Tô Tinh Dã ngồi trên sô pha, không lâu sau liền nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, nghĩ đến việc cô vô tình chạm phải nơi đó vừa rồi thì trong đầu liền hiện lên một số hình ảnh không thích hợp. Cũng không biết đã thất thần bao lâu, khi cô phản ứng lại thì hai má đã nóng bừng, càng nghĩ càng thấy xấu hổ, vừa nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, trong nháy mắt tựa như vừa có công tắc nào đó được bật lên, cô đứng dậy chạy vọt lên lầu.
Thẩm Vọng Tân mang theo hơi nước từ trong phòng tắm bước ra, nhìn thấy bóng người biến mất ở đầu cầu thang thì không khỏi cúi đầu cười, vừa lau tóc vừa đi sang một bên tắt đèn phòng khách. Ngay lúc anh đi lên lầu, trên ghế sô pha đột nhiên phát sáng thu hút sự chú ý của anh.
Thẩm Vọng Tân mở cửa ra, nhìn thấy trên giường có một cái ụ nhỏ căng phồng thì cười hỏi: "Ngủ rồi hả?"
Tô Tinh Dã chậm rãi hé mắt nhìn Thẩm Vọng Tân đứng ở cửa, nhỏ giọng lên tiếng đáp lại: "Chưa ngủ."
Thẩm Vọng Tân đi về phía cô và ngồi xuống mép giường, "Lau tóc cho anh đi."
Tô Tinh Dã “dạ" một tiếng, lập tức bật dậy mở ngăn kéo bên giường, lấy máy sấy tóc ra cắm vào ổ điện. Cô quỳ sau lưng anh, một tay cầm máy sấy tóc một tay vén mái tóc đen mềm mại của anh lên thổi từng li từng tí, số lượng tóc của anh thật đáng kinh ngạc, nhưng cô không mấy ghen tị bởi vì chính cô cũng có tóc dày. Khi thổi tóc mái phía trước của anh, cô lấy tay đặt lên trán anh một cách chuyên nghiệp.
Thẩm Vọng Tân cười nói: "Chuyên nghiệp quá ta."
Tô Tinh Dã nhếch môi, "Tất nhiên rồi."
Sau khi sấy xong, cô rút máy sấy tóc ra, cuộn nó lại và cất vào ngăn kéo.
“Em không phát hiện em rơi đồ gì hả?” Thẩm Vọng Tân đột nhiên hỏi cô.
Tô Tinh Dã quay lại, "Rơi gì ạ?"
Thẩm Vọng Tân nhìn cô rồi lấy từ trong túi ra đồ cô làm rơi.
Đó là điện thoại di động của cô, cô nhớ ra, vừa rồi cô chạy vội lên lầu nên điện thoại bị cô làm rơi trên ghế sô pha. Côgiơ tay lấy nhưng chưa kịp chạm vào, Thẩm Vọng Tân đã thu tay cầm điện thoại lại, cô nhìn anh đầy nghi ngờ.
"Anh có thể đưa cho em nhưng trước khi đưa cho em, em hãy nghĩ xem có phải đang giấu anh điều gì không."
Tô Tinh Dã “hả" một tiếng, cô suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu, "Không có mà."
"Em nghĩ thật kĩ lại xem."
"Thật sự là không..." Nói được nửa câu, Tô Tinh Dã chợt im lặng, bởi vì cô nghĩ ban nãy cô lướt Weibo đã đăng nhập tài khoản kia, chẳng lẽ anh nhìn thấy tài khoản Chị gái có tiền của cô sao??
Sau khi cô đột ngột dừng lại, Thẩm Vọng Tân cũng không thúc giục cô, thấy mắt cô cứ đảo tới đảo lui giống như tránh né.
Tô Tinh Dã nhướng mày nhìn anh, thấp giọng hỏi: "Anh nhìn thấy rồi hả?"
Thẩm Vọng Tân không trả lời, khóe miệng vẫn mỉm cười như cũ.
Tô Tinh Dã chớp mắt, thấy anh không phản ứng nên nói tiếp: "Được rồi, em thừa nhận, em chính là Chị gái có tiền, được chưa?"
Lông mày Thẩm Vọng Tân giật giật, “Chị gái có tiền?"
Có lẽ Tô Tinh Dã hơi chột dạ nên không để ý đến giọng điệu hơi cao của anh, cô tiếp tục nói: "Vâng, em chính là Lượng Tân Tân đấy, thế thì sao nào?"
Thẩm Vọng Tân cụp mắt xuống, trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, khóe miệng anh nhếch lên. Lần trước sau khi nghe Lôi Quân nói về chuyện kia, lúc rảnh rỗi anh bèn vào Weibo của bạn "Chị gái có tiền" đó. Weibo của người này chẳng khác nào khu trúng thưởng đồ vật của anh vì không thể đếm hết được có bao nhiêu lần rút thăm trúng thưởng đã được tổ chức, kỳ thật lúc ấy anh còn hơi sửng sốt. Ngày trước Lôi Quân còn nghi ngờ fan lớn này là người trong giới, vậy mà lại đúng thật, không chỉ là người trong giới mà còn là bạn gái của anh.
"Xem ra em đã bí mật theo dõi anh rất lâu rồi nhỉ?"
Tô Tinh Dã hơi đỏ mặt, cũng cảm thấy ngượng ngùng nên cô quay mặt đi không nhìn anh.Thẩm Vọng Tân mỉm cười và kéo cô lại, nhẹ nhàng ôm lấy eo cô khiến cả người cô nhào vào lòng anh, “Tinh Tinh, cảm ơn em đã làm nhiều việc như vậy cho anh."
Tô Tinh Dã nắm lấy vạt áo của anh, "Không cần khách sáo."
Thực ra cô vẫn hơi chần chừ, cô không chỉ là “Chị gái có tiền” mà còn có một thân phận khác là “Tiểu Thiên Kim” nữa, hay là nhân cơ hội này nói thật với anh luôn? Ngay lúc cô còn do dự không dám nói thì giọng nói của Thẩm Vọng Tân truyền đến từ trên đỉnh đầu, "Nhưng mà chuyện anh muốn hỏi không phải vấn đề này, em suy nghĩ lại đi."
Mới đầu Tô Tinh Dã cũng không hiểu, cô ngây người vài giây rồi giãy ra khỏi lòng anh, nghi ngờ hỏi, “Không phải là chuyện tài khoản Weibo ư, anh đang gạt em hả??”
Nhìn thấy cô như vậy, Thẩm Vọng Tân không khỏi nở nụ cười, "Anh không có gạt em nha, là em tự nói mà."
Tô Tinh Dã "hừ" một tiếng, nhào tới nắm vai anh dùng sức lắc mạnh, "Sao anh lại như vậy hả?"
Thẩm Vọng Tân để mặc cô lay người mình, anh hỏi tiếp: "Tại lễ trao giải hôm nay, hình như em với Lương Ý Chu nói chuyện vui vẻ lắm nhỉ?”
Tô Tinh Dã dừng lại, "Hả?"
“Hợp tác vui vẻ lắm sao?” Anh tiếp tục hỏi.
"Lễ trao giải kết thúc rồi mà vẫn còn nói chuyện."
Mắt Tô Tinh Dã trợn to ngay lập tức.
"Còn hẹn ăn cơm nữa."
Tô Tinh Dã ngạc nhiên, "Anh... anh cũng biết chuyện này hả?"
Thẩm Vọng Tân nhấn sáng màn hình điện thoại rồi đưa tới trước mặt cô. Tô Tinh Dã cúi xuống nhìn một cái, trên màn hình điện thoại là tin nhắn WeChat do Lương Ý Chu gửi.
Lương Ý Chu: [Nhà hàng Phượng Lâu. [Đường link]]
Lương Ý Chu: [Quán ăn này do bạn tôi giới thiệu, hương vị thanh đạm, cô thấy thế nào?]
"Chuyện này, không phải vậy đâu, em sẽ giải thích với anh."
Thẩm Vọng Tân lắc đầu, "Anh không muốn nghe lời giải thích của em."
Tô Tinh Dã hơi sốt ruột, "Tụi em chỉ hợp tác với nhau trước đây... ưm."Lời còn chưa nói hết thì môi đã bị anh chặn lại.
"A... em... shh..." Tô Tinh Dã bị đau, cô không thể tin được, anh cắn cô? ?
Thẩm Vọng Tân không đếm xỉa đến ánh mắt buộc tội của cô, liếm chỗ bị anh cắn, sau đó cạy hàm răng cô ra tấn công, hôn thật mạnh cho đến khi Tô Tinh Dã gần như choáng váng vì nụ hôn mới buông cô ra, anh khàn giọng nói nhỏ: "Anh ghen."
Tô Tinh Dã còn nhớ vừa rồi anh mới cắn mình, nhưng sau khi nghe xong lời này của anh thì nhất thời mềm lòng, "Em và anh ta là bạn bè bình thường, hẹn ăn cơm cũng là có lý do mà."
Thẩm Vọng Tân liếc cô một cái, "Lý do gì?"
Tô Tinh Dã giải thích cho anh lý do của bữa hẹn ăn cơm, sau khi giải thích xong thì tiếp tục nói: "Mà việc này còn không phải em làm vì anh sao, cho nên anh phải chịu trách nhiệm."
Sau khi nghe cô giải thích, sự ghen tuông trong lòng Thẩm Vọng Tân lập tức biến mất sạch sẽ, "Được, em nói đi, chịu trách nhiệm gì?"
Tô Tinh Dã ôm cổ anh, mắt đảo quanh, "Ừm, hôm đó anh sẽ phụ trách làm tài xế của em, đưa em đi, chở em về, còn phải thanh toán hóa đơn nữa."
“Được, không thành vấn đề.” Thẩm Vọng Tân nhìn dáng vẻ giảo hoạt của cô, thì vô cùng bình tĩnh hỏi: “Em định dẫn anh đi cùng sao?
Đuôi mắt Tô Tinh Dã nhếch lên, "Sao nào? Chẳng lẽ anh không muốn sao? Anh để cho em đi ăn với người đàn ông khác à?"
Khóe môi Thẩm Vọng Tân lập tức nhếch lên, anh hôn lên trán cô hai cái, "Anh đi chứ, đảm bảo an toàn đưa đi, an toàn đưa về, muốn ăn gì cũng được."
Lương Ý Chu đến quán cơm đã hẹn lúc tám giờ, lúc anh ta sắp xuống xe thì người đại diện không yên tâm dặn dò: "Cậu chú ý một chút đó, phim của hai người còn chưa chiếu đâu."
Lương Ý Chu gật đầu, "Ôi trời, tôi biết tôi biết rồi, đi đây, lát nữa khi gần ăn xong tôi sẽ gọi cho Tiểu Hổ."Người đại diện nhìn bóng lưng anh lắc đầu bất lực. Nếu không phải cô đã nghiêm túc nói chuyện với anh ta và anh ta hết lần này đến lần khác chứng tỏ rằng họ thật sự chỉ là bạn thì cô thực sự hoài nghi liệu có phải anh có thích người ta không. Tuy Lương Ý Chu nổi tiếng khi còn khá trẻ, nhưng thật sự là anh ta không có bất kỳ thói hư tật xấu nào của nghệ sĩ trẻ bây giờ mà vẫn làm việc nghiêm túc, không yêu đương, không dính scandal, thực sự là rất ít khi để cô bận tâm.
Lương Ý Chu khiêm tốn đi thẳng lên lầu, tìm được phòng mà bọn họ đã đặt, gõ cửa xong nghe thấy giọng nói của Tô Tinh Dã rồi mới đẩy cửa bước vào, "Xin lỗi, tôi đến muộn..." nói được một nửa, anh ta đột nhiên dừng lại, bởi vì lúc này, trong phòng không chỉ có một mình Tô Tinh Dã mà còn có Thẩm Vọng Tân... Anh mặc một chiếc áo phông đen đơn giản, để mặt mộc, bớt đi vài phần thành thục khi mặc âu phục mà thay vào đó lại giống anh hàng xóm nhà bên. Nhưng mà vấn đề không phải ở đây. Vấn đề là tại sao anh lại ở chỗ này? ?
Tô Tinh Dã nhìn anh ta cười nói: "Không sao, chúng tôi cũng vừa mới tới thôi."
Thẩm Vọng Tân chủ động chào hỏi, gật đầu, "Mời ngồi."
Lương Ý Chu máy móc đáp lại, sau đó ngoan ngoãn bước tới ngồi xuống. Mấy giây sau, cung phản xạ của anh ta mới quay trở lại, ánh mắt quét một vòng qua hai người họ, rồi anh ta trợn mắt, không thể tin hỏi: "Hai, hai người?"
Tô Tinh Dã nhìn thấy bộ dạng đờ đẫn của anh ta thì không khỏi mỉm cười, "Ừ, đúng như anh nghĩ đấy."
Lương Ý Chu cảm thấy mình vừa ăn phải một quả dưa lớn. Bọn họ mặt đối mặt ở khoảng cách gần, trong nháy mắt anh ta nghĩ đến lúc mới gia nhập đoàn phim anh ta còn nghi ngờ mối quan hệ giữa anh Tần và Tinh Tinh, nhưng đến lúc này thì mọi chuyện đều đã có thể giải thích rồi. Anh Tần và Thẩm Vọng Tân là cùng một nhóm nhạc, Tinh Dã và Thẩm Vọng Tân lại là người yêu, vì vậy anh Tần và Tinh Tinh đã quen biết nhau từ trước rồi. Còn về lễ trao giải ngày hôm đó, chỉ cần anh ta nói chuyện với Tô Tinh Dã là lập tức cảm thấy hơi lạnh một cách khó hiểu, trước đây nghĩ không ra, bây giờ thì hiểu rồi, vì hai người đang yêu nhau mà.
Thẩm Vọng Tân nhìn Lương Ý Chu ở đối diện, mỉm cười nói: "Tôi nghe Tinh Tinh kể rồi, cám ơn cậu lúc trước ở trongđoàn phim đã săn sóc cô ấy, cho nên bữa cơm này coi như là tôi cảm ơn cậu."
Lương Ý Chu uống một ngụm trà lúa mạch để an ủi lòng mình, "Hai người cứ vậy mà tin tưởng tôi hả, không sợ tôi nói ra sao?"
Thẩm Vọng Tân mỉm cười, "Cậu sẽ nói ra à?"
Lương Ý Chu nghẹn lời, đúng là cậu sẽ không.
Trước đây Lương Ý Chu chưa từng hợp tác với Thẩm Vọng Tân, mà hai người còn là đối thủ của nhau, quan hệ giữa fan hai nhà cũng vô cùng căng thẳng. Lúc trước mặc dù ngồi kế ở lễ trao giải nhưng cũng không nói chuyện nhiều nên lúc đầu anh ta thực sự lo lắng là sẽ có chút lúng túng, nhưng rõ ràng là không có.
Tô Tinh Dã vốn không phải là người nói nhiều nên bàn ăn ba người chỉ có hai người nói chuyện. Lúc đầu nói chuyện thì cậu một câu tôi một câu, càng về sau cuộc trò chuyện thì cậu ba câu tôi ba câu, cậu ba câu tôi bốn câu, càng nói chuyện càng hợp ý, thậm chí họ còn cảm thấy hơi hối hận khi gặp nhau trễ vậy.
Lương Ý Chu cũng chú ý thấy trong khi trò chuyện với mình Thẩm Vọng Tân cũng đồng thời gắp đồ ăn Tô Tinh Dã, bóc vỏ tôm, lúc trà lúa mạch trong cốc của cô sắp hết thì châm thêm vào. Tô Tinh Dã yên tâm thoải mái nhận đồ ăn của anh. Cách hai người ở bên nhau vô cùng tự nhiên và quen thuộc khiến anh ta đột nhiên cảm thấy hơi chua. []
[] Nguyên văn là chanh, ý là GATO.
...