_ Có lẽ Duệ vương gia chỉ là cảm thấy ở đây phong cảnh tuyệt đẹp, muốn ở chỗ này ngắm cảnh, chúng ta hay là trước vào thưởng vũ uống rượu đi, Nhuế công tử, xin mời! - Y Thủy Liên vươn tay, ý bảo Tô Tần cùng đi theo.
_ Vì sao còn muốn quay lại? - Tư Mã Hằng nhẹ nhàng tới gần, khuỷu tay chống lên trên lan can, nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, phong nhẹ vân đạm hỏi.
_ Vì sao ta không thể quay lại? - Tư Mã Duệ thân thể dựa lan can, nhìn xa xa nói.
Tư Mã Hằng nghiêng đi mặt nhìn hắn- Ngươi không nên quay lại!
Nghe vậy, Tư Mã Duệ ngẩn ra.
_ Nếu tuyển trạch bỏ xuống, thì không nên hi vọng xa vời cái gì!
_ Tam ca! - Tư Mã Duệ cắt ngang hắn nói- Ta không có hi vọng xa vời, ta chỉ là muốn chuộc tội!
_ Chuộc tội? - Tư Mã Hằng chợt nhíu mày- Ngươi có tội tình gì?
_ Tam ca, ngươi thích nàng, đúng không?
_ Phải! - Tư Mã Hằng tổng cảm thấy hôm nay Lục đệ có chút khác thường.
_ Như vậy, là được rồi hảo chiếu cố nàng! - Tư Mã Duệ ngừng chút, ngẩng đầu nhìn trời, vươn tay dò xét xong lại nói- Sóng bắt đầu mạnh, xem ra tối nay phong tựa hồ sẽ rất đại!
Vừa định cất bước ly khai, khuỷu tay lại bị Tư Mã Hằng dùng sức nắm lấy, Tư Mã Hằng dùng sức lôi kéo, đem mình tới gần hắn- Chúng ta là huynh đệ, nhưng là có ít thứ, ta sẽ không buông tay, cho dù là ngươi cũng không được phép!
_ Vậy ngươi cần gì phải nắm chặt! - Tư Mã Duệ nhàn nhạt quay đầu lại, nhìn hắn, khóe miệng câu dẫn ra cười nói- Nếu không… …- Hắn tới gần hắn bên tai nói nhỏ- Nếu không, nàng sẽ tượng phong, theo đầu ngón tay của ngươi trốn!
_ Ngươi! - Tư Mã Hằng tay trảo được càng chặt, các đốt ngón tay hơi trở nên trắng, thần tình túc lãnh- Nhớ kỹ, nàng là của ta!
Tư Mã Duệ thanh đạm cười nói- Chúng ta đây liền vừa đi vừa nhìn!
Bỏ qua tay hắn, Tư Mã Duệ phất tay áo đi vào trong khoang thuyền.
Tư Mã Hằng liễm khởi con ngươi, nhìn bóng lưng của hắn, hồi lâu sau, xoay người nhìn về phía mặt hồ, bọn họ ai cũng không chú ý tới, đạo nhân ảnh ẩn nấp ở sau hồng trụ, đem huynh đệ bọn họ đối thoại trong lúc đó cẩn thận nghe xong.
_ Nga, bọn họ thực sự nói như vậy? - Y Thủy Liên nghe thám tử hồi báo, tuyệt mỹ trên mặt hiện lên tia cười lạnh- Ha hả, ngươi làm rất khá, đi xuống lĩnh thưởng đi!
_ Thánh nữ, chúng ta nên làm như thế nào? - Tử y nhẹ giọng hỏi.
Y Thủy Liên đứng lên, nhẹ tới gần cửa sổ, thân thủ đem đóa hoa hải đường vẫn đang nở rộ hái xuống, dùng sức nhu toái- Chúng ta, chỉ cần chờ đợi, ở thời cơ thích hợp làm chuyện thích hợp là được!
Nói xong, nàng triển khai tay, kia đóa mảnh mai hải đường tựa như tuyết đọng, tinh tế toái toái theo giữa kẽ tay của nàng cụt hứng rơi xuống đất, mảnh thảm bại chi tướng.
Đêm giao mùa, gió đêm mang theo hương vị xơ xác tiêu điều của mùa thu, hơi chuyển đông khốc lãnh mang tất cả hướng đại địa.
Tô Tần đứng ở đầu thuyền, dùng tay long long cổ áo, không cho gió đêm thổi tiến trong thân thể, nhún nhún vai, thở ra ngụm lãnh khí.
_ Thời tiết thực sự muốn thay đổi! - Tô Tần nhìn chân trời kia đám mây từ từ trở nên âm u.
Mặt trời lặn mang đi cuối cùng tia kim sắc, toàn bộ bầu trời rơi vào giữa mảnh đen như mực sắc.
Thân thể ấm áp, nhất kiện áo khoác phi ở trên người của mình, nhìn lại, lại là Tư Mã Duệ.
_ Trời lạnh, xuất môn nên nhiều chú ý! - Thanh âm của hắn vĩnh viễn đều mang theo kia nhàn nhạt lãnh ý.
_ Đa tạ! Duệ vương gia vẫn là nên vào trước, ở đây gió lớn! - Tô Tần cúi đầu nhìn áo khoác trên người, suy nghĩ hồi nói- Tư Vũ cô nương bệnh như thế nào?
Vừa nói ra, nàng liền hối hận, chỉ vì bên người nam nhân kia lúc nghe nàng nhắc tới chữ “Tư Vũ”, thân thể rõ ràng chấn động, trên nét mặt lộ ra cỗ đau đớn khó có thể diễn tả bằng ngôn ngữ.
_ Xin lỗi, ta không nên hỏi- Tô Tần nhìn hắn, cúi đầu nói- Ta đi vào trước.
_ Nàng, rất tốt, đa tạ sự quan tâm của ngươi- Phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm của hắn, mang theo hơi trầm thấp.
_ Ngươi rất muốn tìm được thần y sao? - Tô Tần xoay người hỏi.
_ Rất muốn, thế nhưng ta biết không dễ!
Tô Tần nửa đường lộn trở lại, lại đi tới bên cạnh hắn, nhìn về phía mặt hồ- Ngươi nói, hồ nước này cũng là từ trong Hắc Lâm chảy ra sao?
_ Từ trên xuống dưới Hoàng Quốc toàn bộ các nhánh của hồ thiên nữ đều là từ trong Hắc Lâm chảy ra, chỉ là không có ai biết đầu nguồn ở nơi nào, bởi vì không có người từ nơi đó còn sống đi ra!
_ Ta là nghĩ, nếu như theo hồ này đi lên thượng du, có phải hay không liền có thể tìm ra đường vào Hắc Lâm? - Trong óc của nàng đột nhiên có cái ý nghĩ như thế.
_ Vô dụng , sớm đã có người thử qua, nhưng vẫn là không tìm được!
Tô Tần ngẩn ra, cúi đầu cười khẽ- Hảo thần bí địa phương a… …- Quả thật không ai có thể tìm tới sao!
Đúng lúc này, Tô Tần đột nhiên phát hiện, chẳng biết lúc nào trên mặt hồ gần chiếc thuyền.
_ Những chiếc thuyền đó là gì? - Tô Tần cảnh giác nhìn chằm chằm mặt hồ, này thuyền lúc nào xuất hiện!
_ Núp phía sau ta! - Tư Mã Duệ kéo qua Tô Tần, mắt nhìn chằm chằm đội thuyền phía trước đang cấp tốc tới gần.
Sưu sưu ————
Hắn vừa dứt lời, vô số hỏa tiễn tựa như mưa to, bay vụt mà đến.
Tư Mã Duệ ôm lấy Tô Tần, vận khí quơ trường tay áo, ngăn trở hỏa tiễn bay vụt mà đến, bên hướng trong khoang thuyền thối lui.
_ Bọn họ là ai! - Tô Tần nhìn theo bên người sát qua hỏa tiễn, nóng rực ánh lửa hoa phá xiêm y, sát qua da thịt, máu liền bừng lên.
Tê ——————
Tô Tần nhíu chặt chân mày, cắn môi dưới, không có phát ra thanh, nàng không muốn Tư Mã Duệ phân tâm, nhìn lại giúp nàng ngăn trở hỏa tiễn bay vụt mà đến Tư Mã Duệ, trên người của hắn đều là nông nông sâu sâu vết thương, nhiều địa phương không ngừng chảy máu, cắn răng cái, nàng kéo xuống góc ống tay áo, kéo hắn trốn phía sau cửa bằng ván gỗ.
_ Ta giúp ngươi băng bó chút! - Tô Tần vì hắn băng bó kỹ vết thương, nhìn bên ngoài- Tư Mã Hằng cùng những người khác chắc sẽ tới nhanh thôi- Thế nhưng hỏa tiễn giống như mưa to không ngừng phóng tới trên thuyền bay vụt qua lại.
Đội thuyền gồm chiếc thuyền màu đen này sắp xếp đội hình rắn chắc, hỏa tiễn theo phương hướng bắn thẳng đến mà đến, ánh lửa ngút trời, Tô Tần thấy được Tư Mã Hằng vẻ mặt lo lắng, sắc mặt trắng bệch hắn ở mọi nơi tìm kiếm cái gì, đột nhiên, hắn thấy được Tô Tần bên này, trên mặt mới hiện lên tia huyết sắc.
Vừa mới muốn mở miệng, bên cạnh hắn Y Thủy Liên lại đột nhiên hô- Nhuế công tử, Duệ vương gia, đứng yên đó đừng nhúc nhích!
Nàng vừa dứt lời, sưu sưu mười mấy hỏa tiễn liền hướng Tô Tần bên này phóng tới.
A ——————
Tư Mã Duệ vì bảo vệ nàng, cánh tay trúng mũi tên.
_ Ả ta thật đúng là khốn kiếp kêu lớn thế làm gì cơ chứ! - Tô Tần lúc này cũng nổi giận, nếu không phải là ả ta quỷ kêu, bọn họ làm sao sẽ phát hiện chỗ ẩn thân của mình, nữ nhân này quá âm hiểm!
Đoạt ——————
Hỏa tiễn còn chưa ngừng tấn công, bầu trời lập tức lại bay tới hàn quang bức người loan đao, như câu bàn ôm lấy boong thuyền, đạo bóng đen theo dây thừng ở dưới hỏa tiễn yểm hộ, theo mặt hồ hạ tốc bay qua đây.
_ Ngươi có được không! - Tô Tần đỡ lấy hắn, máu theo đầu ngón tay, dọc theo cổ tay chảy xuống cánh tay mình, cảm giác sền sệt ẩm ướt, làm cho nàng đánh cái rùng mình- Ta trước giúp ngươi cầm máu!
Kéo xuống tay áo, nàng lưu loát ở trên vết thương phương trói chặt, máu liền dừng lại- Kiên nhẫn chút, ta muốn nhổ tên! - Tô Tần tay đè lại vết thương của hắn, tay nắm chặt đuôi tên.
Tư Mã Duệ gật gật đầu.
Tô Tần cắn chặt răng căn, hơi rút ra tên.
A! Tư Mã Duệ bỗng nhiên vừa ngẩng đầu, thái dương lập tức chảy ra tinh tế mồ hôi hột, Tô Tần vội vã giúp hắn băng bó vết thương.
_ Được rồi, không có việc gì! - Tô Tần nhìn mũi tên- Hoàn hảo, không có độc! Ngươi có ổn không!
Tư Mã Duệ gật gật đầu, quay đầu nhìn về phía sau, bọn họ vị trí thuyền đều nằm trong tầm ngắm, vô số hỏa tiễn yểm hộ hạ, hắc y nhân theo trong nước nhảy lên sàn thuyền, trong tay thanh chuôi loan đao như câu, quơ hướng bên này dũng bay tới.
_ Mục tiêu của bọn họ hình như là ở đây! - Tư Mã Duệ nhìn phía trước, Tư Mã Hằng cả người bị hỏa tiễn vây ngăn, vô pháp tiến thêm nửa bước.
_ Tần Nhi! - Tư Mã Hằng vung tay áo, đỡ hỏa tiễn, phi thân tiếp tục hướng phía trước.
_ Hằng! - Y Thủy Liên phi thân đi tới, bắt được ống tay áo của hắn- Không nên đi, quá nguy hiểm!
_ Buông tay! - Tư Mã Hằng vung kiếm chặt đứt ống tay áo, cũng không quay đầu lại hướng phương hướng Tô Tần tiếp tục đi tới, mấy hắc y nhân giơ đao ngăn ở trước mặt của hắn.
_ Cút! - Tư Mã Hằng giận nhăn mi, huy đao hướng bọn họ chém tới.
Theo hỏa tiễn không ngừng hạ xuống, càng ngày càng nhiều hắc y nhân theo trong hồ phi lên boong thuyền.
Ánh lửa ngút trời, Tô Tần thấy được Tư Mã Hằng kia lo lắng ánh mắt, phất tay liều mạng đỡ hỏa tiễn cùng hắc y nhân, rõ ràng nhìn thấy, lại thế nào cũng không thể lại gần, cái loại cảm giác bất lực này lần đầu tiên bao phủ hắn.
_ Tần Nhi! - tiếng kêu to, Tô Tần quay đầu lại, đạo hỏa tiễn thẳng tắp từ trước mắt bay vụt mà qua, thật sâu cấm vào trên tấm ván gỗ.
_ Chúng ta phải nhanh ly khai khỏi đây! - Tư Mã Duệ kéo tay nàng, đem nàng kéo vào trong lòng, nhìn mọi nơi, lại phát hiện, nửa chiếc thuyền đều rơi vào giữa biển lửa, đám hắc y nhân chiếm hết thân tàu.
_ Chúng ta có thể đi nơi nào! - Tô Tần nhìn chung quanh, ngoại trừ nhảy xuống hồ, bọn họ không còn chỗ nào có thể trốn.
_ Ôm chặt ta, chúng ta cùng nhau nhảy xuống hồ! - Tư Mã Duệ chăm chú ôm lấy hông của nàng, ngữ khí ngưng trọng.
Tô Tần nhìn phía trước, Hồ Thanh Ca cả người đang ở phần boong thuyền còn lại giết địch, căn bản tới gần bọn họ cũng khó được, ánh lửa ngút trời đem cả người Tô Tần cùng Tư Mã Hằng cách ly thành thế giới.
_ Tần Nhi, đi! - Tư Mã Hằng hướng bọn họ hô, sau đó hắn hướng Tư Mã Duệ liếc mắt thật sâu.
Tựa hồ đọc hiểu ám chỉ trong mắt của hắn, Tư Mã Duệ cắn răng cái, ôm lấy Tô Tần tránh thoát hỏa tiễn, hướng thuyền biên chạy đi.
_ Ôm chặt, chúng ta phải nhảy xuống! - Tư Mã Duệ hô câu như vậy, sau đó Tô Tần liền chỉ cảm thấy thân thể trầm xuống, băng lãnh cảm giác liền hướng chính mình vọt tới.
Bọt nước phía, trước mắt mảnh đen kịt, bọt nước theo phương hướng hướng chính mình vọt tới, hô hấp có chút khó khăn, nàng lại lần nữa cảm thấy cảm giác chết chìm hít thở không thông, sợ hãi như nước thủy triều, đem cảm quan của mình vùi lấp, tay chậm rãi buông lỏng ra Tư Mã Duệ thắt lưng, hướng đáy hồ đi vòng quanh, trước mắt trên mặt hồ kia trận trận ánh lửa qua lại qua lại không ngớt, ánh lửa dường như phát sáng toàn bộ mặt hồ, mà nàng lại không còn khí lực hướng nơi đó bơi tới, dùng hết khí lực, nàng hướng nơi đó đưa tay ra.
Cứu ta ———— tiếng vô lực hò hét.
cái thân người bơi lại gần, chăm chú nắm lấy tay nàng, mạnh hữu lực, lộ ra ấm áp hướng chính mình kéo tới.
Mặt Tư Mã Duệ xuất hiện ở trước mặt, hắn phen kéo qua Tô Tần, đem nàng ôm vào trong ngực, sau đó cúi đầu hôn lên nàng, đem trong miệng khí độ cho nàng.
Bỗng nhiên vừa kéo, trong lồng ngực lần thứ bị mới mẻ không khí nhồi, Tô Tần vô ý thức thân thủ ôm lấy hắn, đòi hỏi càng nhiều.
Chạy thoát thân! Hôn cuồng loạn, gấp gáp, mang theo loại khát vọng sinh tồn, ở đâu đó truyền lại.
Tư Mã Duệ ôm chặt nàng, hướng mặt hồ ra sức bơi đi.
Xôn xao —————— tiếng vạch nước ra, hắn ôm Tô Tần chạy ra khỏi mặt nước.
Trầm thấp, hỗn loạn hô hấp quấn vòng quanh đây đó, Tô Tần vô lực dựa vào trên bờ vai hắn, từng ngụm từng ngụm thở phì phò, sắc mặt trắng bệch hơi có huyết khí.
Tư Mã Duệ ổn định hô hấp, đưa mắt nhìn về phía trước, chiếc thuyền lớn kia sớm đã bị biển lửa nuốt hết, mảnh ánh lửa đem thiên địa rọi sáng.
May mà bọn họ đúng lúc nhảy xuống nước, đội thuyền kia cách mình có khoảng cách nhất định, tạm thời nương màn đêm, hắc y nhân trên thuyền không có phát hiện hành tung của bọn họ.
_ Ngươi có ổn không! - Tư Mã Duệ bên thở phì phò, bên thấp giọng hỏi.
_ Ta, ta không sao, còn ngươi? - Tô Tần này mới phát hiện, dưới tình thế cấp bách, nàng chăm chú ôm hông của hắn, mặt đỏ lên, vừa định rút tay về, lại phát hiện, trong tay mảnh ẩm ướt, giơ lên vừa nhìn, mảnh màu đỏ tươi.
_ Ngươi! - Tô Tần bỗng nhiên ngẩng đầu, lại phát hiện, Tư Mã Duệ sắc mặt không có tia huyết sắc, bạch làm cho người ta sợ hãi.
_ Ha hả, ta không tốt lắm… …- Nói xong, hắn mắt nhắm lại, hôn mê bất tỉnh.
_ Uy… …- Tô Tần kéo không được hắn, nhưng lại không buông tay, theo hắn cùng nhau lại chìm vào đáy hồ.
Không biết qua bao lâu, Tô Tần từ từ khôi phục ý thức, lông mi thật dài giật giật.
Đau ———— đau đớn như thủy triều hướng đầu của nàng kéo tới.
Tô Tần nhíu chặt chân mày, giật giật ngón tay, chậm rãi mở mắt ra, đập vào mi mắt chính là mảnh bầu trời xanh thẳm, lọt vào tai chính là thanh thúy tiếng chim hót, róc rách dòng nước thanh, hít vào chính là từng đợt thơm ngát.
Đột nhiên quay đầu, nàng nhìn thấy Tư Mã Duệ nằm bên người, hắn thân vết máu loang lổ, sắc mặt lại trắng bệch làm cho người ta sợ hãi.
_ Uy…- Tô Tần trở mình, ngồi dậy, đẩy thân thể hắn- Uy, ngươi có khỏe không! - Không có phản ứng, nàng vội vã vươn tay, đặt ở dưới mũi hắn.
Hô ——————
Tô Tần rất lớn thở phào nhẹ nhõm, hoàn hảo, cảm tạ trời đất, hắn còn sống, đưa hắn lật cái thân, mấy cái tên cắm vào lưng hắn, máu vẫn đang đang từ lưng hắn chậm rãi chảy ra, nếu xử lý chậm trễ, hắn sẽ vì mất máu quá nhiều mà chết đi.
Tô Tần nhìn chung quanh- Ở đây là địa phương nào?
phía chung quanh đều là mảnh rừng rậm lục sắc, địa phương ở cách bọn họ không xa là mảnh hồ quang rạng rỡ, cái róc rách lưu động suối nước từ tận chỗ sâu trong khu rừng chảy ra, ở chỗ này tạo thành con sông, chậm rãi chảy bao quanh nguyên khu rừng.
_ Ở đây chẳng lẽ chính là Hắc Lâm!? - Nàng không nghĩ tới đánh bậy đánh bạ như vậy cũng vào được Hắc Lâm.
_ Ngô —— – Người bên cạnh phát ra thống khổ nói mớ, Tô Tần nhìn chung quanh, ở đây khắp nơi đều là rừng rậm, không có bất kỳ chỗ nào có thể núp.
Nàng đem Tư Mã Duệ kéo dài tới địa phương tương đối khô ráo, tìm chút cỏ khô phủ ở trên, sau đó đưa hắn nằm sấp ở trên đống cỏ khô, lại ở phụ cận tìm được ít thảo dược lão ngoan đồng trong lúc rãnh rỗi dạy cho nàng có chi hiệu chữa khỏi.
_ Ta biết ngươi tỉnh, ta hiện tại sẽ giúp ngươi đem tên rút, nếu như đau, ngươi liền cắn này- Nói xong nàng đem tiểu gỗ nhét vào trong miệng của hắn, Tư Mã Duệ tựa hồ nghe được lời của nàng, gắng sức hé miệng, cắn.
_ Ta bắt đầu đó nha! - Trên lưng hắn trúng tên nhiều lắm, nàng nhất định phải nhanh chóng xử lý này đó tên.
Tư Mã Duệ rõ ràng thần chí vẫn là chưa rõ, thế nhưng hắn vẫn là kiên cường giật giật ngón tay, tỏ vẻ hắn nghe được.
_ Như vậy, ta bắt đầu! - Tô Tần vạch mở xiêm y sớm đã rách nát trên lưng hắn, lộ ra tảng lớn da thịt ướt đẫm máu, từng đạo bén nhọn mũi tên cắm vào lưng hắn, máu chảy ra như suối.
Nhưng càng làm cho Tô Tần ngạc nhiên chính là, trên lưng của hắn lại còn trải rộng tất cả lớn nhỏ vết sẹo, trong đó có cái thậm chí từ bờ vai kéo dài tới hông của hắn, giống như rết bàn làm cho người ta nhìn thấy đều cảm thấy thương tâm.
Hắn thụ quá nhiều thương như vậy, vậy nhất định rất đau đi! Hắn là thế nào chịu đựng được tới bây giờ!
Tô Tần từ trong ngực lấy ra lão ngoan đồng giao cho mình ngân châm, mò mấy đại huyệt vị trên lưng hắn, ngăn máu chảy ra, sau đó nàng đè lại huyệt đạo phía chỗ mấy mũi tên cắm vào, tay chăm chú nắm lấy đuôi tên, liền dùng lực, mũi tên cùng huyết nhục bị rút ra.
A ——————
Tư Mã Duệ bỗng nhiên vừa ngẩng đầu, hô lên thanh, thân thể kịch liệt phập phồng.
_ Chết tiệt! - Tô Tần thấp giọng nguyền rủa- Đầu mũi tên có móc câu! - Rút ra mũi tên lợi hại có đầu móc câu dính hỗn loạn máu nhễ nhại thịt, làm cho người ta không đành lòng nhìn.
_ Ngô… …- Tư Mã Duệ thấp giọng nức nở đi ra.
_ Rất đau sao? - Tô Tần muốn dùng tay áo vì hắn lau đi mồ hôi hột thái dương, lại phát hiện, tay áo căn bản là mảnh ướt lộc.
_ Có thể kiên trì không?
Tư Mã Duệ gật đầu, trắng bệch đôi môi bị cắn ra khỏi máu.
Tô Tần cắn răng cái, hít sâu một hơi, đem mấy cây tên còn lại cùng nhau rút ra.
_ Được rồi, không có việc gì, ta hiện tại đã giúp ngươi cầm máu, ngươi nhất định phải nhịn xuống! - Tô Tần vội vã đem thảo dược tìm thấy nghiền nát, đem mới mẻ bã thuốc bôi trên lưng hắn.
Bận rộn hết thảy cả ngày, nàng rốt cuộc đem miệng vết thương trên lưng Tư Mã Duệ xử lý hảo, thân thủ xoa xoa mồ hôi trên trán, ngẩng đầu nhìn lên, sắc trời nhưng dần dần trở nên ám trầm.
Tô Tần lại vội vàng tìm đến ít nhánh cây, đốt đống lửa, nàng nhìn còn đang trong hôn mê Tư Mã Duệ, giúp hắn đem quần áo ướt sũng cởi ra, muốn giúp hắn đem y phục hơ cho khô, lúc quét mắt trên đầu vai trái hắn, ánh mắt dừng hồi, tay rơi ở giữa không trung.
Chỗ đó thình lình có dấu răng rõ ràng… …
Đương lúc nàng nhìn thấy cái tiên minh dấu răng kia, cơn tức giận đột nhiên xông lên đầu, Tô Tần đem bàn tay dừng ở giữa không trung xiết chặt lại thành nắm đấm, nhẫn nại hồi lâu, lại không có thể hạ xuống.
_ Tư ——Mã —— Duệ! - Tô Tần cắn răng bài trừ mấy chữ này- Ngươi khá lắm!
Lúc này nàng hận không thể xé nát hắn kia dối trá mặt nạ, sau đó hung hăng đánh hắn trận, bất quá xét thấy hắn bây giờ là bệnh nhân, kiêm ân nhân cứu mạng của nàng, nàng đem này miệng ác khí tạm thời nhịn xuống, ít hôm nữa hậu nhất tịnh đòi lại!
_ Phi… Tuyết, đừng… lo… lắng… mau, trốn…- Trong hôn mê, hắn lại nói mớ ra câu như vậy, Tô Tần tâm nhưng lại mềm nhũn mấy phần.
_ Tư Mã Duệ, lần này tạm thời buông tha ngươi, bất quá, sau này, ta sẽ hướng ngươi đòi lại! - Tô Tần nắm chặt nắm tay, phóng tại bên người- Ta không cho phép người khác như vậy trêu đùa ta, cho dù ngươi có lý do, ta cũng không tha thứ ngươi!
Bên hồ, Tư Mã Hằng vẻ mặt xơ xác tiêu điều nổi khí, đứng ở đầu thuyền, tay chăm chú nắm thành quả đấm, cặp kia tà mị mắt lộ ra mệt mỏi, chặt chẽ nhìn thẳng quang rạng rỡ mặt hồ, gió lạnh liêu thổi lên tóc mai của hắn, cuồng loạn bay múa.
Cuồng loạn, lo nghĩ, bất an, đau lòng như chặt chẽ đem hắn vây quanh, tâm giống như là bị đạo này chăm chú võng chặt, thống khổ không ngớt.
Hắn hối hận, vì sao không sớm chút phát hiện âm mưu các nguyên lão, vì sao không thể nhanh chóng ngăn lại bọn họ, hắn nói sẽ bảo hộ Tần Nhi, thế nhưng hắn đã làm được cái gì, hắn chỉ là trơ mắt nhìn nàng rơi xuống nước, lại cái gì cũng không làm được!
Ngón tay thật sâu bấm vào trong thịt, máu theo kẽ tay chảy ra, hắn không chút nào có cảm giác.
_ Hằng, ngươi đã ngày đêm không chợp mắt, nghỉ ngơi chút đi, bọn họ nhất định có thể tìm ra Nhuế công tử cùng Duệ vương gia- Y Thủy Liên đứng ở bên cạnh hắn, trong mắt lộ ra lo lắng.
_ Ta không cảm thấy mệt, ngươi nếu mệt, hãy đi về trước! - Tư Mã Hằng chặt chẽ nhìn chằm chằm trên mặt hồ này lui tới đội thuyền, bọn họ chính dọc theo bên hồ qua lại tìm kiếm.
_ Ta cũng không thấy mệt, ta muốn ở cùng ngươi!
_ Ta đã tìm các vùng địa phương duyên hồ, cũng không có! - Hồ Thanh Ca đứng ở đầu con thuyền đối hắn hô- Ta nghĩ sẽ lên thượng du sông tìm xem!
_ Ta cùng ngươi đi! - Âu Dương Phi lập tức phi lên thuyền hắn.
_ Ta cũng đi! - Tần Như Ca cũng muốn đi theo, lại bị Dạ Lãnh ngăn cản- Ngươi tốt hơn theo chúng ta ở chỗ này chờ, chúng ta sẽ ở chung quanh đây tìm tòi phen, có lẽ sẽ có chút phát hiện.
☆☆☆☆ ___________ ☆☆☆☆☆☆
Tư Mã Duệ như ở từng đợt thủy triều không ngừng vọt tới đau đớn làm tỉnh lại, khi hắn mở mắt ra, liền nhìn thấy mảnh xanh thẳm bầu trời bị tảng lớn rừng rậm lá xanh bao trùm.
Giữa lúc hắn ngạc nhiên với đây hết thảy, lại trận hương vị, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tô Tần chính ngồi ở bên, cầm trong tay con gà ở hỏa thượng nướng.
_ Ngươi đã tỉnh- Tô Tần quay đầu, nhìn hắn nói- Cảm giác khá hơn chút nào không?
Tư Mã Duệ sờ sờ lưng, nhìn nàng- Là ngươi giúp ta băng bó vết thương?
_ Phải- Tô Tần từ trên còn gà đã nướng chín nhổ xuống cái chân, đưa cho hắn- Ăn chút gì đi, như vậy thể lực mới có thể mau chút khôi phục!
_ Đa tạ! - Tư Mã Duệ tiếp nhận đùi gà, nhìn Tô Tần, lại nhìn chút đùi gà trong tay- Ngươi khi nào thì học được chữa bệnh?
_ Từ lâu…- Tô Tần nhìn hắn, cúi đầu tiếp tục nướng- Ngươi vì sao không cùng ta nói chút đống vết sẹo kia trên lưng ngươi, là chuyện khi nào?
Tư Mã Duệ ghé mắt hướng sau lưng của mình nhìn, cắn miếng đùi gà- Đã là chuyện thật lâu trước đây, ta đều đã quên!
_ Cũng phải, ta xem, hình như đều là sẹo của vết thương cũ, tựa hồ không có thêm cái tân vết thương gì – Tô Tần ý hữu sở chỉ nói.
_ Đều là năm xưa chuyện cũ, không đề cập tới cũng được! - Tư Mã Duệ căn bản không có nghe ra ý tứ trong lời nói của nàng.
_ Phải không, đích xác đều là năm xưa chuyện cũ! - Tô Tần cười lạnh tiếng, cúi đầu, không nói thêm gì nữa.
Kế tiếp, sở hữu trầm mặc thay thế.
_ Nơi này là nơi nào? - Tư Mã Duệ đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chung quanh, đột nhiên thân thể chấn động mạnh cái- Chẳng lẽ nơi này là… …
_ Đúng, nơi này là Hắc Lâm trong truyền thuyết, vận khí của chúng ta rất tốt, theo dòng nước trôi đến nơi này- Tô Tần cắn miếng thịt- Bất quá, đồng thời chúng ta cũng thật bất hạnh, bởi vì, chúng ta đã lạc ở tại đây.
_ Hắc Lâm?! - Tư Mã Duệ ngạc nhiên nhìn chung quanh, cúi đầu nhìn chính mình, trên người hắn vết máu đã bị thanh lý sạch sẽ, quần áo khô bị xé thành đường trạng, vây quanh thân thể băng bó ở miệng vết thương.
_ Đa tạ ngươi! - Mặc dù phía sau truyền đến trận trận đau nhức khiến cho hắn hơi nhíu mày, bất quá hắn vẫn là nhịn xuống không có biểu hiện ra ngoài.
_ Đau nói liền rên ra, chớ giấu hết ở trong bụng, cẩn thận đến cuối cùng cả ruột cũng đều bị thối! - Tô Tần hướng hắn cười lạnh chút.
Hàn ————
Chẳng biết tại sao, Tư Mã Duệ nhìn thấy nàng cười, lại cảm thấy cỗ lãnh ý nhè nhẹ bò lên lưng.
_ Ha hả! - Cười gượng mấy tiếng xong, Tư Mã Duệ đứng lên, đi tới bờ sông, cúi thân thể, cúc khởi bồi nước, sau đó lại đứng dậy nhìn mọi nơi, sau đó hướng trong rừng rậm đi đến.
_ Uy, ngươi muốn đi đâu? - Tô Tần đi theo.
Tư Mã Duệ ở trong rừng rậm dạo qua vòng, sau đó quay đầu lại nhìn Tô Tần.
_ Làm sao vậy? - Tô Tần đi theo phía sau hắn nhìn, lại không có phát hiện cái gì.
_ Ta hiện tại biết vì sao bọn họ tìm không được lối vào Hắc Lâm- Tư Mã Duệ nói.
_ Vì sao?
_ Vì lối vào rừng căn bản không ở thượng du sông.
_ Không ở thượng du thì ở nơi nào?
_ Là hạ du! - Tư Mã Duệ lại lần nữa đi tới bờ sông, chỉ vào phương hướng nước sông chảy nói- Nhìn ở đây, phương hướng dòng nước là tương phản.
_ Thế nhưng, ta thấy không phải, nó rõ ràng là từ nơi này chảy ra lại chảy tới cả bên ngoài khu rừng mà.
_ Ở trong rừng, có ít thứ luôn luôn có thể mê hoặc nhân tâm- Tư Mã Duệ chỉ vào cây đại thụ nói- Lá cây rậm rạp sinh trưởng phương hướng là phía nam, mà lá cây mọc thưa thớt thì lại là phương bắc, nói cách khác, đây mới là nam! - Tư Mã Duệ chỉ vào phương hướng Tô Tần vừa rồi cho rằng là đầu nguồn nhìn lại.
_ Bên kia mới là bắc! - Sau đó hắn lại chỉ phương hướng hướng nước sông lưu động- Hồ thiên nữ nằm ở phía bắc, ở nhánh hạ lưu sông, mà chúng ta nhưng là bị nước chảy từ thượng du sông mang nhập tới đây! - Nói xong hắn lại chỉ cho Tô Tần vị trí khi tỉnh lại.
_ Nói như vậy, trước giờ bọn họ vẫn luôn tìm lộn phương hướng? - Tô Tần lúc này mới biết được, vì sao nhiều người như vậy đều hữu khứ vô hồi- Nguyên lai tìm kiếm lối vào không phải nghịch lưu mà lên, mà là xuôi dòng xuống!
_ Đúng vậy, cũng là vận khí của chúng ta, vừa vặn bị nước hướng đến nơi này- Tư Mã Duệ vỗ tay cái, lại hướng phía nhìn- Đêm nay nghỉ ngơi trước, ngày mai chúng ta liền tìm đường ra cánh rừng này.
_ Ngươi xác định ngươi có biện pháp ra? - Tô Tần không chút nào tin tưởng hắn nói- Ta từ trước đã nhìn qua lần, ở đây ngoại trừ rừng rậm vẫn là rừng rậm, không có lối ra khác.
_ Chỉ cần có dòng nước, sẽ có lối ra, chúng ta bây giờ cần phải làm là theo nước sông nghịch lưu mà lên, đầu nguồn địa phương nhất định có núi cao, có núi cao thì có bình nguyên, tới bình nguyên, chúng ta liền ra khỏi khu rừng này.
_ Là ý tứ bắt đầu lại từ đầu tất cả sao! - Tô Tần nhìn hắn- Trước để ta đi tìm chút dược thảo, thương thế của ngươi rất nặng, nhất định phải bôi thuốc đúng giờ.
Ngày hôm sau, Tư Mã Duệ mang theo Tô Tần dọc theo bên bờ hướng thượng du sông tìm kiếm.
_ Ngươi xác định đi như thế này, liền có thể thoát khỏi cánh rừng này- Đi mới không bao lâu, Tư Mã Duệ thể lực liền chống đỡ hết nổi, Tô Tần đành phải đỡ hắn, dọc theo hướng thượng du sông đi.
_ Chúng ta đến bên kia nghỉ ngơi chút đi- Tô Tần cũng cảm giác có chút thở dốc, nàng đỡ Tư Mã Duệ ngồi xuống trên tảng đá.
_ Ngươi ở nơi này nghỉ ngơi chút, ta đi chuẩn bị cho ngươi thức ăn.
_ Phi Tuyết! - Tư Mã Duệ đột nhiên hô.
Tô Tần dừng chân chút, tay lại nắm khởi, nàng không quay đầu lại, cũng không có mở miệng.
_ Cẩn thận chút- Hắn bây giờ là bị trọng thương, không có khí lực đi làm này đó chuyện vốn nên là hắn làm.
_ Ân- Tô Tần cúi đầu ứng câu, liền hướng chỗ sâu trong rừng rậm đi đến.