Vừa Gặp Đã Thương

chương 132: năm mới

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi trở về, Thẩm Vọng Tân bắt đầu gấp rút xử lý công việc tồn đọng lúc trước, buổi sáng ở thành phố này, buổi chiều có lẽ đã đến thành phố khác, tóm lại anh thường xuyên ở bên ngoài. Mà cũng thật trùng hợp, buổi tối hôm anh vừa mới đến Bắc Kinh, sau khi lên xe liền nhận được điện thoại của mẹ Thẩm, cũng khó trách vì sao bà lại gọi đến, vì mấy năm trước vào khoảng thời gian này anh đã thu dọn hành lý về nhà do lúc đó anh còn chưa nổi tiếng

"Vọng Tân."

"Dạ, mẹ."

“Năm nay có về ăn Tết không?” Mẹ Thẩm ở đầu kia hỏi.

Thẩm Vọng Tân vừa xoa trán mệt mỏi vừa cho bà một câu trả lời chắc chắn, "Dạ có."

“Thật không?” Mẹ Thẩm xác nhận lại.“Vâng, thật mà.” Thẩm Vọng Tân ngồi thẳng dậy, gọi bà, “Mẹ”.

"Mẹ đây, có chuyện gì vậy?"

"Con có bạn gái rồi."

Thẩm Vọng Tân vừa nói xong, bên mẹ Thẩm truyền tới một tiếng “cạch", mẹ Thẩm không lên tiếng một lúc lâu.

“Mẹ, mẹ có chuyện gì vậy?” Thẩm Vọng Tân bị dọa giật mình.

Mất hai giây, mẹ Thẩm mới phản ứng lại được, "Con... con vừa nói cái gì? Con nói lại lần nữa xem?"

Nghe giọng mẹ Thẩm hơi lắp bắp, Thẩm Vọng Tân cười nói: "Con nói, con có bạn gái rồi, cô ấy rất tốt, thật sự rất tốt, mẹ sẽ thích cô ấy, thật xin lỗi bây giờ mới nói cho mẹ biết."

Bên kia truyền đến một tràng tiếng bước chân “bình bịch”, đó là do mẹ Thẩm đang phấn khích đi tới đi lui: "Con không gạt mẹ chứ, là ai vậy? Là con gái nhà nào?"

Trong mắt Thẩm Vọng Tân đầy vẻ dịu dàng, "Nếu không có gì bất ngờ thì Tết năm nay mẹ sẽ được gặp cô ấy đấy."

Mẹ Thẩm sợ ngây người, thế này có phải là muốn đưa về nhà ăn Tết không? Bà bất ngờ thật đấy! ! Bà lo lắng cho đời sống tình cảm của anh nhiều năm như vậy, miệng lưỡi gần như nhũn ra cũng không thấy tác dụng gì, ai ngờ anh chơi lớn như vậy, trực tiếp dẫn về ăn Tết cơ đấy?

"Con trai, con đang đùa mẹ à?"

"Không phải, con nghiêm túc."

Bên này, mẹ Thẩm đã cúp điện thoại với Thẩm Vọng Tân hồi lâu mà vẫn chưa phản ứng kịp, cho đến khi ba Thẩm xuống lầu, thấy bà đang cầm điện thoại di động, dưới chân có một cốc nước bị đổ hơn nữa bà còn đang ngây người thì nhất thời sợ hết hồn, "Bà xã, em sao vậy? Chuyện gì xảy ra vậy?"

Đến đây, mẹ Thẩm đã hoàn hồn trở lại, bà nhìn ba Thẩm trước mặt, lẩm bẩm: "Vọng Tân nói rằng nó có bạn gái rồi."

"Có thì có chứ có gì đâu, em nhìn em đi..."

Mẹ Thẩm ngắt lời của ba, "Nó còn nói Tết có thể sẽ dẫn về đó."

"Dẫn thì dẫn, đây không phải là chuyện bình..."Lần này không cần mẹ Thẩm ngắt lời mà chính ba Thẩm đột ngột dừng lại, ông nhìn mẹ Thẩm, hai mắt mở to, "Em vừa nói ai có bạn gái? Chính xác Vọng Tân chứ không phải Vọng Trinh hả?"

"Là Vọng Tân, con trai út của chúng ta."

“Bà xã à… có… có khi nào em nghe nhầm không?” Ba Thẩm lắp bắp.

"Không có nghe lầm, em nghe rất rõ ràng."

"Nó có nói là ai chưa?"

"Tô Tinh Dã..."

Ba Thẩm mơ hồ cảm thấy cái tên này khá quen, sau đó ông dời mắt nhìn về phía TV trong phòng khách. "La Phu Truyện" đang được yêu thích, khuôn mặt xinh đẹp của cô gái trên TV đang mỉm cười, mà người đối diện với cô là con trai của ông...

Sau khi vào cửa, Thẩm Vọng Tân gọi Tô Tinh Dã một tiếng nhưng không nghe thấy tiếng đáp lại, trái lại trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy "tích tách tích tách", anh nghĩ là cô đang tắm.

Khi Tô Tinh Dã đang ở trong phòng tắm loáng thoáng nghe thấy tiếng mật khẩu cửa " Tích tích tích —— ", nghĩ đến trước đó Thẩm Vọng Tân đã gửi cho mình một tin nhắn WeChat nói hôm nay sẽ về, vì vậy cô tắt vòi hoa sen, gọi ra bên ngoài một tiếng, "Thẩm Vọng Tân?"

Thẩm Vọng Tân ngồi trong phòng khách, tự nhiên nghe thấy giọng cô, liền đáp một tiếng: "Là anh."

Tô Tinh Dã cũng nghe thấy Thẩm Vọng Tân đáp lại, vừa lúc cô cũng đã rửa sạch sữa tắm trên người bèn lấy khăn tắm bên cạnh quấn lại rồi mở cửa phòng tắm đi ra ngoài.

Thẩm Vọng Tân nghe thấy tiếng cửa phòng tắm “cạch” một tiếng thì ngẩng đầu nhìn qua. Tô Tinh Dã từ trong màn sương của phòng tắm đi ra, chiếc khăn tắm màu xanh thẳm bọc quanh dáng người gầy nhỏ, trên chiếc cổ mảnh mai vẫn còn đọng lại giọt nước, mái tóc dài buông hờ sau vai, khuôn mặt thanh tú đỏ bừng vì nước nóng.

Tô Tinh Dã căn bản không ý thức được rằng mình đang khảo nghiệm khả năng tự chủ của người đàn ông mà vẫn đắmchìm trong niềm vui anh trở về, cô đi về phía anh, đợi cô phản ứng lại thì đã không còn kịp rồi, vì người nọ đã sải bước về phía cô, hơi thở quen thuộc xâm chiếm khiến cô muốn quay ngược trở vào phòng tắm: "Em chợt nhớ ra tóc của mình còn chưa sạch..."

Nhưng còn chưa kịp chạy đã bị người đàn ông nắm lấy cánh tay, sau đó ôm ngang lên, " Vậy thì tốt, chúng ta tắm chung đi."

Tô Tinh Dã suy sụp, cô vẫn nhớ lần đó trước khi anh đi, không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Chiếc khăn tắm vừa quấn quanh người người đẹp đã bị ném ra ngoài một cách đáng thương, mà lúc này chủ nhân của nó đang bị bao vây trong bồn tắm mát xa, dựa lưng vào bức tường mà người nọ cố ý tưới nước nóng lên, đôi tay mảnh khảnh treo lên vai anh, mơ hồ khóc nức nở.

Sau khi được anh ôm ra khỏi phòng tắm, cô đỏ hoe mắt trừng anh, "Khốn nạn..."

Người đàn ông cúi đầu, khẽ cười, "Em còn mắng anh như thế này, sợ sau khi lên lầu anh không kiềm chế được đấy."

Bảo Tô Tinh Dã trừng mắt cũng không đúng, cô tủi thân thút thít rồi dứt khoát vùi đầu vào vai anh không nói gì nữa.

Sau khi chạm vào giường, cô lập tức đẩy anh ra, chui vào chăn, không muốn để ý tới anh.

Người đàn ông đi theo lên giường, bá đạo ôm cô vào lòng, cô vẫn muốn giãy giụa, nhưng thình lình bị một nụ hôn sâu bịt kín. Lúc tách ra giọng anh đã hơi khàn khàn: "Còn trốn nữa không?"

Tô Tinh Dã bĩu môi, không nói lời nào nhưng lại ngoan ngoãn dính sát vào người anh, không trốn nữa, vậy được chưa!

Thẩm Vọng Tân khẽ vuốt đầu cô, "Năm nay bố em có về đón Tết không?"

Tô Tinh Dã im lặng hai giây, nói: "Em không chắc."

"Vậy năm nay đón năm mới với anh nhé?"

Năm ngoái cô ăn Tết với anh, năm nay vẫn được sao?

Nhận thấy sự trầm mặc của cô, anh cúi đầu hôn lên trán cô, "Thế nào?"

"Người nhà anh thì sao?""Thì chúng ta đón tết chung với họ."

‘Hả?"

Tô Tinh Dã cũng sửng sốt một giây, giây kế tiếp đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, "Đón… đón chung ư?"

Thẩm Vọng Tân cũng nhấc nửa người lên, dùng khuỷu tay chống người, "Đúng vậy, anh muốn đưa em về nhà ăn Tết và gặp người nhà anh."

Tô Tinh Dã ngẩn ngơ, cô mím chặt môi.

“Em không muốn sao?” Thẩm Vọng Tân hơi khẩn trương.

Tô Tinh Dã lập tức lắc đầu, "Không phải."

"Vậy thì tại sao em lại do dự?"

Tô Tinh Dã không khỏi siết chặt lòng bàn tay, "Em... thực sự có thể sao?"

"Dĩ nhiên là có thể, trừ em ra thì không ai có thể cả.."

Thẩm Vọng Tân hiểu được sự căng thẳng của cô, anh giơ tay kéo cô lại, để cô nằm trên ngực mình, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, "Anh đã nói với mẹ anh về mối quan hệ của chúng ta rồi, cũng do anh không tốt, anh nên dẫn em về sớm hơn mới phải."

Tô Tinh Dã cũng ôm chặt eo anh.

“Vậy em có bằng lòng về nhà với anh không?” Thẩm Vọng Tân tiếp tục hỏi.

“Vâng, em bằng lòng.” Giọng nói mang theo tia nghẹn ngào khó nhận ra.

Dương Vân biết năm nay cô sẽ về nhà ăn Tết với Thẩm Vọng Tân, nói thật, trong lòng chị hơi phức tạp, nhưng đồng thời cũng rất vui vì năm nay Tinh Tinh của chị sẽ được trải qua một cái Tết vô cùng khác biệt. Vì vậy đứng bên đàng gái, chị cố ý giúp em ấy chuẩn bị không ít lễ tết.

"Đây là nhân sâm cho ông nội Vọng Tân hầm nước uống, rất tốt cho cơ thể, còn cái này là thực phẩm dinh dưỡng..."

Tô Tinh Dã nhìn Dương Vân giới thiệu với cô công dụng những thứ này, những món quà mà chị ấy chuẩn bị, quả thực nếu so với họ còn chu đáo hơn rất nhiều.Khi chị lại lấy ra một hộp quà nữa, Tô Tinh Dã giơ tay ôm lấy chị khiến Dương Vân sửng sốt, "Sao vậy? Tinh Tinh?"

"Chị Vân, có chị bên cạnh thật tốt, cảm ơn chị."

Dương Vân cười khẽ một tiếng, giơ tay nhẹ vỗ vai cô, "Cô gái ngốc, chị Vân sẽ luôn ở bên cạnh em."

Hai người về nhà vào hôm giao thừa, trên đường đi, mắt thường có thể thấy được Tô Tinh Dã rất căng thẳng, khi lo lắng cô sẽ vặn ngón tay và chớp mắt không ngừng.

Thẩm Vọng Tân biết cô đang căng thẳng bèn cười an ủi: "Đừng căng thẳng, bọn họ nhất định sẽ rất thích em."

"Thật sao? Nhưng em..." lời nói Tô Tinh Dã có chút không mạch lạc.

"Thật mà."

Có lẽ là ánh mắt quá kiên định của Thẩm Vọng Tân, khiến trái tim sợ hãi bất an của Tô Tinh Dã dần dần thả lỏng, cô hít vài hơi, nhẹ nhõm đi không ít.

Còn bên phía nhà họ Thẩm, sau khi Thẩm Vọng Tân xác nhận với họ rằng năm nay sẽ đưa người về nhà, hai vợ chồng và ông cụ rất cao hứng, tất nhiên hai vợ chồng là thể hiện ra mặt còn ông cụ vẫn như ngày thường. Nhưng đến ngày Tết, ông đã dậy sớm mặc quần áo mới, cầm tách trà đứng ở cửa trông, hai vợ chồng nhìn thấy thì nhìn nhau cười một tiếng, ăn ý không đi phá ông mà tiếp tục làm chuyện của mình.

Xe của Thẩm Vọng Tân lái vào hầm để xe, vì quà năm mới hơi nhiều nên hai người họ cầm không hết, nên sau khi đậu xe xong, Thẩm Vọng Tân cố ý gọi điện cho anh trai, nhờ anh ấy xuống hỗ trợ.

Sau khi Thẩm Vọng Trinh nhận được điện thoại, mấy người đang bận rộn cũng không hẹn mà cùng nhìn sang phía anh.

Thấy điện thoại cúp, ông cụ là người đầu tiên hỏi: "Đã tới chưa?"

Đây là lần đầu tiên ông cụ sốt sắng hỏi như vậy sau khi Thẩm Vọng Tân bước vào làng giải trí, tất nhiên bọn họ đều biết ông sốt ruột là vì ai, nhưng coi như là bỏ bốn lên năm đi.

Thẩm Vọng Trinh trả lời: "Đến rồi, nhưng đồ hơi nhiều nên cháu đi cầm giúp hai đứa đây."

Mẹ Thẩm cười nói: "Haizz, tới thì tới, còn mang quà làm gì."Sau khi Thẩm Vọng Trinh ra khỏi thang máy liền thấy thấy xe của Thẩm Vọng Tân đang đậu ở đó, cốp sau đang mở, chắc là quà năm mới, anh ấy gọi một tiếng, "Vọng Tân."

Khi Thẩm Vọng Tân nghe thấy anh trai gọi mình liền nghiêng đầu nhẹ nhàng giải thích với Tô Tinh Dã, "Anh trai anh, đừng căng thẳng."

Sau khi Thẩm Vọng Tân gọi anh trai, Tô Tinh Dã lập tức kêu theo, "Em chào anh, chúc anh năm mới vui vẻ ạ."

Thẩm Vọng Trinh là người đầu tiên trong gia đình nhìn thấy Tô Tinh Dã, ấn tượng đầu tiên là một cô gái mang đến cảm giác rất dễ chịu. Anh bèn mỉm cười thân thiện với cô, nhẹ nhàng đáp lại, "Chúc mừng năm mới."

Thẩm Vọng Tân hiếm khi nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc như vậy của anh trai mình, giả vờ y như thật. Anh thầm cảm thấy sai sai trong lòng bèn thuận tay đưa quà năm mới cho anh ấy, "Xách giúp đi."

Khóa xe lại, ba người xách quà năm mới lên lầu, khi đi lên, tim của Tô Tinh Dã lại bắt đầu đập loạn xạ, rõ ràng là vừa nãy đã bình tĩnh lại rồi mà...

Thẩm Vọng Tân nắm lấy tay cô, âm thầm an ủi cô.

Thẩm Vọng Trinh thân là anh trai nên có thể hiểu được sự căng thẳng của cô khi sắp gặp người lớn, vì vậy anh ấy cũng an ủi: "Đừng căng thẳng quá, ba mẹ và ông ngoại đều quý em."

Điểm này Thẩm Vọng Trinh thực sự không nói dối, Thẩm Vọng Tân không ở nhà nên không biết nhưng anh ấy thường xuyên về nhà. Kể từ khi xem Tô Tinh Dã biểu diễn tại đêm Xuân Vãn vào năm ngoái, mẹ anh dường như đã trở thành một fan của cô gái này.

Thế là người xuất hiện trên TV của gia đình họ dần dần từ Thẩm Vọng Tân biến thành Tô Tinh Dã, xem lúc nói chuyện, xem lúc ăn cơm, không có việc gì thì đều đi xem, ngay cả với bố anh, diễn viên ông thích nhất từ Thẩm Vọng Tân biến thành Tô Tinh Dã, mặc dù ông ngoại không biểu hiện quá rõ, nhưng trong lòng người nhà ai cũng hiểu.

...

Truyện Chữ Hay