Dọc theo đường đi may là có chút quả dại đỡ đói, nàng đem quả dại nhặt được đặt ở trên làn váy, vừa mới cúi người xuống, lại phát hiện bên cạnh bụi cây có thứ gì đó đột nhiên thoáng qua.
Thấp bé bụi cây phát ra sàn sạt tiếng vang.
_ Ai! - Tô Tần lập tức cảnh giác, cúi người xuống nhặt lên khúc gỗ, nắm ở trong tay, cung thân thể lục lọi hướng thấp bé bụi cây đi đến.
_ Là ai, lập tức đi ra! - Tô Tần khom người hướng bụi cây tới gần, nàng chậm rãi đẩy ra bụi tùng, bỗng nhiên nâng tay lên vừa định đâm xuống, tay dừng lại ở giữa không trung.
_ Tại sao là ngươi! - Tô Tần kinh hỉ phát hiện, nguyên lai trốn ở phía sau bụi cây lại là tiểu bạch hổ của lão ngoan đồng kia, trên trán kia viên huyết hồng ấn ký như trước tiên minh.
Tô Tần đem nó bế lên, nó tựa hồ thực rất thích nàng, dịu ngoan tiến vào trong ngực của nàng.
_ Ân, ngươi thật ngoan! - Tô Tần thập phần vui mừng sờ sờ ấn ký trên trán nó, nó không có phản đối, dịu ngoan dùng nó lông cọ cọ tay nàng- Ngươi ở nơi này, nói như vậy, lão ngoan đồng cũng nhất định ở chung quanh đây!
Tiểu bạch hổ lại dùng lực ở trên mu bàn tay nàng qua lại cọ cọ, tỏ vẻ đồng ý lời của nàng.
_ Như vậy ngươi có thể dẫn chúng ta đi gặp hắn không? - Dù cho nàng hiểu được y thuật, nhưng nếu là có lão ngoan đồng, Tư Mã Duệ thương nhất định có thể hảo được nhanh hơn chút.
Tiểu bạch hổ lại là gật đầu cái, Tô Tần hết sức cao hứng ôm nó quay lại chỗ cũ.
_ Tư Mã Duệ! - Đương lúc Tô Tần quay hồi đường cũ, lại phát hiện Tư Mã Duệ ngã trên mặt đất, nàng buông tiểu bạch hổ hướng hắn chạy lại- Tư Mã Duệ, ngươi tỉnh!
Ở xúc thượng lưng hắn trong nháy mắt, Tô Tần phát hiện lưng hắn là mảnh ướt lộc, mở tay ra vừa nhìn, lại là nhìn thấy huyết hồng mà giật mình.
Nguyên lai dọc theo con đường này, vết thương của hắn đều luôn chảy máu, hắn lại không nói, chính là cắn răng kiên trì xuống, này là như thế nào phần nghị lực!
Đương lúc Tô Tần nhìn thấy này đó vết máu, lòng của nàng bỗng nhiên vừa kéo, viền mắt có chút ẩm ướt, thấp giọng mắng- Ngươi tên ngốc này! Cực ngu ngốc!
Tô Tần tốn sức đưa hắn khiêng trên vai, đối tiểu bạch hổ nói- Mau, dẫn chúng ta đi gặp lão ngoan đồng!
Tiểu bạch hổ rất thông minh nha, lập tức xoay người hướng rừng rậm nơi đó chạy đi, bất quá, nó cũng không có chạy rất xa, liền ngừng lại, quay đầu nhìn Tô Tần, chờ nàng tiếp cận lại gần rồi mới chạy về phía trước.
Tô Tần cắn răng, mồ hôi hột theo trán của nàng toát ra, như thác nước bàn theo má chày xuống không ngừng mà chảy xuống, nhiều lúc ở trên mí mắt của nàng đậu lại vài lần rồi mới lại chảy xuống, Tô Tần cố gắng trừng mắt nhìn, dùng sức lắc đầu, đem bọt nước vải ra.
Tiểu bạch hổ cước bộ càng ngày càng chậm, Tô Tần biết, đích đến liền ở tiền phương cách đó không xa, Tư Mã Duệ sắc mặt theo mất đi máu càng nhiều mà càng ngày càng trắng bệch.
Thời gian không nhiều lắm, Tô Tần cắn răng cái, dùng sức đem Tư Mã Duệ nhấc lên, cước bộ nhanh hơn hướng phương hướng phía trước đi đến.
Trước mắt sương mù càng lúc càng dày, khí lực lại càng ngày càng ít, theo hơi nước không ngừng xói mòn, Tô Tần cảm thấy thể lực càng ngày càng chống đỡ hết nổi, ngay nàng gần đến xuất khẩu thời gian, chỉ cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, nàng liền mất đi tri giác.
Ân ————
Tô Tần ở toàn thân đau nhức trung tỉnh lại, lại phát hiện tiểu bạch hổ đang ghé vào gương mặt nàng, dùng đầu lưỡi liếm gương mặt nàng.
_ Ha hả, ngươi đang làm gì? - Tô Tần vươn tay đem nó ôm lấy, lại phát hiện mình đang nằm ở trên cái giường, phóng mắt hướng phía nhìn lại, gian phòng xa lạ đập vào mi mắt.
_ Đây là nơi nào? - Tô Tần đang nghĩ ngợi, môn liền mở ra, lão ngoan đồng trong tay bưng chén cháo loãng đi đến.
_ Ngươi đã tỉnh, trước ăn chút gì đi!
_ Lão ngoan đồng, ngươi tại sao lại ở chỗ này?
_ Ha hả, nơi này là gia hương của ta, ta không phải đã nói với ngươi.
_ Gia hương?
_ Ta không nghĩ tới ngươi nhanh như vậy đã tới rồi! - Nói xong hắn hướng tiểu bạch hổ nhìn, cười nói- Tên tiểu tử này rất là nhớ ngươi!
Tô Tần xoay người xuống giường, đi tới bên cạnh bàn, nhìn hỏi- Tư Mã Duệ đâu?
_ Ha hả, hắn không có việc gì, ta giúp hắn xử lý tốt vết thương, hiện tại hắn đang ở gian phòng cách vách ngủ.
_ Vậy là tốt rồi! - Tô Tần nghe xong, cuối cùng là thở dài hơi- Ân, cháo thơm quá a, ta vừa lúc đói bụng!
Uống xong cháo, nghỉ ngơi hồi, Tô Tần theo lão ngoan đồng đi tới gian phòng Tư Mã Duệ, vậy mà vừa vào cửa lại phát hiện, hắn sớm tỉnh, chỉ là còn nằm ở trên giường, không có khí lực nhúc nhích.
_ Xem ra hắn khôi phục rất tốt, thân thể rất cường tráng, thật tốt nghỉ ngơi không quá nửa tuần trăng là sẽ khỏi hẳn!
_ Đa tạ, nếu không gặp được lão nhân ngài gia, chúng ta đều muốn vựng ở trong rừng rậm!
_ Ha hả, nghỉ ngơi thật tốt đi, những chuyện khác liền chớ suy nghĩ quá nhiều, ở chỗ này của ta ở thượng khoảng thời gian, ta sẽ hảo làm tận tình chủ nhà, hảo hảo hồi báo ngươi chút! - Lão ngoan đồng cười đi khỏi gian phòng.
_ Hắn là ai? - Tư Mã Duệ nhìn thấy hắn đi rồi hỏi.
_ Nga, hắn chỉ là vị lão nhân lúc trước được ta cứu, về sau hắn lại đi, không nghĩ tới lại ở chỗ này gặp được hắn! - Tô Tần hời hợt sơ lược.
_ Hắn biết y thuật? - Tư Mã Duệ đáy mắt đột nhiên xẹt qua mạt ánh sao.
Tô Tần thân thể cứng đờ, rũ lông mi thật dài xuống, thấp con ngươi suy tư hồi, lại giơ lên cười nói- Phải, hắn hiểu được rất nhiều!
Tư Mã Duệ tựa hồ rơi vào trong loại cảm xúc kích động, căn bản không chú ý tới Tô Tần trong mắt kia mạt buồn bã.
_ Ngươi vẫn là nghỉ ngơi thật tốt đi, có chuyện gì cũng phải chờ thương thế của ngươi chuyển biến tốt đẹp lại nói! - Nhìn thấy trong mắt của hắn kia đạo tinh mang, Tô Tần chỉ là cười khổ tiếng.
Ôm tiểu bạch hổ đi ra ngoài phòng, Tô Tần thở ra hơi thật dài, vừa rồi ở trong phòng nàng vẫn luôn nghẹn hơi, hiện tại rốt cuộc có thể đem nó thuận lợi phun ra, tâm lại ở kiềm chế, càng thêm đau.
_ Hắn vẫn là không chịu nói nói lời thật lòng, đúng không! - Nàng cúi đầu, nhìn trong lòng tiểu bạch hổ, có chút cay đắng cười- Vật nhỏ, ngươi nói vì sao con người luôn luôn thích nói dối, vì sao bọn họ không thể thành thực điểm đây?
_ Bởi vì con người là có trí khôn, mà có trí khôn liền sẽ có tư tưởng, có tư tưởng liền sẽ có dục vọng, có dục vọng, bọn họ liền tranh, dùng hết mọi thủ đoạn đạt được, nói dối đó là trong những loại thủ đoạn đó- Phía sau vang lên thanh âm lão ngoan đồng.
_ Lão ngoan đồng.
_ Tần Nhi, ngươi rất thông minh, có lúc có thể nhìn thấu số chuyện đương nhiên là tốt, nhưng có những lúc nhìn không thấy mới là tốt, ngươi nên học buông tay, như vậy tâm mới có thể dễ chịu chút.
_ Ân, ta biết! - Tô Tần chỉ là vừa mới bắt đầu liền thế nào chịu buông tay, thế nhưng buông tay thì như thế nào, nàng không so đo, không có nghĩa bọn họ sẽ không lại lợi dụng chính mình, mình cứ mặt nhường nhịn đổi lấy lại là hắn được tấc lại muốn tiến thước!
_ Ha hả, ta biết, ngươi nói biết là chuyện, thế nhưng thật muốn làm, lại rất khó, đặc biệt đối người lặp đi lặp lại nhiều lần lừa gạt mình! - Lão ngoan đồng lại tựa hồ như nhìn thấu nàng, vỗ vỗ bả vai của nàng- Không quan hệ, có ta ở đây, nếu như ngươi nổi khí bất quá, ta kê trong thuốc hắn thêm vài vị thuốc, cam đoan làm cho hắn muốn sống không được!
_ Khúc khích! - Tô Tần không nhịn được cười- Ngài cũng có nói, thầy thuốc tâm như từ mẫu, tại sao có thể vào lúc này bỏ đá xuống giếng!
_ Ý của ngươi là buông tha hắn? - Lão ngoan đồng có chút bất khả tư nghị nhìn nàng, tựa hồ không nhận ra Tô Tần!
_ Ai nói! - Tô Tần lúc này trên mặt mới hiện lên nét trầm thấp, cười trộm- Ta chỉ nói là lúc này buông tha hắn, cũng không nói, sau này cũng buông tha hắn!
Lão ngoan đồng sửng sốt, lập tức cười ha ha đứng lên- Ha ha, này là được rồi, đây mới là ta sở nhận thức Nhuế nha đầu!
Tô Tần câu dẫn ra khóe miệng, liếc xéo hướng gian phòng Tư Mã Duệ nhìn lại, ngựa chết, chờ coi!
Lúc này Tư Mã Duệ bỗng nhiên đánh cái rùng mình, chỉ cảm thấy lưng thượng chảy toát ra ròng ròng mồ hôi lạnh.
☆☆☆ _________ ☆☆☆☆☆☆
_ Còn không tìm được sao! - Tư Mã Hằng mang người đem bên hồ toàn bộ muốn lật tung lên, lại thủy chung kp nhìn thấy bóng dáng Tô Tần cùng Tư Mã Duệ.
Hắn cụt hứng đứng ở đầu thuyền, mệt mỏi rã rời không chịu nổi mắt chặt chẽ nhìn chằm chằm mặt hồ, sợi tóc hỗn loạn bay tán loạn, kia trương nguyên bản tuấn mị mặt lại gầy gò mấy phần, cả người đều rơi vào loại cuồng loạn hoàn cảnh, phàm là đứng gần hắn người bên cạnh cũng có thể cảm giác được hắn kia tùy thời đô hội bạo phát lửa giận.
_ Hằng, ngươi hay là trước nghỉ ngơi chút, ngươi đã ngày không chợp mắt! - Y Thủy Liên lo lắng không ngớt, nàng ngơ ngác nhìn nam nhân ở trước mắt, hắn càng là lo lắng, nàng lại càng đau lòng, bởi vì trong lòng của hắn từ thủy tới chung cũng không có bóng dáng của nàng.
_ Cút! - Tư Mã Hằng nổi giận đùng đùng quát- Ta không muốn nhìn thấy ngươi, cút cho ta!
Nếu không phải là nữ nhân này, các nguyên lão sẽ không động ra binh giáp, Tần Nhi cũng sẽ không đến bây giờ đều sống chết chưa rõ!
_ Hằng, ngươi! - Y Thủy Liên mắt đỏ bừng, nhìn hắn- Ta cũng không muốn như vậy, ta căn bản không biết các nguyên lão muốn làm như vậy!
_ Đừng làm cho ta nói lại lần thứ ! - Tư Mã Hằng huy khởi tay, dùng sức hướng bàn gỗ chụp đi.
Ba ca ———— cự chưởng đánh xuống, kia trương bàn gỗ mặt giữa liền bị chém thành nửa.
_ Đi mau! - Tư Mã Hằng chặt siết nắm tay, lạnh lùng nói.
_ Hảo! Ta đi, ta đi! - Y Thủy Liên che miệng lại, chạy vào trong khoang thuyền.
_ Thánh nữ, đừng khóc, ngài như vậy thương tâm lại tội tình gì, tả sứ đại nhân hắn căn bản cũng không để ý! - Tử y ở bên khuyên nhủ nói- Bị thương chỉ là thân thể của mình!
_ Ngươi nói đi, ta rốt cuộc điểm nào so ra kém nàng! - Y Thủy Liên kéo ống tay áo của nàng ta- Vì sao hắn thà rằng muốn nàng cũng không cần ta!
_ Thánh nữ, ngài là kim chi ngọc diệp, cái nha đầu kia làm sao có thể cùng ngài so sánh với, tả sứ đại nhân chỉ là bị mê hoặc!
_ Được rồi, không nên lại gạt ta! - Y Thủy Liên bỏ qua tay nàng, cười lạnh nói- Ta không phải đứa ngốc, hắn rốt cuộc có hay không bị mê hoặc, ta nhìn không ra sao!
_ Thánh nữ… …
_ Truyền lệnh xuống, dọc theo hạ du tìm kiếm cho ta, nơi đó là lối vào Hắc Lâm, chung quanh đều không có tìm được, rõ nàng nhất định ở nơi đó, nhớ kỹ, chết sống đều đừng làm cho nàng tái xuất hiện ở trước mắt Tư Mã Hằng! - Y Thủy Liên liễm khởi tròng mắt, âm lãnh nói.
_ Thuộc hạ tuân mệnh! - Tử y lĩnh mệnh lui ra.
Y Thủy Liên bi phẫn không ngớt đứng ở trước cửa sổ, đem kia lọ hải đường đều hung hăng kéo xuống, bóp nát, tùy ý kia cánh hoa đỏ tươi bị nhéo nát bẩn tay.
_ Hừ, Tư Mã Hằng, ta không chiếm được, ai cũng đừng dự đoán được! - Y Thủy Liên vặn vẹo khuôn mặt có vẻ dị thường dữ tợn- Ngươi muốn nàng sống, ta liền muốn nàng chết!
Đang thì thầm, đạo nhân ảnh theo phía trước cửa sổ xẹt qua.
_ Ngươi nói cái gì! - Hồ Thanh Ca chính tai nghe xong thân tín báo cáo, kinh ngạc hỏi- Ngươi xác định nàng là nói như vậy!
_ Phải, thuộc hạ nghe được rất rõ ràng, thánh nữ đại nhân là như thế công đạo tử y đi làm !
_ Ngươi làm rất tốt, đi xuống lĩnh thưởng! - Hồ Thanh Ca vung tay lên, người tới liền lui ra.
Đường vào Hắc Lâm cư nhiên ở hạ du sông, khó trách bọn hắn làm sao tìm hoài cũng tìm không được đường vào, thì ra là tính sai phương hướng!
_ Hừ, Tư Mã Hằng, lần này bản tọa cuối cùng là so với ngươi trước bước! - Hồ Thanh Ca câu dẫn ra khóe miệng lạnh lùng cười- Tần Nhi, ngươi phải đợi ta, ta rất nhanh liền đi tìm ngươi!
Tư Mã Duệ ở trong những ngày kế tiếp cũng không được thoải mái, trên lưng thương thế là ở từ từ chuyển biến tốt đẹp, thế nhưng mấy cái tiểu mao bệnh khác lại không ngừng xuất hiện, nếu không phải là tiêu chảy, kéo đến khí mềm, thì cũng là toàn thân trường rôm, kỳ ngứa khó nhịn.
Lại đến nữa rồi, hắn đau bụng quá a.
_ Ngô —— – Đang ăn Tư Mã Duệ đột nhiên cảm thấy trong bụng trận phiên giang đảo hải, tuấn lãng trên mặt lập tức mảnh lục sắc.
_ Sắc mặt của ngươi rất khó nhìn, không thoải mái sao? - Tô Tần
Tư Mã Duệ chỉ là toan mặt, cười khổ cái, lập tức đứng dậy, đẩy cửa ra hướng phương hướng nhà xí phóng tới.
_ Ha hả! - Tô Tần nhìn hắn kia chật vật bộ dáng, nhịn không được cười ra tiếng.
_ Tiểu nha đầu, đừng quá đắc ý, cẩn thận hắn phát hiện tìm ngươi tính sổ! - Lão ngoan đồng điểm điểm cái trán của nàng.
_ Sợ cái gì, ta còn thật sợ hắn không phát hiện được! - Tô Tần ngẩng đầu lên, câu dẫn ra khóe miệng trộm cười nói.
Nàng chính là muốn Tư Mã Duệ phát hiện, sau đó chờ hắn tìm đến mình tính sổ, khi đó, nàng sẽ cùng hắn ngả bài, giết hắn trở tay không kịp!
_ Không xong, tiểu nha đầu, lượng thuốc của ngươi tựa hồ quá tay! - Lão ngoan đồng nhìn đồng hồ nước, quên đi hạ canh giờ- Tiểu tử kia bây giờ phỏng chừng đã muốn gục xuống!
Đôi mi thanh tú điều, Tô Tần hướng lão ngoan đồng nhìn, người lập tức rất có ăn ý hướng nơi đó phóng tới.
Đương lúc lão ngoan đồng đem cơ hồ hư thoát Tư Mã Duệ lôi khỏi nhà xí, Tô Tần cơ hồ cười muốn ngã.
_ Ngươi có khỏe không! - Nhìn vẻ mặt tái nhợt vẫn như cũ nhìn mình chằm chằm nhìn Tư Mã Duệ, Tô Tần dùng cực đại nghị lực mới nhịn cười, bất quá khuôn mặt lại vặn vẹo thay đổi hình.
_ Lão y sư, vì sao ta bị như vậy? - Trải qua hơn tuần, Tư Mã Duệ cũng nổi lên lòng nghi ngờ.
_ Ngạch… …- Lão ngoan đồng sớm đoán được hắn sẽ đến hỏi mình, thế là cười khan tiếng- Ha hả, ngươi vốn là bị thương, thân thể suy yếu, hơn nữa khí hậu không hợp, vì vậy mới có thể chứa nhiều mao bệnh, chỉ cần ngươi đúng hạn uống thuốc, nghỉ ngơi nhiều chút, tự nhiên sẽ hảo!
Tư Mã Duệ đối câu trả lời của hắn bán tín bán nghi, luôn luôn tìm cơ hội muốn đi nhìn sạch sẽ, nhưng vướng phải mặt mũi lão y sư, hắn không tốt đi thăm dò đành phải đợi liên tiếp mấy ngày, cơ hội liền tới!
_ Sư phụ, ngươi muốn đi xa nhà a? - Tô Tần vừa mới hái chút dược liệu trở về, lại nghe đến lão ngoan đồng phải đi xa nhà chuyến.
_ Lão y sư, ngươi muốn đi bao lâu? - Tư Mã Duệ lại có phen tính toán.
_ Nhanh nhất, ngày, nếu chậm, phỏng chừng phải hơn mấy ngày! - Lão ngoan đồng đem ít sách thuốc giao cho Tô Tần- Ngươi mấy ngày nay hảo hảo mà học tập y thuật, chớ lười biếng, chờ vi sư trở về, sẽ lại kiểm tra ngươi! - Sau đó len lén nói với nàng- Cái tiểu tử ngốc kia đã phát hiện, chính ngươi suy nghĩ, đừng đùa quá!