Trước mắt là một nữ tử mị hoặc, dung nhan tuyệt thế, quyến rũ cùng mang theo ôn nhu nhàn nhạt. Chỉ cần thấy thế, Tiếu Tuyết cũng cảm giác được có thể cùng vị Lệ Quý phi này ngày sau trở thành bằng hữu.
Tiếu Tuyết khẽ cười: "Mị Vương phi đến gặp Lệ Quý phi, xin thỉnh an người!"
Đây là nơi mà lễ tiết hoàng gia cổ đại không thể thiếu, mặc dù Tiếu Tuyết không thích, người với người cơ bản mà nói vẫn là ngang hàng, bất đắc dĩ nàng đến cổ đại lạc hậu này, quy cũ cũng khiến người người khiếp sợ.
"Mị Vương phi mau đứng lên!" Nói xong Lệ phi ra hiệu hai cung nữ bên cạnh, nâng Tiếu Tuyết lên.
"Tạ Lệ Quý phi!"
"Người đâu, đem ghế ngồi lại đây."
"Đông Mai, Đông Hương, truyền lệnh xuống, hôm nay không có sự đồng ý của bổn cung, bất luận kẻ nào không thể tới gần nơi này nửa bước!"
"Vâng nương nương ~" hai cung nữ lên tiếng trả lời, từng người lui ra.
"Tình nhi, muội cũng lui xuống đi." Tiếu Tuyết quay đầu lại nhìn Tình nhi, ra hiệu bằng mắt.
"Vâng, tiểu thư."
Mùi hoa từng trận bay tới, đình đài nơi nơi được trang bày vừa tươi mát lại lịch sự tao nhã, Tiếu Tuyết nhìn thấy đàn cổ, nghĩ đàn cổ tốt như vậy, không biết khi đàn sẽ như như thế nào.
Giữa Thanh Huy điện, Vạn Minh Chí Tôn ngồi trên long sàn, cúi đầu nhìn toàn bộ văn võ bá quan trong điện.
"Chúng ái khanh có đại sự nên mau chóng bẩm tấu, không thì bãi triều."
"Hoàng Thượng, Hạo Vương trên đường đi hòa thân bị tập kích, may mắn không gặp chuyện gì, vài ngày nữa là tiến cung!"
Liệt Tuấn ánh mắt trong nháy mắt đột biến, khẽ rung, giây lát lại nhìn như không có việc gì, mỉm cười "Vậy cũng tốt, trẫm muốn cùng hoàng huynh họp gặp mặt một chút."
Liệt Tuấn lệ quang quét nhìn công công bên cạnh.
"Hoàng Thượng thân thể ốm nhẹ, không tấu bản thì bãi triều!"
"Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế...•"
Liệt Càng Cung, một mảnh đống hỗn độn.
"Hoàng Thượng, xin bớt giận, cẩn thận long thể."
Công công nhìn hoàng đế đang điên cuồng khát máu, trong lòng hoảng sợ vạn lần, Hoàng Thượng là đứng đầu vạn người, tính tình luôn luôn rất tốt, luôn đối đãi tử tế với mọi người, nhưng hôm nay Hoàng Thượng lại như thế.
Làm sao bây giờ, hắn sắp trở về. Mị Nhi có phải hay không sẽ rời khỏi mình, về sau còn có thể nhìn thấy nàng sao?
Ánh mắt tà mị của Liệt Tuấn lóe lên sự ngoan độc, tuyệt không thể để cho Lý Mị Nhi cứ như vậy thoát khỏi mình, tuyệt đối không, mặc kệ trả giá lớn thế nào.
Cảnh Dương cung chìm trong im lặng, gần đình các, Tiếu Tuyết cùng Lệ phi trò chuyện thật vui vẻ.
"Thật không nghĩ tới, bổn cung với người thật hợp ý!"
"Ha ha, Lệ nương nương, người là vị nương nương hiền lành, ôn nhu nhất mà Mị Nhi từng gặp qua nha, Mị Nhi rất thích người!" Tiếu Tuyết vô ý nói ra suy nghĩ trong lòng. Tiếng nói vừa cất lên, khẽ lúng túng!
"Thật sự vậy sao? Kỳ thật bổn cung cũng thất thích cùng người nói chuyện với nhau, cảm giác như là chúng ta quen nhau đã lâu, cảm ơn Mị Vương phi! Người có biết trong hậu cung này cũng có rất nhiều bất đắc dĩ? Bổn cung…" Trên mặt Lệ phi lộ ra nét u buồn.
Tiếu Tuyết có thể cảm nhận được trong hậu cung đang diễn ra rất nhiều chuyện mà người không thể khống chế, có lẽ tựa như "Kim cành dục nguyệt" đối chọi với nhau, vì lợi ích bản thân, nên hãm hại lẫn nhau, lại không có biện pháp thay đổi vận mệnh.
Đột nhiên Tiếu Tuyết cảm thấy rất đồng tình —— Lệ phi, tuy nói nàng là nữ nhân được Hoàng Thượng sủng ái, nhưng khó ai có thể đảm bảo ngày nào đó không trở thành nữ nhân bị thất sủng. Trong hoàng cung này, làm Hoàng Thượng phải lo chính trị, vì an bình, độc sủng không có khả năng!
"Nếu nương nương không ghét bỏ Mị Nhi, chúng ta kết nghĩa tỷ muội được không?"
"Vậy thì tốt quá, chỉ cần người không sợ bị dị nghị."
"Nương nương, người cảm thấy Mị Nhi sẽ sợ sao, nói cho nương nương biết cũng không sao, kỳ thật Mị Nhi nguyên bản tính tình không phải như vậy, nhưng là trong hoàng cung, không nghĩ trở thành người gây chuyện thôi."
"Ta nghĩ, nói không chừng chúng ta cũng có thể trở thành bằng hữu nha!" Tính tình ở thế kỉ của Tiếu Tuyết lại bộc phát.
"Bằng hữu? Người nguyện ý làm cùng bổn cugn kết giao bằng hữu?" Lệ phi kinh ngạc nhìn Tiếu Tuyết.
"Vâng, Lệ phi nương nương, Mị Nhi gọi người là tỷ tỷ có được không, như vậy thân thiết hơn, tỷ muội cũng như bằng hữu! Trừ phi tỷ tỷ người không muốn." Tiếu Tuyết ánh mắt kiên định, cười khẽ nháy nháy đôi mắt đẹp.
Lệ phi gặp phải trận thế này, khẽ bối rối, trong lòng như có dòng nước ấm chảy vào nội tâm, trong hậu cung lần đầu tiên có được nụ cười chân thật như thế, cũng lần đầu tiên nàng mở rộng cửa lòng chuẩn bị cùng Tiếu Tuyết làm ‘bằng hữu’.
Đây là cảm xúc gì, Lệ phi cũng không thể nói rõ, chỉ biết cô gái trước mắt này thật khác xa ngoài tưởng tượng của nàng. Có lẽ đây cũng có thể lý giải được vì sao Hạo Vương gia có thể vì nàng mà bãi bỏ toàn bộ hậu viện trong Vương phủ, chỉ để lại duy nhất một mình nàng. Nàng là may mắn, là đặc biệt.
Nhẹ nhàng ôm nhau, giữa hai người tình ý không nói mà nảy sinh!