Chu Vệ Bình lão tiên sinh, hơn năm mươi tuổi, nhìn cũng không có vẻ già lắm. Mái tóc hoa râm cố ý nhuộm thành màu đen thùi, ánh mắt thâm thúy, mắt hai mí vừa rộng vừa lớn, lõm xuống, khiến cả khuôn mặt ông đều lập thể lên.
Ông vừa vào cửa, Âu đạo đã dời tầm mắt khỏi cái đồng hồ treo bên tường, nhìn chuẩn thời gian nói: “Mỗi lần ông đều đến sát giờ, không hơn một phút không thiếu một phút, thật sự là một chút thiệt thòi cũng không chịu ăn.”
Khuỷu tay Chu Vệ Bình vắt áo khoác, cười nói: “Ông cũng không phải vẫn như trước hả… luôn chú ý vặt vãnh, không đến trễ không phải là được rồi sao.”
Âu đạo nói giỡn: “Phải, trong nhà có vợ hiền con thảo đầu giường ấm áp, mới không hiếm lạ ông già như tôi đâu.”
Tất cả mọi người ở đây đều không quen biết Chu lão tiên sinh, ngoại trừ tập thể đứng lên nghênh đón, thì trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải. Vẫn là Cố Duyên Chu giơ ly rượu lên, ngửa đầu một hơi cạn, giơ giơ đáy ly trống không về phía Chu Vệ Bình, gật đầu nói: “Chào thầy Chu, kính ngưỡng đại danh đã lâu.”
Từ mấy phút đồng hồ trước Thiệu Tư đã bắt đầu baidu search về Chu Vệ Bình, còn hỏi trong nhóm bạn bè xem thầy Chu này có sở thích đặc biệt, tính cách đặc thù gì không, bình thường thích ăn gì.
Hắn đứng ở cạnh Cố Duyên Chu, nhìn Cố Duyên Chu lúc uống rượu hầu kết lăn lộn hai cái, ngay sau đó di động của hắn cũng run hai phát.
Thiệu Tư không tiếng động nhấn mở bình luận trong nhóm bạn, nhanh chóng thoáng nhìn, nhìn thấy một chị gái biên kịch trước kia từng hợp tác hồi âm thế này: tôi chỉ biết tuy rằng quê quán thầy Chu ở thành phố Dư Nam, nhưng kỳ thật từ nhỏ lớn lên ở Giang Bắc, người bên kia uống rượu rất lợi hại.
Thiệu Tư xem xong liền trở tay nhét điện thoại di động lại về túi quần, lúc này Cố Duyên Chu vừa vặn buông ly xuống, ngón tay khớp xương rõ ràng.
…
Thiệt gian trá.
Người này quả thực sâu không lường được.
Thanh danh tiếng tăm của Cố Duyên Chu ở trong giới có thể xây dựng lên dễ như trở bàn tay, rất nhiều người đều quy kết do EQ của anh cao.
Lý Quang Tông thường xuyên lấy anh ra để lên lớp Thiệu Tư, dạy hắn đối nhân xử thế phải làm như thế nào như thế nào.
Mới đầu Thiệu Tư không để bụng, vểnh chân thuận miệng nói: “… Nhất định phải hùa theo mấy tên ngốc đó ư?”
“Cái này sao có thể gọi là hùa theo, đây là xuất phát từ lễ phép và tôn trọng, không phải nói cậu cúi đầu khom lưng với người ta thì chính là hùa theo, cũng không phải nói cậu rõ ràng không thích người này mà còn phải nói chuyện tốt đẹp với hắn thì là hùa theo.” Lý Quang Tông có ý đồ phổ cập khoa học về tri thức kết giao cho Thiệu Tư, “Đây chỉ là một loại thủ đoạn tránh phiền toái, đồng thời lại tiết kiệm thời gian.”
Nề hà Thiệu Tư tùy tâm sở dục quen rồi, hắn vào tai trái ra tai phải, miệng thì ậm ờ, thật sự có chuyện gì thì vẫn đều dựa vào tâm tình làm việc.
Vẫn là vì chuyện Trì Tử Tuấn, hắn thiếu chút nữa đem Tề Minh bệnh nặng mới khỏi lần thứ hai ấn xuống đất đánh, đều nhờ mấy người xung quanh tới can ngăn.
Thằng nhãi Tề Minh kia từ dưới đất đứng lên, đưa tay lau khóe miệng, chỉ vào Thiệu Tư nói: “Mày chờ cho tao, tao không bảo công ty đóng băng mày, chỉ là muốn cho mày biết —— không có tao, mày chẳng là cái thá gì! Muốn lăn lộn trong cái giới này, bớt đùa đi! Đừng cmn không biết điều.”
Lúc ấy Lý Quang Tông mới vừa tiếp nhận Thiệu Tư, chân tay luống cuống kéo hắn lui sang bên cạnh: “Đừng động thủ chứ, có chuyện nói đàng hoàng…”
Thiệu Tư thật muốn vứt tay hắn ta ra, nói một câu ‘hoảng cái gì, đánh chết tính cho tôi‘.
Nhưng mà ngón tay Tề Minh dịch khỏi mặt Thiệu Tư, lại nhắm thẳng vào Lý Quang Tông, âm dương quái khí nói: “Thiệu Tư, tên bên cạnh mày, Lý gì đó, xuất thân gà mờ, lăn lộn ba năm, nghệ nhân dưới tay một người cũng không hot, mày cứ theo loại người đại diện tư chất như vầy đi, cùng nhau thu dọn cút đi sớm chút đi!”
Sự việc quả thật vốn nên giống như Tề Minh nghĩ, Thiệu Tư không có tài nguyên lại thêm một người đại diện quan hệ trong giới không quá rộng, hai người chống đỡ tới chết chỉ có thể ở “hạng ba”.
Nhưng có lẽ đúng là bởi vì Tề Minh quá tự tin, cho nên làm cho bọn họ chui chỗ trống.
Sau khi Thiệu Tư diễn vài vai phụ, ngoài ý muốn nhận được lời mời một chương trình gameshow.
Gameshow kia tương đối ảm đạm, các loại phân đoạn thiết kế trò chơi cũng là trước đây chưa từng có, đại khái tổ chế tác cũng chưa bao giờ nghĩ rằng, nó lại đột nhiên cực hot.
Thiệu Tư nổi tiếng, dù tay Tề Minh có dài hơn, cũng không có biện pháp làm gì với một “người có thể mang đến ích lợi thật lớn cho công ty”.
Công ty liền thành núi dựa cứng nhất của Thiệu Tư.
Có điều mâu thuẫn giữa hai người này vẫn luôn khiến Lý Quang Tông cảm thấy vô cùng lo lắng, hắn thường xuyên nói với Thiệu Tư: “Cậu đừng động thủ hoài, tôi kể với cậu chuyện về nam thần của tôi nhé… Mấy năm trước có buổi tiệc tối điện ảnh, lúc nam thần của tôi lên đài đọc diễn văn, một tiểu thịt tươi không có mắt uống say vọt lên trên đài, hắt nước đầy mặt anh ấy, còn mắng rất nhiều lời khó nghe, việc này đổi thành cậu, cậu làm thế nào?”
Thiệu Tư không cần suy nghĩ nói: “Hắn xong rồi, đừng mơ còn sống xuống đài.”
“Đây là chênh lệch giữa cậu và ảnh đế!” Lý Quang Tông ôm ngực nói, “Cậu biết không, Cố ảnh đế ngay cả mày cũng không nhăn một chút… Vĩnh viễn đều như vậy… dịu dàng như gió nhẹ mùa xuân…”
Gió nhẹ…
Thần mẹ nó chứ gió nhẹ.
Chờ Thiệu Tư lấy lại tinh thần từ câu chuyện cũ này, mọi người đã ngồi ở vị trí, nói chuyện phiếm nói chuyện phiếm, cụng rượu cụng rượu.
Không bao lâu, trong phòng sương khói lượn lờ.
Đêm nay Diệp Tuyên cũng ở đây, Thiệu Tư âm thầm quan sát cô nửa ngày, không nhìn ra cái gì dị thường.
Cô gái này từ đầu tới đuôi chỉ gắp mấy đũa rau xanh, uống vẫn là nước lọc.
Cuối cùng Thiệu Tư thật sự là chịu không nổi mùi thuốc càng ngày càng nồng trong phòng, đứng dậy ra cửa, tính ra bên ngoài hít thở không khí.
Hắn vòng một vòng, cuối cùng lựa chọn một chỗ bí ẩn gần WC, dựa vào tường gửi wechat cho Trì Tử Tuấn.
Ai biết lần trốn này, lại thấy một trò hay.
Đầu tiên là Cố Duyên Chu chậm rãi xuất hiện trong phạm vi tầm mắt hắn.
Chỉ thấy cổ áo Cố Duyên Chu dựng thẳng lên, đầu ngón tay kẹo thuốc, hàn huyên chốc lát với một người đàn ông trung niên nhìn không rõ mặt.
Tán gẫu xong, Cố Duyên Chu lại lấy ra một xấp gì đó, giao cho người đàn ông kia.
Người kia nhận lấy, nhìn xung quanh vài lần, sau đó bước chân vội vàng đi vào trong WC nam.
… Cái xấp vừa rồi, là tiền đi?
Thiệu Tư híp mắt, trong lòng nhảy lên bốn chữ: giao dịch bẩn thỉu.
Từ góc độ của Thiệu Tư nhìn qua, chuyện xảy ra bên kia nhìn một cái không sót gì.
Có điều đối phương lại nhìn không thấy hắn, bởi vì góc phòng Thiệu Tư ngồi xổm có một chậu hoa lớn che đi, hình thành lá chắn thiên nhiên.
Mấy phút đồng hồ sau, Thiệu Tư nghe rõ ràng trong WC phát ra một trận tiếng heo kêu, “ngao” một cái, nghe mà đột nhiên cả kinh.
Lúc này Cố Duyên Chu ở ngoài cửa phun ra một ngụm khói cuối cùng, sau đó hai ba phát bóp tắt tàn thuốc.
“…”
Âm thanh trong WC càng nghe càng mê huyễn, đầu tiên là kêu ‘cứu mạng’, sau đó lại trực tiếp kêu cái gì mà ‘tôi sai rồi tha tôi đi’.
Thiệu Tư nghe mà tay run lên, không cẩn thận nhấn vào đoạn ghi âm Trì Tử Tuấn gửi tới, cố tình di động còn là trạng thái mở loa ngoài…
Thằng nhỏ ngốc Trì Tử Tuấn này, giọng còn đặc biệt vang:
—— “Anh Tư! Chuỗi cửa hàng ma lạt năng của em mở rồi nè ha ha ha ha ha! Có rảnh đến ủng hộ nha ~ ”
…
Thiệu Tư tự hỏi, chờ chốc nữa Cố Duyên Chu theo âm thanh lại đây, hắn nên nhanh chóng chạy, hay là trực tiếp thoải mái lú đầu ra chào hỏi người ta.
Lúc Thiệu Tư do dự không quyết, Cố Duyên Chu đã đi tới, còn một tay đẩy cành lá bụi cây trong góc phòng ra, nhìn thấy Thiệu Tư thoải mái ngồi ở bên cạnh bệ cửa sổ, hai chân gấp lại, di động còn để trên đùi.
Thiệu Tư chớp chớp mắt: “Thật khéo, anh cũng đi ra hít thở không khí à?”
“Không phải.” Lúc Cố Duyên Chu đi tới mang theo một làn mùi thuốc lá nhàn nhạt, có điều khác với mùi lúc ở trong phòng trang điểm, có thể là bởi vì trên người anh còn kèm theo mùi nước hoa Cologne.
Chỉ nghe Cố Duyên Chu nói: “Tôi đi ra xử một người.”
Thiệu Tư: “… A?”
“Trong WC có một tên say, vừa rồi quấy nhiễu tình dục nhân viên phục vụ, tôi đi qua ngăn cản, bị hắn phun mặt đầy nước miếng.”
Cố Duyên Chu nhẹ nhàng bâng quơ nói xong, lạnh lùng đến cực điểm mà nâng khóe miệng lên một chút: “Thiếu đòn.”
Lúc anh nói hai câu này, tiếng kêu thảm thiết trong WC còn chưa có tạm ngừng, còn xen lẫn hai tiếng “a ——” thê lương.
Trong đầu Thiệu Tư không biết thế nào, hồi tưởng lại câu nói mà trước kia Lý Quang Tông thường thường nhắc tới: nam thần của tôi, dịu dàng tựa như gió nhẹ mùa xuân…
…
Gió xuân cái rắm, đây là gió rét đi?
Hơn nữa cẩn thận ngẫm lại, tiểu thịt tươi lúc trước hắt Cố Duyên Chu mặt đầy nước ở lễ điện ảnh, dường như đã sớm bị đóng băng, rất nhiều năm không có tin tức của cậu ta.
Cố Duyên Chu lại lấy ra một điếu từ trong hộp thuốc lá, vừa muốn đốt lên, lại nghĩ người trước mặt là bởi vì muốn thông khí mới ra đây, vì thế ngón tay dừng một chút, lại nhét về, thuận tiện hỏi: “Không thích mùi thuốc à?”
“Không có, ” Thiệu Tư nói, “Tôi ngẫu nhiên cũng sẽ hút… chỉ là không thích hít khói thuốc của người khác.”
Hai người trò chuyện chốc lát, tận đến khi WC an tĩnh lại, tên đàn ông trung niên nhìn không rõ diện mạo kia vội vàng trở về, làm tay đấm xong liền đi mất. Chỉ còn lại tên bị đánh bụm mặt, cong thắt lưng, hơn nửa ngày mới từ bên trong đi ra.
Tên say kia nhìn xung quanh hai cái, xác định không có ai mới dám hung tợn phun một ngụm nước miếng xuống đất phát tiết.
“Cũng nên đi vào rồi, ” Cố Duyên Chu đưa tay nhìn đồng hồ, “Còn nửa tiếng.”
Thiệu Tư đang muốn nói hắn cũng sắp sửa phải về, ai ngờ xa xa liền nhìn thấy Chu Vệ Bình lão tiên sinh từ trong phòng đi ra.
… Hơn nữa đi theo phía sau ông ấy, còn có Diệp Tuyên.
Vì thế lời Thiệu Tư nói đến bên miệng lại lái đi: “Tôi ở đây thêm chút nữa, bên trong rất ngộp.”
Chỉ thấy Diệp Tuyên một đường chạy chậm, đuổi tới: “Thầy Chu, có thể mượn mười phút của ngài không, cháu có một chuyện muốn hỏi.”
Lúc này, hệ thống đột nhiên online nói: [chỗ này hẳn nên có gợi ý, nhưng hai ngày nay tôi có chút cạn kiệt, cái gì cũng không kiểm tra ra được, cậu tự xem rồi làm đi.]
[…] Thiệu Tư nói, [nếu như vậy, mày căn bản không cần phải lên sân khấu đâu.]
Hệ thống: [tôi chỉ muốn cho cậu biết, ở nơi mà cậu nhìn không thấy, cậu có biết tôi có bao nhiêu cố gắng không.]
[Dẹp đi.]
Thiệu Tư xem nhẹ hệ thống, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm động tĩnh bên kia.
Chu Vệ Bình dừng bước lại, sắc mặt coi như nhu hòa: “Cô gái này, cháu có chuyện gì không?”
Diệp Tuyên nhìn ông ta, gằn từng chữ: “Trước kia, có phải chú từng dùng… cái tên Chu Kiến Bang hay không?”