Lửa xanh chập chờn vương vất bao vây khu trại. Tiếng thú hoang gầm gừ cùng tiếng răng đánh vào nhau kèn kẹt. Khác với những trận chiến lần trước chúng lập tức nhảy bổ vào sân trại. Từ sau đám khói xanh một con sói ba đầu với lông bờm dày và dài nện móng xuống cát. Thổi tung vào không khí ma lực cùng mùi tanh tưởi nồng đậm. Bạch Thiên Nhan cũng là lần đầu tiên được nhìn thấy Ma Thú thật sự. Nàng ta lẳng lặng mang theo nỏ bạc cùng tên bạc leo lên chòi gác lầu hai của phòng trại.
Đứng từ trên cao cảnh tượng thật sự quá doạ người. Từ trong bóng đêm hàng trăm cặp mắt đỏ phát sáng, tiếng thở của chúng phát ra tứ phía, tiếng móng nện cuốn theo cát bụi mù mịt. Hàng trăm cung thủ cũng đã dàn trận theo chỉ thị. Sau khi Hắc Hùng ra thủ lệnh. Trận chiến bắt đầu.
Con sói ba đầu nhảy bổ vào danh tướng trước mắt. Nụ cười ma quỷ ẩn hiện trên khoé môi hắn. Một tay hắn vươn tới túm chặt lấy gáy con vật quật ngã nó xuống sân trại, tiếng xương gáy của nó vang lên gãy vụn. Sức mạnh cường đại này quá đáng sợ rồi. Chính là cảm giác này, dòng máu thánh thần sục sôi trong huyết quản, một luồng thần lực bao bọc lấy thân thể hắn, giống như ánh sáng. Thứ sức mạnh mà ma quỷ phải khiếp sợ.
Chúng không bao giờ ngờ tới việc thoát khỏi Ma Vực lại đụng độ ngay Thiên Tướng mạnh nhất Thiên Giới, kẻ đã đi vào truyền thuyết của một vạn năm trước. Nam nhân mang ấn ký huyết liên trên trán đứng trên đỉnh núi cách đó không xa, sổ ra một tràng huyết tươi. Vì điều khiển Ma Thú mà hắn đã hao tổn không ít tu vi. Tên thần thánh kia bất thình lình từ đâu xuất hiện là hoàn toàn trái ngược với dự tính của hắn. Đáng chết...
Năm xưa Hình Thiên khi còn là nhân loại đã mang sức mạnh khủng khiếp, rời núi lấp biển. Nhưng bản chất của hắn lại thực sự quá tàn bạo. Hắn giết chóc không còn đơn giản là để cứu sống nhân loại nữa, dù kẻ hắn giết có đáng tội chết. Nhưng rõ ràng, cái chết của kẻ yếu hơn khiến hắn cảm thấy phấn khích vô cùng.
Đến khi hắn góp công lớn trong trận chiến lục giới, đứng đầu binh đoàn loài người chống lại yêu quỷ. Thì tên tuổi của hắn đã vang tận trời xanh. Tuổi thọ của loài người là có hạn nên đến khi hắn chuẩn bị lìa đời. Thánh Quân đã giúp hắn tu thành nhân phẩm. Một bước lên trời, trở thành thiên tướng mạnh nhất. Cũng đã rất lâu rất lâu rồi. Hắn không còn nhớ rõ nữa. Cuối cùng thì danh tiếng mà hắn để lại cũng đủ sức khiến quỷ giới khiếp sợ. Thậm chí chỉ cần nghe tên hắn cũng phải quỳ rạp.
- Hình Thiên sống lại rồi sao?
Nam nhân áo tím từ trong thư phòng kín từ từ mở mắt. Vân Dịch bấm đầu ngón tay, quả nhiên là lịch sử lại lặp lại một lần nữa. Rạng sáng mai quân đoàn ma quỷ từ Ma Vực bị tiêu diệt. Vẫn còn tuần trăng nữa Thiên Lôi Điện mới mở cổng. Thiên Phạt của nữ nhân kia sắp bắt đầu rồi.
Ánh đèn dầu trong thư phòng chưa tắt, Đại Cát từ nóc nhà đối diện vẫn theo dõi tên khách vãng lai mới vào phủ. Khí tức trên người hắn sạch sẽ như trích tiên. Nhưng hắn ta lại không giấu được dục vọng trong đáy mắt với nữ chủ tử . Tu tiên cái quái gì chứ?
Hôm nay Hắc Nhị Vương cầu hôn, lại trùng hợp tên khách nhân này xuất hiện. Một kẻ không quen không biết lại tự dưng xuất hiện. Nữ chủ nhân hẳn cũng nhận ra tên này xuất thân không bình thường. Thậm chí cả mục đích hắn đến Vũ Gia cũng thế.
Vân Dịch ơi là Vân Dịch hàng vạn năm không gặp lại nàng, khi gặp lại rồi lại không thể giấu đi thương nhớ trong đôi mắt. Đúng như suy nghĩ của kẻ vẫn theo dõi hắn trên mái nhà kia. Hắn có thể đọc được tất cả. Suy nghĩ của nhân loại này thật sự quá thẳng thắn đi. Dù tên thuộc hạ này xuất thân từ Phù Vân Tộc nhưng ngoại trừ võ nghệ cao cường thân thủ nhanh nhạy ra thì thần lực của hắn chỉ dừng lại ở giác quan. Đại Cát sao? Cái tên này còn không phải là tên thật. Hoặc kẻ nào đó đã giấu tên thật của hắn. Có nên xem ký ức của tên này hay không? Nếu hắn thi triển thần lực. Chắc chắn Kim Lôi Thạch trong người nữ nhân kia sẽ bị ảnh hưởng. Hắn phải tìm đủ mọi cách duy trì trạng thái người phàm cho nữ nhân này, giúp nàng ta vượt qua ba tuần trăng, tránh đi Thiên Phạt lần thứ . Thiên Phạt mà nói cũng là do bát Thần cùng đấng tối cao hình thành và đặt quy luật. Nhưng khi đã bước vào guồng quay trừng phạt. Rõ ràng đến hắn cũng không dám chắc có thể bảo toàn tính mạng cho nàng ta hay không. Cái hắn càng khiếp sợ hơn là nếu nàng ta thức tỉnh thì mọi chuyện sẽ càng trở nên tồi tệ. Một đại cục hỗn loạn, thiên địa biến thành một mớ hỗn độn mà hắn phải mất vài chục vạn năm để tu sửa. Ngọn đèn dầu sáng le lói cuối cùng cũng tắt. Hắn phải rời đi xem náo nhiệt mới được. Hồn của Vân Dịch rời khỏi bản thể. Hắn khúc khích cười nhạt nhìn tên ngốc vẫn đang vô cùng nghiêm túc ngồi nhìn về thư phòng của hắn trên nóc nhà.
Biên ải xa xôi khói bụi mịt mờ trong đêm tối. Bạch Thiên Nhan vẫn tiếp tục kích tên trên cung nỏ, bắn chết hàng chục quân địch. Mỗi mũi tên bạc đều chính xác xuyên qua khung sọ. Đem thân xác lông lá hung tợn kia hoà tan trong cát bụi cùng lửa xanh. Cái chết cũng thực quá xinh đẹp. Hình Thiên đưa cặp mắt tán thưởng nhìn nữ nhân kia.
Đám ma thú cấp thấp này được thả ra với số lượng lớn như vậy, lại không tấn công vào nhà dân. Giống như chính kẻ triệu hồi chúng chỉ với mục đích đe doạ chứ không thật sự muốn gây ra thương vong. Hoặc kẻ nào đó kia cũng không đủ sức mạnh đem đám ma thú này bộc lộ hết ma tính. Chiến tranh phàm giới vốn dĩ cũng có từng xảy ra trường hợp sử dụng yêu thuật cùng ma chú để triệu hồi những sinh vật vốn dĩ chỉ có trong truyền thuyết này để phục vụ chiến tranh. Những kẻ mê muội hám danh vọng cùng Vương Quyền không hề nghĩ đến sống chết của người khác, đem chính máu thịt của đồng loại đắp thành bậc thang để bước lên ngôi thống trị.
Thần tiên? Yêu Quỷ? Con người. Một thế giới vốn không thể tồn tại những khái niệm khác biệt. Loài người dù duy tâm hay duy vật cũng không hoàn toàn tin tưởng vào Thần. Thậm chí việc nhân loại này cùng quân đội của hắn dù đứng giữa vành đai sinh tử. Khi đem chính tính mạng mình ra để đánh cược với những sinh vật cổ đại kia. Để rồi có hy sinh cũng quyết tâm đem chuyện tiêu diệt Ma Thú này chôn cùng thân xác. Cái mà ai cũng muốn giữ vững cho đến phút cuối cùng. Trật tự của thế giới. Một thế giới không hỗn tạp.