Liệt Càng Cung!
"Tiểu Đức Tử, bãi giá tới Cảnh Dương cung!"
"Tuân mệnh!"
Biết được Lý Mị Nhi hôm nay được Lệ phi mời tới, lúc này đang ở Cảnh Dương cung, nhịn không được nhớ nhung, hắn dứt khoát không để ý liền đi trước, chỉ vì muốn trông thấy thiên hạ trong lòng mình đang tưởng niệm.
Nhớ nhung không nguôi, Liệt Tuấn từ trước tới nay lần đầu tiên không khống chế được bản thân mình. Trên đại điện biết được tin Liệt Hạo sắp hồi cung trở về, tâm hắn bỗng chốc trầm xuống, giống như muốn rời khỏi sinh mạng, tự mình biết lần này là thật sự là ‘chạy trời không khỏi nắng’, vì để có thể có được nàng, đã đem ma trảo hướng về phía vị huynh trưởng mình từ nhỏ đã thương yêu, chỉ cần Hoàng huynh mất, trẫm không tin Lý Mị Nhi sẽ không yêu hắn, trong mắt lóe lên ánh gian trá.
Thẳng đến tìm hiểu được Hoàng huynh bình yên vô sự quay trở về Hoàng cung, Liệt Tuấn cũng không thất vọng quá lớn, lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, nghĩ một lần nữa an bài kế hoạch khác, bất quá lần này không thể lấy mạng Hoàng huynh làm chi phí, phần tình huynh đệ này đối với Liệt Tuấn rất là đáng quý, hắn - là Hoàng huynh ruột thịt của mình, nếu như Mậu hậu biết được, như thế nào sống được, Lý Mị Nhi làm thế nào chấp nhận được, không thể để cho Mị Nhi sống trong áy náy, muốn nàng khoái hoạt, hạnh phúc, vô tận cả đời cũng muốn để nàng vì mình mà nở nụ cười, chỉ vì chính mình!
"Tỷ tỷ, đàn cổ của tỷ thật tốt nha, khảy đàn âm thanh có phải cũng thanh thúy mị hoặc hay không!"
"Mị Nhi muội muội, vũ khúc trong thọ yến Thái Hậu đúng là khiến cho tỷ tỷ cảm thán, tiếng ca của muội muội cũng khiến người người say mê, hôm nay mời muội đến đây, vốn là muốn cùng muội muội lãnh giáo một chút, không biết muội muội có nguyện ý khảy một bản để tỷ tỷ say mê một chút hay không?"
"Lệ tỷ tỷ, lãnh giáo thì muội muội không dám, bất quá muội muội bằng lòng được tỷ tỷ chỉ giáo nha!"
"Muội muội đừng khiêm nhường như vậy, tỷ tỷ rất muốn nghe muội khảy một bản đấy."
"Tỷ tỷ, vậy muội mạn phép dạy tỷ một bản để giành được niềm vui của Hoàng Thượng được không?"
"Thật sự à? Muội muội không được gạt ta đấy!"
"Lệ tỷ tỷ, Mị Nhi nào dám lừa gạt người nha!" Tiếu Tuyết vô hạnh nhún nhún vai, biểu tình thật là ủy khuất, chọc Lệ phi cười khanh khách.
Tiếu Tuyết tay đặt trên đàn cổ, cảm thán phẩm chất, thủ cảm đều thuộc hàng thượng thừa.
Một khúc "Gối lên tên chàng đi vào giấc ngủ" khuynh ra
Thiếp đem lòng thiếp giao cho chàng
Thiếp là bọc hành lý nặng nhất của chàng
Từ nay về sau bất luận bao nhiêu mưa gió
Chàng đều phải đem thiếp yêu thương trân quý
Hãy đem giấc mộng của chàng giao cho thiếp
Chàng chính là nỗi ưu phiền của thiếp nơi phương xa
Từ nay về sau vô luận trăng lên hay là ngày mới
Dù trời đêm thiếp vẫn hy vọng chàng trở về
Thiếp sẽ gối lên tên của chàng mà ngủ
Đem ngôi sao sáng nhất đặt ở chân trời
Mênh mông, phương xa có bao nhiêu mênh mông
Hãy để thiếp chiếu sáng cho phương hướng của chàng
Thiếp sẽ gối lên tên của chàng mà ngủ
Đem bóng tối trong lòng chàng mở ra
Tịch mịch, phương xa có bao nhiêu thê lương
Hãy để thiếp trấn an nỗi đau buồn của chàng
Thiếp đem lòng thiếp giao cho chàng
Thiếp là bọc hành lý nặng nhất của chàng
Từ nay về sau bật luận bao nhiêu mưa gió
Chàng đều phải đem thiếp yêu thương trân quý
Hãy đem giấc mộng của chàng giao cho thiếp
Chàng là nỗi ưu phiền của thiếp nơi phương xa
Từ nay về sau vô luận trăng lên hay là ngày mới
Dù trời đêm thiếp vẫn hy vọng chàng trở về
Để thiếp gối lên tên chàng mà ngủ
Đem ngôi sao sáng nhất đặt ở chân trời
Mênh mông, phương xa có bao nhiêu mênh mông
Hãy để thiếp chiếu sáng cho phương hướng của chàng
Thiếp sẽ gối lên tên chàng mà ngủ
Đem bóng tối trong lòng chàng mở ra
Tịch mịch, phương xa có bao nhiêu thê lương
Hãy để thiếp trấn an nỗi đau buồn của chàng
Thiếp đem lòng thiếp giao cho chàng
Thiếp là bọc hành lý nặng nhất của chàng
Từ nay về sau bật luận bao nhiêu mưa gió
Chàng đều phải đem thiếp yêu thương trân quý
Hãy đem giấc mộng của chàng giao cho thiếp
Chàng là nỗi ưu phiền của thiếp nơi phương xa
Từ nay về sau vô luận trăng lên hay là ngày mới
Dù trời đêm thiếp vẫn hy vọng chàng trở về…
Lệ phi chìm đắm trong tiếng ca mềm mại nhẹ nhàng của Tiếu Tuyết thật lâu không kềm chế được.
"Tỷ tỷ, tỷ học xong khúc nhạc này, nhất định có thể giành được niềm vui của Hoàng Thượng đấy."
Lệ phi si ngốc nhìn Tiếu Tuyết, đột nhiên cảm thấy nàng không thuộc về nơi này, thậm chí không thuộc về Liệt Quốc.
Toàn bộ hậu cung không ai có thể khảy đàn du dương như vậy, tiếng đàn uyển chuyển, mềm mại nhẹ nhàng, thật ra nếu không gặp Lý Mị Nhi thì tiếng ca cùng tiếng đàn của mình là giai thoại trong hậu cung, nhưng hôm nay mới biết tiếng đàn cùng tiếng ca của muội muội mới là vô tiền khoáng hậu (trước nay chưa từng có), chỉ sợ mình có luyện tập như thế nào cũng không thể đạt được tới cảnh giới này.