tỉmnói ra lời nhận xét.
Tiểu Vũ là một đứa nhỏ thành thực, gật đầu nói: "Ngươi là? . . . . . ."
Nữ tử quyến rũ cười, "Ta họ Cố, Vân Diêu cư này chính là do ta mở . Những năm gần đây làm ăn cũng không sai, người quen đều nể tình gọi ta là Cố ma ma!"
Mẹ, ma ma! ?
Tiểu Vũ hai mắt trừng lớn, có chút không thể tin được nhìn từ trên xuống dưới đánh gai cẩn thận người trước mặt. Rồi sau đó một sờ sờ cằm, ve mặt nghi hoặc thì thào tự nói.
"Tại sao ở thanh lâu kêu là ma ma, tiểu quan quán cũng gọi là ma ma đâu? Theo đạo lý mà nói phải gọi là phụ thân mới đúng chứ?"
Giọng nói của nang không lớn nhưng lại làm cho người đứng trước mặt nàng Cố ma ma nghe được rất rõ ràng, không khỏi che miệng cười, "Cô nương thật sự là hài hước. Không biết cô nương đến Vân Diêu cư của ta là muốn? . . . . . ."
Vân Diêu cư ở đế đô của Vân quốc nổi danh như vậy, không chỉ là vì tiểu quan ở bên trong diện mạo không sai, quan trọng hơn là bọn họ đối cầm kỳ thư họa thơ từ ca phú cũng có chút tinh thông. Không giống như thế tục tưởng tượng bọn họ không phải chỉ dựa vào việc bán mình để nuôi sống chính mình, mà có thể theo ý nguyện của mình để quyết định muốn hay không muốn tiếp khách nhân một đêm.
Cho nên Vân Diêu cư này danh tiếng mới vang có danh khí lớn như vậy. Trọng điểm là, tiểu quan quán của người khác là khách nhân quyết định vận mệnh của bọn họ, còn ở đây lại là bọn họ quyết định muốn hay không muốn tiếp khách!
Đương nhiên, có thể làm cho Vân Diêu cư có thái độ kiêu ngạo như vậy, sau lưng tất nhiên có cao nhân tọa trấn. Phía trước mọi người đều ngờ vực vô căn (nguyệt: không có bằng chứng xác định), chỉ nói có phải là người trong triều hay không? Nhưngtừ khi Thạc thân vương Mộ Dung Lưu Quang bước vào Vân Diêu cư, dân chúng nhất thời hiểu ra!
A! Thì ra là Vương gia đoạn tay áo (nguyệt: từ đoạn tay áo này khá phổ biến chắc mọi người ai cũng biết nguồn gốc của từ này rồi nhỉ?? cười) kia!
Nhưng cũng không đúng. . . . . .Thạc thân vương này cũng là những ngày gần đây mới bộc lộ tài năng , phía trước đều ở trong lãnh cung, không phải là chủ nhân phía sau của Vân Diêu cư này!
Trong lúc nhất thời, các dân chúng cũng không hiểu. Dù sao nhìn Thạc thân vương này nhiều lần tới Vân Diêu cư cũng, cũng thực tự nhiênnhận định hắn chính là chủ nhân phía sau.
Giờ phút này, đôi mắt Tiểu Vũ quay tròn, tò mòhết nhìn đông tới nhìn tây . Hoàn toàn không có tâm tư đi để ý tới người đang đứng trước mặt nàng Cố ma ma này. Nghe thấy câu hỏi nàng, theo bản năngphải trả lời nói : "Đến tiểu quan quán còn có thể làm gì? Tìm nam nhân !"
Cố ma ma mắt cong cong, nói thật, nàng thật ra rất thích loại tùy tiện nữ hài tử này. Không dáng vẻ kệch cỡm, cũng không mãnh liệt vô lý, tốt hơn gấp trăm lần so với một ít thiên kim con nhà giàu .
"Kia. . . . . . Cô nương là thích loại hình dạng gì? Ta có thể thay ngươi xem xét vài cái cho ngươi tuyển chọn!"
Tiểu Vũánh mắt còn ở trong đại sảnh quét mắt, kỳ thật nói nơi này là tiểu quan quán, chẳng thà nói nơi này là quán trà còn chuẩn xác. Bởi vì ánh mắt nhìn khắp mọi nơi đều thấy toàn bộ đang ngồi uống trà nói chuyện phiếm dáng vẻ như là đang trao đổi văn học.
Có khi là trao đổi một chọi một, có khi là mấy nữ nhân vây quanh một nam nhân diện mạo không tầm thường vui cười đàm luận . Còn có . . . . . . Là hai nam tử cùng nhau trao đổi ánh mắt. . . . . .
Tiểu Vũ con ngươi sáng ngời, ừ! BL (nguyệt: hức..hức… cái này Nguyệt cũng chẳng hiểu là gì nữa chỉ thấy bản raw nó ghi vậy mà dịch ra nó cũng vậy khóc ròng) quả nhiên là chỗ nào cũng có!
Chợt , nàng ngẩng đầu lên một góc bốn mươi lăm độ nhìn lên phía trên. Chỉ thấy sa (nguyệt: là một loại hang dệt) rèm ở lầu hai chậm rãi bị người nâng lên một góc, có người đi ra cung kính cúi người khom lưng với người bên trong rồi xoay người đi ra.
Động tác này cũng chỉ trong giây phút mà thôi. Nhưng chỉ có ngắn ngủigiây phút lúc này lại làm cho Tiểu Vũ thoáng nhìn thấy hình dáng của người ngồi ở trong sa rèm kia.
Trái tim hung hăng co rúm một chút, nàng mạnh mẽ một tay che ngực, một tay nâng lên chỉ về phía trước, ngược lại nhìn về phía Cố ma ma, thần sắc kích động nói : "Kia, kia, cái kia. . . . . ."
Cố ma ma tươi cười có chút cứng ngắc, nàng nhanh chóng kéo cánh tay đang giơ lên của Tiểu Vũ xuống, vuốt vuốt ve mi tâm giải thích: "Ách. . . . . . Người kia cũng không phải là. . . . . ."
Nói còn chưa nói xongg, người trước mắt đã không thấy ! Cố ma ma kinh ngạc hai bên xung quanh nhìn, đã thấy mỗ Vũ đã thùng thùng thùng chạy lênthang lầu, thẳng đến chỗ sa rèm kia mà đi.
Ôi này ! Nàng vỗ đùi thầm kêu không tốt! Chạy nhanh đuổi theo,.....