Vừa Tỉnh Dậy Liền Nghe Nói Tôi Kết Hôn Rồi!!!

chương 33

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thiệu Tư đột nhiên thấy may mắn, ông thầy khoa diễn xuất hồi đại học cả ngày cứ túm lấy hắn, đặc biệt là ở môn tâm lý học.

“Muốn diễn hay, em nhất định phải nghiền ngẫm được tâm lý mỗi người… rất nhiều người không xem trọng chương trình tâm lý học, bọn họ càng chú trọng lớp diễn xuất… tâm tư giả vờ nhìn không thấu, những biểu hiện giả cố gắng xây dựng ra, rất nhiều thời điểm giả đến mức chính bản thân người đó cũng tin tưởng.”

“Thiệu Tư, em có thiên phú, chỉ là em quá làm biếng, không chịu tốn tâm tư tiếp tục tìm hiểu sâu, quyển «Đồ đằng và cấm kỵ» của Freud này em trở về đọc hết đi, sau đó viết năm nghìn chữ cảm tưởng cho tôi.”

Những lời của thầy giáo lớp diễn xuất, đến nay Thiệu Tư cũng chưa thể quên.

… Đó là ác mộng thời đại học của hắn.

Thiệu Tư có thể dựa vào diễn xuất đi đến tình trạng hôm nay, ngoại trừ thiên phú, một phần rất lớn phải quy công cho người thầy này.

Ngoại trừ việc kêu hắn đọc rất nhiều sách, an bài lớp học huấn luyện cũng đặc biệt đáng sợ.

Có lần, từ lúc bắt đầu học đến tan học, toàn bộ hành trình thầy đều không nói một câu nào, mọi người không rõ lí do ngồi ở phía dưới. Kết quả lúc sắp tan học, ông ấy gọi tên từng người đặt ra câu hỏi, người đầu tiên chính là Thiệu Tư.

“Đừng khẩn trương, tôi tổng cộng chỉ hỏi em một vấn đề. Lúc buổi học được một nửa, bạn học bên cạnh em đi ra ngoài nhận một cuộc điện thoại, thông qua biểu hiện của bạn ấy ở nửa tiết sau, em cảm thấy cuộc điện thoại này đến từ ai, nói nội dung gì?”

“…”

Kết quả tiết học kia, cả lớp đều bị ông ấy ghi là trốn học.

Lúc này, Thiệu Tư nhìn chằm chằm mặt Chu Vệ Bình, quan sát động tác nhỏ ông ta làm ra lúc vô thức, ánh mắt, biểu tình, ngữ điệu nói chuyện, thậm chí là khoảng cách tạm dừng khi nói chuyện.

Đối mặt vấn đề của Diệp Tuyên, Chu Vệ Bình sửng sốt chốc lát, dường như không hiểu vì sao cô lại nói tới vấn đề này: “Chu… Kiến Bang? Có phải cháu nhận sai không? Chú chưa từng nghe qua tên này.”

—— Ông ta đang nói dối.

Đối với kết luận này, Thiệu Tư có năm phần nắm chắc.

“Con ngươi mở to một giây, tay không tự giác gập lại, ngữ điệu nói chuyện không tự nhiên.” Lúc Cố Duyên Chu nói chuyện, bởi vì không gian nhỏ hẹp, cho nên hơi nóng đều phả ra trên vành tai Thiệu Tư.

Thiệu Tư chịu đựng không để ý tới nhiệt độ nơi vành tai, tiếp lời: “Quan trọng nhất là, lúc nghe được ba chữ kia, ông ta không dám nhìn thẳng ánh mắt đối phương.”

Bọn họ đã nhìn ra, nhưng mà Diệp Tuyên đứng ở trước mặt Chu Vệ Bình lại hoàn toàn không phát hiện.

Cô lại nhìn chăm chú Chu Vệ Bình nửa ngày, ánh mắt dời khỏi gương mặt càng ngày càng thả lỏng của ông ta, dừng trên cái áo lông màu xám trước mặt.

“… Xin lỗi, có thể là cháu nhớ lầm.” Diệp Tuyên hơi xoay người.

Chu Vệ Bình: “Không có việc gì, nhưng cô gái à, Chu Kiến Bang cháu muốn tìm là ai? Nói với chú đi, không chừng chú còn có thể giúp được cháu gì đó.”

“Không có gì.” Diệp Tuyên nói xong lui về phía sau hai bước, “Chỉ là vì… bởi vì cháu, trước đó từng nhìn thấy một bản thảo trên tạp chí, rất thích, cảm thấy rất giống ngài viết… Cho nên muốn hỏi một chút, xin lỗi, quấy rầy ngài.”

Diệp Tuyên nói xong liền quay đầu chạy đi.

Một suy đoán, vừa rồi Thiệu Tư chỉ có năm phần nắm chắc, còn lại năm phần, phải xem sau khi Diệp Tuyên đi, ông ta sẽ lộ ra biểu tình gì.

Bởi vì thường thì lúc này, người ta mới bày ra bản thân chân thật.

—–

Bữa tiệc chấm dứt rất nhanh, bởi vì ngày mai còn có công việc, dù cho Âu đạo ôm chai rượu kêu: “Đừng đi chớ —— tiếp tục uống, đến đến đến, lão Chu, ông ngồi xuống, chúng ta cụng mấy ly.”

Chu Vệ Bình vứt tay ông ấy qua một bên, cầm lấy áo khoác, bất đắc dĩ cười nói: “Người lớn bao nhiêu rồi, vẫn không đứng đắn như vậy, đợi lát nữa mấy người đỡ ổng chút, tôi đi trước đây.”

“Người kết hôn rồi chính là… giỏi lắm ha, ” Âu đạo đứng dậy, tới lui nói, “Không giống, tên già độc thân tôi đây… già độc thân!”

Mọi người đi đi, tán tán, không bao lâu đã đi hơn phân nửa.

Lý Quang Tông cũng dẫn Thiệu Tư nói tiếng bai bai với Âu đạo, Thiệu Tư đang xoay người muốn đi, vạt áo lại thình lình bị Âu đạo một phen kéo lấy.

Thiệu Tư vừa muốn kéo áo về, vừa nói: “Âu đạo, ngài uống say…”

“Tôi không có say! Tôi là tên già độc thân!” Âu đạo nói xong thế mà lại bật khóc, “Tôi cũng muốn có một gia đình… Đã từng có một cô gái xinh đẹp đứng trước mặt tôi, tôi không quý trọng, năm đó tôi mười bốn cô ấy mười ba, đang độ tuổi như hoa…”

Thiệu Tư: “…”

Hoa không hoa gì Thiệu Tư không biết, hắn chỉ biết là công lực bám riết không tha của mấy tên say không thể khinh thường.

Thiệu Tư: “Ngài thật sự uống say rồi, vậy xe ngài đậu ở đâu? Cháu đưa ngài qua.”

Âu đạo: “Cậu biết không? Mỗi lần có cuộc thi, tôi đều cho cô ấy chép, tôi cho rằng cô ấy cũng thích tôi, thời gian tốt đẹp nhất tình cảm hồn nhiên nhất cuộc đời tôi đều đặt trên người cô ấy… ợ.”

Lý Quang Tông và Thiệu Tư kéo thế nào cũng kéo không ra, Âu đạo hoàn toàn hóa thân thành thuốc bôi da chó, không nghe ông kể xong một trăm việc vặt vãnh thời thanh xuân, ông liền vừa khóc vừa gào còn muốn leo lên bàn.

Trần Dương vốn đã đi rồi, xoay người trở về lấy đồ, liền nhìn thấy cảnh tượng vô cùng thê thảm trong phòng.

Hắn nhất thời sững sờ ở tại chỗ: “Làm cái gì vậy?”

Thiệu Tư không rảnh quan tâm là ai vào, hắn đang một lòng một dạ ứng phó Âu đạo, để Âu đạo đừng ôm đùi Lý Quang Tông không bỏ nữa, nói kích: “Uống rượu chỉ biết kêu tên cô ấy thì tính là gì, trực tiếp lái xe tới, đứng trước mặt nói cho cô ấy nghe.”

Âu đạo dù đã say, thì vẫn có một chút lý trí, trong ánh mắt mê mang đột nhiên hiện lên vài phần kiên định: “Nhưng cô ấy đã kết hôn!”

”…”

Yêu ai yêu đi, ông không muốn quản.

Thiệu Tư bảo Lý Quang Tông cùng hắn trực tiếp khiêng Âu đạo vào garage.

Lý Quang Tông: “Vậy… không tốt đi?”

Thiệu Tư kéo khăn tay bên cạnh sang lau tay: “Vấn đề có thể dùng bạo lực để giải quyết, vì sao phải lãng phí võ mồm. Bưng ổng lên, cậu khiêng đầu này, tôi đầu kia.”

Cuối cùng Âu đạo ngã xuống như lợn chết, dưới con mắt nghẹn họng nhìn trân trối của Trần Dương bị hai người đồng tâm hiệp lực bưng ra ngoài.

Lúc Thiệu Tư đi qua bên cạnh Trần Dương liền ‘suỵt’ một tiếng: “Ngày mai phỏng chừng Âu đạo nhớ không ra chuyện này, dù có nhớ tới, anh cũng đừng nói lộ hết… Chúng ta thống nhất khẩu cung một chút, sau khi ông ấy uống say liền ngủ, ok?”

Cuối cùng Trần Dương cầm đồ đạc trở lại trên xe bảo mẫu, tán gẫu với Cố Duyên Chu về việc “thống nhất khẩu cung”.

Tay Cố Duyên Chu khoát lên cạnh cửa sổ xe, cúi đầu cười một tiếng: “Uống rượu say liền ngủ à? Thật là dám bịa.”

“Không ngờ rằng Thiệu Tư còn rất hoạt bát, vẫn luôn cảm thấy hắn quạnh quạnh quẽ quẽ.” Trần Dương nói xong, lại nói, “Nghe nói buổi tối hắn muốn livestream đi ngủ à? Trên Weibo náo loạn cả ngày.”

Cố Duyên Chu cúi đầu chơi di động, không nói gì.

Trên màn hình di động, là danh bạ wechat trống rỗng, chỉ lưu một người liên hệ.

Anh nhấn vào avatar Thiệu Tư, là ảnh hắn tự chụp, nhìn vào hẳn là nằm ở trên giường, mới vừa tỉnh ngủ, ôm gối không chịu buông tay.

—–

Thiệu Tư thật vất vả bưng Âu đạo lên trên xe, hai trợ lý vốn đi theo Âu đạo mới từ trong thang máy đi ra, bọn họ một đường chạy chậm, vừa chạy vừa kêu: “Âu đạo —— ”

“Xin lỗi, không ngờ chúng tôi chỉ rời đi chốc lát… Âu đạo liền say thành như vậy, thật sự là phiền toái các anh.”

“Không có việc gì, ” Thiệu Tư vỗ vỗ tay, thẳng eo nói, “Nếu các cậu đã đến, Âu đạo liền nhờ các cậu.”

Mấy người chào hỏi, liền ai về nhà nấy.

Thiệu Tư lên xe mới có thời gian tĩnh tâm tỉ mỉ hồi tưởng chuyện đã xảy ra hôm nay.

Chu Kiến Bang.

Cái tên gặp đầy đường này, dù có baidu thì cũng không bai được gì.

Thiệu Tư nhìn chằm chằm di động, một trận phiền não.

Đối mặt màn hình đầy ắp: bác sĩ ngoại khoa Chu Kiến Bang, nhà thiết kế trang phục Chu Kiến Bang, phó cục trưởng cục giáo dục Chu Kiến Bang.

Rực rỡ muôn màu.

Thiệu Tư tắt giao diện, mở phương thức liên lạc của thám tử tư mà lần trước phái đi theo dõi Dương Nhân Nhân.

Tuy rằng trải qua sai lầm đợt Dương Nhân Nhân, nhưng Thiệu Tư vẫn tương đối tín nhiệm hắn ta. Lúc trước khi hắn chọn người, đã từng suy tính, huống hồ trước đó lúc cục cảnh sát tham gia điều tra, cũng không có đem thân phận của Thiệu Tư tiết lộ cho thám tử tư.

Hơn nữa, lúc này Thiệu Tư cũng không phải muốn phái hắn ta theo dõi người nào, chỉ là điều tra quan hệ giữa hai cái tên Chu Vệ Bình và Chu Kiến Bang.

Đâu ngờ thám tử tư một hơi cự tuyệt: anh hai à, anh tha tôi đi, lần trước phát sinh chuyện lớn như vậy, địa vị của tôi ở trong giới trinh thám cũng bị vũ nhục… Tôi không muốn đến cục cảnh sát uống trà nữa đâu.

Thiệu Tư trực tiếp tăng cao giá, đem tiền thuê tăng gấp hai.

Thám tử tư tức khắc sửa miệng: tốt, không thành vấn đề, trễ nhất là trước ngày cũng chính là ngày kia sẽ gửi tư liệu ngài muốn vào mail của ngài, chú ý kiểm tra và nhận nha thân!

[Người hiện giờ, thật là thực dụng.] hệ thống nói, [… ngoại trừ cái này, còn tra ra thứ gì khác không?]

Thiệu Tư: [không, Diệp Tuyên giống như sống trong thế giới của mình, cự tuyệt bất cứ ai tiếp cận.] Từ góc độ nào đó mà nói, còn rất phù hợp với hình tượng nữ chính Mặt nạ.

[Có điều lúc ở cửa WC, ông ta tuyệt đối là nói dối. Sau khi Diệp Tuyên rời khỏi, ánh mắt ông ta rõ ràng bối rối lên, sửng sốt hơn nửa ngày, thiếu chút nữa vào nhầm WC nam nữ.]

[Ồ.]

[Còn lại, qua mấy ngày liền biết, Chu Vệ Bình từng đổi tên, lúc trước vì sao ông ta muốn đổi, có khả năng có quan hệ gì đó với tấm màn đen.]

Chờ Thiệu Tư trở về nhà, tắm rửa xong đã gần mười một giờ, hắn tính thời gian, vừa lau tóc vừa mở livestream.

Lúc này có báo trước, người ngồi xổm canh giữ tăng mấy lần so với giữa trưa, gần như là ngay một giây đồng hồ Thiệu Tư mới vừa mở livestream, số người xem đã không ngừng tăng lên mấy vạn mấy vạn.

Thiệu Tư hai ba phát lau xong tóc, mặc kệ nửa ướt liền nằm lên giường ngủ.

Nói livestream ngủ liền livestream ngủ, một câu vô nghĩa cũng không có, cameras vừa lúc đối diện mặt hắn, còn có thể nhìn thấy một đoạn chăn.

—— Ôi thật mẹ nó là live ngủ kìa! Tôi cho rằng ít nhất có thể nghe được một câu ngủ ngon chứ!

—— Tóc phải lau khô rồi mới ngủ tiếp chứ ba Thiệu!!!

—— Lầu trên +, tóc còn chưa khô sẽ đau đầu!

Hai tiếng sau.

—— Ước chừng một tiếng trước, mắt thấy tóc ba Thiệu cũng khô rồi, trong lòng lưu luyến không rời còn có chút lo lắng, nhưng mà trăm triệu lần không ngờ hắn lại ngủ luôn quên tắt livestream thật là hoảng hoảng hốt hốt.

Truyện Chữ Hay