- Hắc Lang, nhiều năm như vậy rồi, ai gia cũng không hiểu nổi con. Năm đó con hoàn toàn có thể ngồi lên Vương vị, hà cớ gì phải làm đến nước này.
Hắc Lang xoa nhẹ chiếc nhẫn ngọc nơi ngón tay cái. Ánh mắt bỗng chốc lạnh lẽo đáng sợ.
- Hoàng tổ mẫu, Vương vị mà người nói cũng giống như tấm màn che điện thánh. Thần không việc gì phải tranh giành một tấm vải.
Cổ Ni Lạc bất chợt run rẩy. Bà càng không hiểu nổi tôn tử trước mặt. Chiến tranh nội quốc khiến lục tộc mất đi không ít mạng người. Những kẻ năm xưa bán đứng Hắc Lân cha hắn. Một tên nô tài hắn cũng không bỏ qua. Ngay tại căn phòng này. Sau khi dọn dẹp đại cục hắn bước vào Đông Cung thỉnh an bà. Khiến cho chính bà sợ hãi hắn sẽ không màng máu mủ đuổi cùng giết tận.
- Hoàng tổ mẫu yên tâm, con chỉ giúp người thanh trừng nội địch. Vài năm tới khi Hắc Dân trưởng thành đưa hắn lên làm Vua.
Nói đến đây hắn lại cười đến sáng lạn. Đôi mắt sắc bén đem bà già trước mắt doạ cho một trận thất kinh:
- Người không nghĩ là con đến đây để lấy mạng người đấy chứ.
- Hắc Lang... ngươi...
Cổ Ni Lạc siết chặt bàn tay, cái mạng già này vốn cũng không còn tiếc nuối hậu thế. Nỗi ám ảnh năm xưa ùa về trong tâm trí. Quả báo chính là quả báo.
- Thực ra vi thần đến đây là để tặng người một món quà.
Hắn đem một chiếc hộp gỗ đỏ tinh xảo đặt lên trên mặt bàn hoa. Bên trong có một cây trâm cài tóc bằng ngọc lưu ly điêu hình hoa Thiên Ưu. Nhìn vào thanh trâm cài Cổ Ni Lạc giống như đông cứng huyết quản. Cây trâm này, năm đó chính bà giao cho Lâm Hy Ái. Chính là mẫu thân của Hắc Lang. Hắn mang cây trâm của người đã khuất này đến đây là có ý gì?
- Hoàng Tổ Mẫu, mẫu thân của vi thần trước khi tạ thế có nói với vi thần điều này " Vật không nhận chủ, vật hoàn thiên địa". Năm đó người tặng cho mẫu thân ta cây trâm này chắc hiểu được hàm ý của câu nói này chứ.
Cổ Ni Lạc run lên mất kiểm soát, quả là Hắc Lang, tên tôn tử coi trời bằng vung này đang đe doạ bà sao? Năm xưa để thâu tóm triều chính bà đã đem chính chị em mình bức tử. Đồ đạc của người đã chết đều bị chôn vùi cùng tro cốt, thay vì phi tang xuống giếng sâu. Năm đó khi cha hắn đăng cơ, bà đã đem cây trâm ngọc này tặng cho nữ nhân họ Lâm kia. Chính là để đe doạ Hắc Lân nếu dám lập một dân nữ làm đế hậu sẽ có kết cục như thế nào. Nhưng đối với Hắc Lân mà nói, lời đe doạ này của bà có là gì. Năm Lâm Hy Ái trở thành hoàng hậu làm chủ Đông Cung. Hắc Lân cũng đã một mình độc sủng nữ nhân này. Bỏ hoang hậu cung. Tì thiếp cứ chết dần chết mòn chết trong cô quạnh. Điều này làm cho bà vô cùng tức giận. Cho dù đến tận khi Hắc Lang ra đời. Bà vẫn không ngừng nghĩ đến việc loại bỏ Lâm Hy Ái. Nữ nhân này đang làm đảo lộn cuộc sống trong cung. Nữ nhân này rõ ràng thấu hiểu việc thiên tử cần nhiều con nối dõi có ý nghĩa như thế nào.
Hắc Lang năm đó chỉ là một đứa trẻ yếu ớt. So với những vị thế tử khác đều thua kém. Bà hàng đêm đều ngủ không an giấc. Quốc gia sau này. Giang sơn mà tiên đế đã gây dựng nếu thật sự rơi vào tay của người đàn bà họ Lâm kia sẽ ra sao.
Chiếc trâm trong tay bà rơi xuống vỡ làm nhiều mảnh. Âm thanh đánh thức bà ta quay về thực tại, đối diện với ánh nhìn sâu không đáy của Hắc Lang. Cùng nụ cười rợn người luôn ngự trên khoé môi hắn.
Cổ Ni Lạc vùng vẫy choàng tỉnh. Ác mộng đúng là ác mộng, một người đã già đến tuổi này hằng đêm vẫn bị giấc mơ năm đó doạ đến như vậy. Bà khẽ lên tiếng:
- Người đâu, ai gia khát nước.
Vu công công nhẹ nhàng tiến vào dâng trà thảo mộc.
- Hoàng Thái Hậu, người lại mơ thấy ác mộng sao?
Cổ Ni Lạc nhấp nhẹ một ngụm trà, mồ hôi vẫn thấm nhẹ vầng trán. Đôi mắt già nua khẽ nhíu lại:
- Hôn lễ của Hắc Lang chuẩn bị đến đâu rồi?
- Bẩm Hoàng Thái Hậu, Hắc Nhị Vương đã dâng hơn xe sính lễ đến Vũ Gia Phủ. Ngày lành tháng tốt cũng đã định. Chín ngày nữa sẽ tiến hành rước dâu.
Cổ Ni Lạc vẫn không giãn lông mày. Tay cầm li trà có chút run rẩy, năm đó tôn tử kia lộng hành chém giết vô số. Cũng vì một hôn ước với Vũ Gia. Hoặc nguyên nhân sâu xa mà chẳng mấy ai rõ kia. Đến nay hắn lại ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của bà. Là do bà quá đa nghi hay thật sự Vũ Thanh Thanh này có vấn đề?
- Vu Công Công, ngươi quả thực đã tra kỹ lai lịch của Vũ Gia tiểu thư ?
Vân Dịch lẳng lặng đem cuộc nói chuyện kia nghe tường tận. Dạo một vòng Đông Cung hắn thấy bản thân mình đúng là một tên thần tiên nhiều chuyện.