Thẩm Vọng Tân vừa mới bấm chuông, chuông cửa vừa vang lên một giây thì cửa đã được mở ra, tốc độ nhanh đến mức Tô Tinh Dã quên mất sự hồi hộp mà ngây người nhìn người phụ nữ dịu dàng trước mặt, theo bản năng cô khom người chào, "Cháu chào chú, chào dì, chúc chú dì năm mới vui vẻ."
Mẹ Thẩm trước giờ chỉ thấy Tô Tinh Dã trên TV, khi bà xem TV đã cảm thấy cô gái này xinh xắn, bây giờ nhìn thấy người thật thì quả là đẹp. Khuôn mặt thanh tú, làn da trắng nõn, trong lòng bà cực kì thích, nhanh chóng vươn tay đỡ cô, "Chào cháu chào cháu, chúc mừng năm mới, mau vào thôi cháu."
Tô Tinh Dã được mẹ Thẩm đỡ lấy thì vừa mừng vừa lo, "Chú dì, đây là quà chúng con chuẩn bị cho mọi người."
"Dì không cần quà gì cả, con có thể qua đây dì đã rất vui rồi."
Có thể thấy, mẹ Thẩm thật sự rất vui vẻ, cười mà sắp không nhìn thấy mắt, con dâu thật xinh đẹp, còn đẹp hơn cả con trai bà!
Mẹ Thẩm lấy dép để họ thay, dép cho Tô Tinh Dã là do bà cố ý mua, Thẩm Vọng Tân vừa định hỏi sao đổi dép mới cho anh nhưng khi mắt anh rơi vào đôi dép mà mẹ anh đưa cho Tô Tinh Dã, liền phản ứng lại.
Tô Tinh Dã nhận ra rằng đôi dép mà mẹ Thẩm đưa cho cô và Thẩm Vọng Tân là kiểu đôi, khuôn mặt lập tức đỏ ứng, lắp bắp nói: "Cảm... Cảm ơn dì."
Mẹ Thẩm thấy Tô Tinh Dã đỏ mặt, cười nói: "Ha ha, đứa nhỏ này, khách sáo cái gì, đều là người một nhà mà."
Khuôn mặt của Tô Tinh Dã nhất thời đỏ hơn, cô quay đầu lại nhìn Thẩm Vọng Tân, Thẩm Vọng Tân đương nhiên hoàn toàn đồng ý với lời mẹ Thẩm, sự dịu dàng trong mắt gần như tràn ra, giống như đang nói: thấy chưa, bố mẹ chắc chắn rất thích em.
"Tinh Dã, đây là ông ngoại của Vọng Tân."
Tô Tinh Dã lập tức cúi người chín mươi độ, "Cháu chào ông ngoại, chúc ông năm mới vui vẻ ạ."Ông nhìn cô, "Là Tinh Dã đúng không?"
Tô Tinh Dã nhất thời khẩn trương, "Dạ, đúng ạ."
Mẹ Thẩm thấy ông cụ vẫn nghiêm nghị thì hiếm khi nói: "Ba, ba đừng xụ mặt mà, con gái không giống con trai."
Thẩm Vọng Tân & Thẩm Vọng Trinh: "..."
“Tôi nào có xụ mặt?” Ông vặn lại mẹ Thẩm, sau đó nhìn Tô Tinh Dã, gật đầu, “Là một đứa bé ngoan, đáng tiếc là không có mắt nhìn.”
"Dạ?" Tô Tinh Dã hơi mờ mịt.
"Nếu không thì sao nhìn trúng thằng nhóc thúi này?"
Thẩm Vọng Tân: "???"
Tim mẹ Thẩm mệt mỏi, ba ơi ba còn như vậy thì con dâu chạy mất!
Tô Tinh Dã theo bản năng nói: "Anh ấy rất tốt, anh ấy tốt vô cùng ạ."
Nghe thấy lời Tô Tinh Dã, mẹ Thẩm nháy mắt với ba Thẩm, mừng chết đi được.
Khóe miệng Thẩm Vọng Tân ngay lập tức nhếch lên.
Trái tim Thẩm Vọng Trinh mệt mỏi, khi không phải ăn thức ăn chó vào dịp năm mới, còn là chính em trai ruột của mình tặng nữa.
Ông cụ không ngờ cô lại phản ứng nhanh như vậy, thế mà lại bênh vực nó. Ông nhìn Thẩm Vọng Tân, "Anh xem mình có phúc thế nào đi, nếu sau này nếu dám bắt nạt người ta, tôi là người đầu tiên không tha cho anh.”
Lời này của ông cụ đồng nghĩa là đã chấp nhận Tô Tinh Dã, Thẩm Vọng Tân lập tức nói: "Có ông ngoại ở đây, cháu nào dám."
"Không dám thì tốt."
Tô Tinh Dã đã bớt đi sự căng thẳng và câu nệ lúc vào cửa, có lẽ là do mẹ Thẩm rất thích cô nên cô liên tục đi theo bà. Mẹ Thẩm chỉ sinh được hai cậu con trai nên luôn mong có một cô con gái, hôm nay cuối cùng bà cũng cảm nhận được thế nào là có con gái vây quanh rồi, phải nói là vui chết đi được.
“Dì à, cháu có thể giúp gì cho dì không?” Tô Tinh Dã hỏi bà.
Mẹ Thẩm bằng lòng để cô làm việc, nhưng bà cũng nhìn ra cô vẫn còn hơi khẩn trương, dáng vẻ của cô làm bà nhớ lại lần đầu tiên bà đến gặp mẹ chồng của bà, đều là phụ nữ, bàcó thể hiểu được, vì vậy bà nói: "Không cần không cần, con cứ đứng cạnh xem đi, nói chuyện với dì là được rồi."
Tô Tinh Dã bình thường ít nói, cũng chậm nhiệt, nhưng bây giờ cô huy động hết % nhiệt huyết của mình để trò chuyện với mẹ Thẩm.
Mỗi dịp cuối năm câu đối Tết ở nhà đều do anh em họ dán lên. Khi dán câu đối xong, Thẩm Vọng Tân không thể không nhìn vào phòng bếp, vì sợ cô sẽ câu nệ không biết nói chuyện, nhưng sau khi nghe thấy tiếng cười của mẹ Thẩm từ bên trong truyền tới, vẻ căng thẳng trên mặt tiêu tan không ít.
Thẩm Vọng Trinh nhìn thấy cảm xúc trong mắt anh bèn trêu: "Yên tâm chưa?"
Thẩm Vọng Tân cong môi, "Ừ, đúng rồi, anh trai, bắt đầu từ năm nay anh phải chuẩn bị sẵn sàng đi."
Thẩm Vọng Trinh tỉ mỉ vuốt câu đối Tết, "Chuẩn bị gì cơ?"
"Chuyện của em đã giải quyết xong, anh nghĩ sau này mẹ có thể để yên cho anh không?"
Thẩm Vọng Trinh “chậc” một tiếng, "Tại sao anh không nghĩ tới nhỉ? Thôi rồi, em nói xem anh có nên giảm số lần về nhà trong năm tới không?"
Thẩm Vọng Tân nhún vai nhìn anh, ánh mắt kiểu "Anh cảm thấy thế nào".
Khẩu vị của nhà họ Thẩm rất nặng, không cay không vui, nhưng khi Thẩm Vọng Tân điện thoại xác nhận với mẹ Thẩm đã cố ý nói Tô Tinh Dã không ăn được cay, vì vậy đây cũng là bữa cơm tất niên đầu tiên không cay suốt mấy năm nay của nhà họ Thẩm. Cho tới khi Thẩm Vọng Tân đăng Weibo, Lượng Tân Tân ngạc nhiên bữa tối đêm giao thừa của anh nhà các cô năm nay không phải là bữa toàn đồ cay sao! !
Mẹ Thẩm thật sự rất thích Tô Tinh Dã. Dáng dấp xinh đẹp, tính tình lại tốt, dễ mến, thích chết đi được. Lúc ăn cơm bà còn dùng đũa gắp thức ăn cho cô, rất nhiều trưởng bối đều như vậy, khi họ thích ai thì đều thể hiện bằng việc gắp thức ăn cho người đó. Tô Tinh Dã cũng là người đầu tiên trong gia đình họ được đối xử như vậy, thậm chí anh em Thẩm Vọng Trinh cũng không được. Mẹ Thẩm cũng là người thứ hai ngoài Thẩm Vọng Tân gắp thức ăn cho cô, một lúc sau, bát của cô liền chất thành một ngọn núi, "Cảm ơn dì."
"Không cần cảm ơn, ăn nhiều một chút, trông con gầy quá."
Sau khi ở với Thẩm Vọng Tân, Tô Tinh Dã thực sự đã ăn không ít, chỉ là vẫn không mập mà thôi.
Mẹ Thẩm còn cố ý lấy một cái bát nhỏ múc canh xương hầm cho cô, "Canh này bổ lắm, cháu uống thêm đi."
Mẹ Thẩm mê mẩn cô sau buổi biểu diễn của Tô Tinh Dã trong Xuân Vãn năm ngoái, lúc nào cũng thích vào Weibo của cô nên tất nhiên đã thấy món canh xương chiếm tỉ lệ xuất hiện cao nhất trên Weibo. Lúc ấy bà còn nghĩ thầm, cô giống như con trai bà vậy, cũng thích uống món canh xương hầm ngô, nhưng sau khi biết về mối quan hệ giữa hai người, bà lập tức tỉnh ngộ, hóa ra món canh tình cảm kia là do con trai mình nấu.
Tô Tinh Dã uống một ngụm, hai mắt sáng lên, "Ngon quá."
Mẹ Thẩm cười hỏi: "Là dì nấu ngon hay là nó nấu ngon?"
Tô Tinh Dã nghĩ một lát rồi nghiêm túc nói: "Hương vị giống hệt nhau, nhưng cảm giác không giống nhau."
"Hửm, sao lại không giống."
"Canh của dì có hương vị của mẹ."
Chuyện của Tô Tinh Dã, Thẩm Vọng Tân đã đề cập một chút với mẹ Thẩm, vì sợ mẹ Thẩm sẽ hỏi cô vài vấn đề nên từ khi vào cửa bọn họ không hỏi chuyện liên quan đến gia đình của cô, bởi vậy khi cô chủ động nhắc tới làm mẹ Thẩm vừa đau lòng vừa thương.
Mẹ Thẩm dịu dàng nhìn cô, "Nếu con thích thì sau này đến nhiều hơn, dì sẽ nấu cho con, có được không?"
Tô Tinh Dã để bát xuống, nghiêm túc gật đầu, "Vâng ạ."
Sau khi ăn tối, Tô Tinh Dã muốn giúp dọn dẹp chén đũa nhưng mẹ Thẩm không cho, chén đũa là hai anh em dọn dẹp, còn ba Thẩm cùng ông cụ đi dạo, xuống dưới lầu tán gẫu với mấy ông cụ. Mẹ Thẩm cố ý rửa trái cây cho cô, cắt thành từng miếng, để vào mâm trái cây cho cô, sau đó Tô Tinh Dã bưng mâm trái cây vừa ăn vừa đi theo sau lưng mẹ Thẩm đi tham quan.Nơi đầu tiên mẹ Thẩm đưa cô đến chính là phòng ngủ của Thẩm Vọng Tân. Phòng ngủ của Thẩm Vọng Tân rất rộng và ngăn nắp, không giống như căn hộ của anh ở bên ngoài mang cảm giác ấm áp mà đơn giản lạnh lẽo hơn nhiều.
"Có muốn dì lấy thêm chăn cho con không? Buổi tối chắc sẽ khá lạnh đó." Mẹ Thẩm hỏi.
Tô Tinh Dã dừng động tác cắn đào. Mặc dù bọn họ vẫn luôn ngủ chung, nhưng mấy ngày nay cô nghĩ mình sẽ ngủ trong phòng khách, đây là dì có ý để bọn họ ngủ cùng nhau sao?
Mẹ Thẩm không để ý đến sự phân tâm của cô, bà nói tiếp: "Ha ha, mà cũng không cần đâu, dì quên còn có điều hòa, nếu lạnh thì bật điều hòa."
Tô Tinh Dã khó khăn nuốt quả đào vào miệng, "Dạ... vâng."
Mẹ của Thẩm có thể khẳng định rằng Tinh Dã tuyệt đối là bạn gái đầu tiên của con trai bà, haizz đàn ông hai bảy hai tám tuổi mới có bạn gái Trước đây bà cũng ngại nói, quá xấu hổ, nhưng bây giờ bà vô cùng vui mừng, bà còn thấy Tinh Dã ở bên anh đúng là hơi lỗ mà.
Tô Tinh Dã cũng không biết mẹ Thẩm đang nghĩ gì.
Sau khi rửa chén xong, mọi người ngồi trên sô pha xem Xuân Vãn.
“Dì vẫn cảm thấy màn múa năm ngoái của con là đẹp nhất.” Mẹ Thẩm nói.
Tô Tinh Dã cũng ngạc nhiên, "Dì có xem ạ?"
"Tất nhiên là có rồi, Vọng Tân nói với chúng ta con có một buổi biểu diễn nên chúng ta cùng nhau xem. Con nhảy rất đẹp, tựa như tiên nữ vậy."
Tô Tinh Dã không biết mình đã đỏ mặt bao nhiêu lần.
Đúng giờ, mẹ Thẩm mang ba bát sủi cảo lên, một bát là của Tô Tinh Dã.
Trong bữa cơm tất niên, thực ra Tô Tinh Dã đã khá no rồi vì mẹ Thẩm gắp cho cô khá nhiều thức ăn nên thừa dịp mẹ Thẩm không chú ý, cô đã bí mật múc bớt sủi cảo vào bát của Thẩm Vọng Tân, Thẩm Vọng Tân một mình ăn hết.
Khi đang ăn, Tô Tinh Dã bất ngờ cắn phải một vật cứng, là đồng xu.
Những đồng xu bọc trong sủi cảo mấy năm trước đều do Thẩm Vọng Tân hay Thẩm Vọng Trinh ăn, năm nay Tô Tinh Dãlần đầu tiên đến đã bị cô ăn, ngay cả ông cụ cũng không khỏi thở dài, thật là trời cao đã định mà.
“Mẹ, Tinh Tinh ăn được đồng xu của năm nay rồi.” Thẩm Vọng Tân nói.
Mẹ Thẩm mừng rỡ, "Năm mới, Tinh Tinh của chúng ta nhất định sẽ phát tài."
Khuôn mặt Tô Tinh Dã đỏ rần lên vì vui mừng, Thẩm Vọng Tân cố tình chụp hình cô đăng lên Weibo.
Tô Tinh Dã S: Năm mới này tôi sẽ có tài nguyên cuồn cuộn
Ngôi sao nhỏ: Bảo bối thực tuyệt vời! Được ăn đồng xu của năm mới nhất định sẽ có nhiều may mắn!
Bao giờ Tinh Tinh cưới em: Chúc mừng năm mới bảo bối! Trong năm mới nhất định sẽ có nhiều tài nguyên!
Bảo bối tôi tên là Tô Tinh Dã: Trời ơi, bảo bối xinh quá! Fan mẹ bày tỏ bị đẹp mà khóc! !
Còn nhà của Thẩm Vọng Tân lại là một bức tranh theo phong cách khác, các fan lâu năm đều biết, Thẩm Vọng Tân còn có một người anh trai, từng xuất hiện trên Weibo của Thẩm Vọng Tân, tuy chưa thấy mặt nhưng nhìn mặt Thẩm Vọng Tân, chẳng lẽ anh ấy kém hơn sao?
Mà bọn họ cũng biết, gia đình họ hàng năm sẽ ăn sủi cảo, nếu ăn phải đồng xu thì Thẩm Vọng Tân sẽ phát phúc lợi, còn không thì không phát. Tính ra thì đã hai năm anh không phát phúc lợi rồi nên hiển nhiên là anh không ăn phải. Lượng Tân Tân trêu anh: chúc mừng ca ca năm nay lại không ăn trúng đồng xu rồi.
Phòng của Thẩm Vọng Tân có phòng tắm riêng, khi cô đi ra thì anh đã tắm rửa sạch sẽ ở phòng tắm dưới lầu và đang ngồi trên giường lau tóc. Lần trước cô đã bị chỉnh rồi nên lần này khi bước ra đã mặc đồ ngủ kín mít, anh ngoắc cô, "Đến đây, anh lau tóc cho em."
Tô Tinh Dã chạy nhanh về phía anh và ngồi trong lòng anh. Đầu tiên anh dùng khăn lau nước cho cô, lúc này mới dùng máy sấy tóc thổi cho cô.
Sau khi tắt đèn, căn phòng trở nên mờ tối, chỉ có tiếng thở của hai người.
"Năm nay anh rất vui.""Em cũng vậy."
Xa xa có tiếng pháo mơ hồ, từng tiếng nổ vang, cô nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh từ trên đỉnh đầu: "Anh yêu em."
Tô Tinh Dã nhắm mắt lại, ôm chặt lấy anh, "Em cũng yêu anh."
Cô thực sự tham lam cảm giác ấm áp này, năm nay muốn, sang năm muốn, năm sau muốn, sau này mỗi một năm cô đều muốn.
Sáng sớm, khi Thẩm Vọng Tân thức dậy, trong ngực đã trống rỗng. Anh theo bản năng ngồi dậy, ánh mắt vừa khéo trông thấy Tô Tinh Dã đang đứng ngoài ban công, cô mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình của anh, đang nói chuyện điện thoại, ánh mắt anh ngay lập tức trở nên dịu dàng.
Tô Tinh Dã đang đứng trên ban công nói chuyện điện thoại giống như có cảm giác bèn nghiêng đầu nhìn vào trong phòng, nhìn thấy Thẩm Vọng Tân đang ngồi trên giường nhìn mình, nụ cười bên khóe môi càng sâu, cô nói với người bên kia điện thoại: "Ba, có chuyện con chưa kịp nói với ba."
"Con có bạn trai rồi."
"Tên anh ấy là Thẩm Vọng Tân."
"Anh ấy rất tốt."
Sau khi cúp điện thoại, Tô Tinh Dã đi vào trong, nhào thẳng về phía Thẩm Vọng Tân trên giường.
Thẩm Vọng Tân đỡ lấy cô, "Nói điện thoại với ai vậy?"
Tô Tinh Dã dán trên người anh, "Ba em."
"Nói gì?"
"Ừm... nói cho ba biết, năm nay em ở nhà bạn trai, bạn trai em tên là Thẩm Vọng Tân, là một người rất tốt."
Thẩm Vọng Tân sững sờ mất hai phút, khi phản ứng lại liền ôm chặt lấy cô, sau một trận điên đảo, cả hai lại lăn vào trong chăn, Tô Tinh Dã bị anh làm cho hết hồn, suýt nữa là hét lên, cô vươn tay đánh anh, "Anh làm gì vậy, hù người ta."
Thẩm Vọng Tân vùi đầu vào cổ cô, "Anh rất vui."
Tô Tinh Dã cũng duỗi tay ôm cổ anh, "Em cũng rất vui."
Đang nói chuyện thì bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng pháo đùng đùng, "Bên ngoài đang đốt pháo kìa."
"Ừ.""Chúng ta dậy đi, chắc muộn rồi."
Thẩm Vọng Tân hôn lên trán cô, "Ừm."
Hai người rửa mặt đi xuống lầu, mẹ Thẩm và mọi người quả nhiên đã dậy, đang làm bữa sáng trong bếp, nhìn thấy hai người đi xuống liền cười nói: "Sao dậy sớm vậy? Không ngủ thêm lát nữa đi?"
Tô Tinh Dã bước đến chỗ mẹ Thẩm, cười nói, "Ngủ đủ rồi ạ."
Mẹ Thẩm càng nhìn cô càng thích, bà vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu cô, "Có đói bụng không? Sủi cảo nấu nhanh lắm, dì cho con ăn trứng luộc trước nhé."
"Cám ơn dì.”
...