Vu Duy Thiển rời đi là vì không muốn ảnh hưởng đến cuộc sống tương lai của Lê Khải Liệt, nhưng người đàn ông dự định đem cả kiếp sau của mình cũng đặt vào sòng bạc thì căn bản không cần biết cái gì gọi là tương lai, hắn chỉ biết là muốn người kia trở về thì cưỡng ép cũng vô tác dụng.
Nếu muốn đáp lại thì sẽ hơi mất công, khi Lê Khải Liệt nghĩ đến đây thì lại cảm thấy giữa bọn họ giống như đã quay trở lại từ đầu, nhưng điểm khởi đầu này hoàn toàn khác biệt so với trước kia.
Ngày kế tiếp, hắn khôi phục thái độ bình thường, quay trở lại công việc, nhưng cũng không chỉ đơn giản như thế, các tờ soạn báo lập tức tò mò đối với phản ứng của các minh tinh sau khi trải qua vụ hỏa hoạn, Lê Khải Liệt tường thuật lại hết thảy mọi việc trước công chúng.
Làm việc tại trường quay không ngừng nghỉ liên tục ba ngày ba đêm, sau đó ngủ khoảng chừng năm phút rồi tiếp tục đứng lên tiến hành quay phim, những lúc này tay của hắn căn bản không hề ly khai ly rượu, đủ loại rượu làm cho hắn bị người ta liên hệ với hai từ say xỉn.
Trên chương trình radio cũng vậy, có đôi khi không cần lộ diện mà chỉ cần ghi âm phỏng vấn thì phóng viên sẽ nhìn thấy Lê Khải Liệt với toàn thân bốc mùi rượu, mái tóc rối bù cùng đôi mắt đỏ ngầu, người dẫn chương trình radio là một fan hâm mộ của hắn đã nói lỡ miệng, bảo rằng cảm xúc của Miracle Leo gần đây không được tốt, vẫn chưa thoát khỏi ám ảnh của vụ án mạng và hỏa hoạn lần trước.
“Ta không định dùng rượu để thu hút và xin hắn quay về, ngươi cứ yên tâm đi Owen.” Khi Owen tỏ vẻ lo lắng đối với hắn, vị siêu sao này đã trả lời như vậy, dường như hắn đã có kế hoạch, nhưng hắn không nói ra thì không ai có thể đoán được.
Mặc dù Lê Khải Liệt đã nói rõ ràng nhưng Owen vẫn lo lắng, e sợ Lê Khải Liệt thật sự làm ra chuyện gì kinh động, không phải hắn lo xa nhưng mà hắn có thể nhận thấy lúc này Lê Khải Liệt quả thật đã bị tổn thương.
Ngoại trừ say xỉn thì Lê Khải Liệt thoạt nhìn không có phản ứng quá lớn nào khác, nhưng càng như vậy thì Owen lại càng lo lắng bất an.
Gần đây con bài chủ chốt này của hắn lại đột nhiên quá mức nhiệt tình.
Điều này cũng không có ý bảo rằng trước kia Lê Khải Liệt không quan tâm đến công việc, cho dù là biểu diễn hay đóng phim, phỏng vấn hay là tham gia chương trình radio thì hắn đều có thể dựa theo yêu cầu của chương trình mà phát huy hiệu quả vượt quá yêu cầu của đối phương, giúp cho tỷ suất xem đài tăng cao đồng thời cũng tự tuyên truyền bản thân một cách hiệu quả. Hắn lên tivi không nhiều lắm nhưng lại nhận được hiệu ứng vượt xa các nghệ sĩ khác.
Nhưng lần này không giống như trước kia, kể từ khi Vu Duy Thiển rời đi, tựa như có một loại lực lượng nào đó đang chờ đợi để bùng nổ, nhưng người ta không thể nhìn ra dấu vết, khiến người ta không có cách nào để đề phòng.
“Lần này chúng ta chuyển đến nơi nào? Kinh phí còn đủ hay không, ta cũng không muốn đi hát dạo ở đầu đường.” Luke khiêng nhạc cụ, làm ra bộ mặt khổ sở một cách khoa trương, Deer vừa cười vừa vỗ vai của hắn, “Ngươi đi hỏi Owen đi, không cần đợi đến phiên ngươi đi hát dạo thì số tiền mà mấy ngày nay Leo kiếm được cũng đủ để cho chúng ta dọn sang một khách sạn năm sao khác.”
Vu Duy Thiển rời đi, Senzou vì hắn mà bao nguyên tầng khách sạn rốt cục không còn xuất hiện, ê kíp làm phim không có lý do tiếp tục ở lại mà không trả tiền, có thể chấp nhận thành ý của người khác, không có chừng mực thì sẽ bị người ta chán ghét, khi Owen đề xuất dọn ra ngoài thì Lê Khải Liệt đã một mình ở bên ngoài vài ngày.
Ngay trong phòng khách sạn ở phụ cận căn nhà tổ bị hỏa hoạn của gia tộc W. Locke, Lê Khải Liệt nhận phỏng vấn của phóng viên tạp chí, đi đến đài truyền hình rồi ghi âm chương trình radio để quảng bá album mới, nhận lời mời tham gia chương trình của đài truyền hình địa phương, lịch trình được sắp kín mít, đều là hắn tự mình chấp thuận.
“Mới vài ngày mà Leo tựa như đã thay đổi thành một người khác, chúng ta đến Luân Đôn chưa được bao lâu mà lại cảm giác như rốt cục không thể quay về, ngươi có cảm giác này hay không Matthew?” Deer nhìn vẻ mặt mất hứng của Kim McKay ở đầu hành lang đang yêu cầu nhân viên di chuyển các trang thiết bị quay phim, hắn đè thấp giọng nói.
“Ta nói không khoa trương, vụ nổ cùng hỏa hoạn ngày đó tựa như tận thế, bất quá đối với Leo thì Wirth ra đi mới là tận thế của hắn.” Matthew nói ra một câu trúng ngay trọng điểm, có lẽ người khác sẽ nghi ngờ những lời này nhưng hiện tại không có ai sẽ nghi ngờ tình cảm mà ca sĩ hát chính của bọn họ dành cho người đàn ông phương Đông kia.
“Khi hắn đến thì chúng ta mất hứng, hiện tại hắn đột nhiên rời đi….” Morris quay đầu lại, nhìn cánh cửa phòng không còn mở ra, người hắn nói đương nhiên là Vu Duy Thiển.
Căn phòng ở kế bên cũng luôn đóng cửa, sau khi Lê Khải Liệt bị mang đi từ khỏi đám cháy kia thì không hề trở về, kỳ thật cho dù cả hai người bọn họ đều ở thì cũng chỉ sử dụng một căn phòng mà thôi.
“Wirth thật sự là một người đặc biệt, âm nhạc của hắn quá tuyệt vời, còn có cả bản thân của hắn, mặc kệ hắn không thích nhiều lời nhưng sự tồn tại của hắn quá mức mãnh liệt khiến người ta không thể xem nhẹ.” Luke mang theo biểu tình tán thưởng mà nói như vậy, lấy tay ngăn cửa thang máy để cho những nhân viên của ê kíp làm phim đi vào.
Do quý trọng trang thiết bị quay phim nên khi phục vụ khách sạn đưa ra lời yêu cầu giúp đỡ thì đều bị nhân viên chuyên nghiệp của Kim McKay từ chối thẳng thừng, Deer thay Kim McKay nhặt lên quyển kịch bản dưới đất, Kim McKay phụng phịu tiếp nhận, “Nói với Leo, ngày mai và ngày kia phải quay cho xong mấy phân cảnh còn lại.”
Hỏa hoạn lần này làm cho kế hoạch quay MV lại bị ảnh hưởng một lần nữa, sau khi khắp ngõ ngách ở Luân Đôn đều lan truyền tin tức hung thủ giết người liên hoàn chôn thân nơi biển lửa thì Reid phải bận rộn về việc….ứng phó với đủ loại câu hỏi của cấp trên. Toàn bộ thành phố Luân Đôn đều xôn xao.
Vô hình trung Hỏa hoạn ở nơi này cũng lan tin đến Manhattan, trong tình huống cấp bách, Owen tích cực thỏa hiệp cùng công ty quản lý của Lena, trễ nhất là ba ngày sau bọn họ sẽ hoàn thành công việc quay MV và trở lại New York.
“Đối với Leo hiện tại thì hắn có thể quay một lần là xong tất cả các phân cảnh.” Tuy rằng Deer nói như vậy nhưng giọng điệu cũng không có vẻ cao hứng, hắn nhấn nút xuống trong thang máy.
Luke ở phía sau thở dài, “Kỳ thật ta không muốn làm việc cùng Leo hiện tại, hắn là quả bom hẹn giờ, khủng bố ở chỗ chúng ta lại không biết khi nào thì hắn bùng nổ.”
Leo hiện tại là xưng hô dành riêng cho Lê Khải Liệt, bởi vì lúc này hắn làm việc tập trung đến một trình độ rất đáng sợ, yêu cầu nghiêm khắc đối với tất cả người xung quanh đến mức ngay cả Kim McKay cũng không dám xen vào, thậm chí Deer là người sùng bái hắn nhất cũng bất giác duy trì khoảng cách khi đi ngang qua người của hắn.
Từng có rất nhiều đài phát thanh và truyền hình cầm một xấp tiền rồi xếp thành hàng dài để đề nghị Miracle Leo nổi tiếng khó mời đến đài của mình, nhưng kể từ khi bình yên thoát thân khỏi vụ hỏa hoạn thì siêu sao lại cắm đầu làm việc giống như không muốn sống, làm cho lịch trình của mình sắp kín mít, cũng liên lụy những người khác phải làm việc điên cuồng cùng với hắn.
“Nếu Wirth còn ở đây thì tốt rồi.” Khi cửa thang máy đóng lại, Morris nhịn không được mà nói ra một câu như vậy.
Mấy người gật đầu đồng ý, yên lặng lặp đi lặp lại những lời này, tựa như đây là một câu thần chú sẽ sinh ra hiệu quả, có thể mang người đàn ông tóc đen kia quay về. Vu Duy Thiển rời đi không lâu, chỉ mới một tuần mà thôi, nhưng bọn họ đã bắt đầu cảm thấy không quen.
Muốn Lê Khải Liệt quen với việc Vu Duy Thiển rời đi thì càng không có khả năng, nhất là sau khi nghe được Hecate trả lời qua điện thoại.
Bởi vì Lê Khải Liệt đơn phương chấm dứt hợp tác cùng Hecate một thời gian cho nên giao tình xưa kia cũng giảm bớt, lần này hắn bỏ một số tiền lớn yêu cầu Hecate tập trung tất cả nhân viên tìm kiếm Vu Duy Thiển, có mối làm ăn lớn thì không có lý do gì để từ chối. Sau vài ngày tin tức về vụ hỏa hoạn được lan ra thì Hecate còn nhanh tay hơn những nơi phát ra tin tức, bọn họ đã cho hắn một đáp án rõ ràng, chẳng qua đáp án kia giống như chạm vào vảy rồng, khơi dậy phản ứng cực lớn.
“Lặp lại một lần nữa, hắn ở nơi nào?” Gằn từng tiếng, câu hỏi được lặp lại bằng một giọng điệu khiến người ta nghe xong đều hoảng hồn.
“Ta đã nói rồi, Leo, chúng ta không biết hắn hiện tại ở nơi nào, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết có người nhìn thấy hắn đi cùng với một người tương tự.” Linda của Hecate trả lời như vậy qua điện thoại, sau khi nói ra một địa điểm thì lại tiếp tục thêm vào, “Hắn đã từng xuất hiện ở nơi đó, kỳ thật nếu ngươi muốn tìm hắn thì có lẽ nên đến hỏi người thương nhân kia thì sẽ nhanh hơn một chút.”
“Senzou?” Ầm, tất cả những chiếc ghế ở xung quanh đều bị đá lăn quay, từ kẽ răng hắn nghiến ra cái tên này, Lê Khải Liệt siết chặt nắm đấm, hàng lông mày còn sắc hơn lưỡi dao đang nhíu chặt thành một chỗ. �
“Hắn ở cùng với Senzou?” Xác nhận thêm một lần nữa, hắn nhịn không được mà cảm giác cơn ghen đang hủy hoải chính bản thân mình.
“Đúng vậy, chính là ý kia, hắn ở cùng Senzou.” Linda cảm thấy đắc ý vì rốt cục có thể trả thù, cô ta lặp lại đáp án này, “Vì hắn mà ngươi chấm dứt hợp tác với Hecate, hiện tại sự nghiệp của ngươi đang gặp nguy hiểm mà hắn lại rời bỏ ngươi. Leo, ta thật không muốn nói nhưng lần này ngươi nhìn lầm người rồi….”
“Hắn là người như thế nào thì không cần người khác đến nói cho ta biết!” Ngược lại với mong muốn của mình, Linda không nghe thấy riếng rống giận mà chỉ nghe được tiếng cúp điện thoại của Lê Khải Liệt.
Tại trường quay, phía trước tàn tích của ngôi nhà bị hỏa thiêu, bầu trời âm u càng khiến cho nơi này như một cảnh thê lương của ngày tận thế, trong không khí còn tràn ngập mùi cháy khét. Trong lúc nghỉ ngơi, các nhân viên ở xung quanh đều bận rộn làm việc riêng của mình.
Lê Khải Liệt đứng trước một góc cây khô héo, nghe nói tòa nhà đổ nát này lại phù hợp với kịch bản ở cuối MV của Kim McKay, vì vậy các nhân viên đều bận rộn với công việc. Hắn thu nắm đầm về, trên thân cây rớt xuống một lớp vỏ khô ráp, mặt trên còn nhuốm một màu đỏ tươi, màu đỏ tươi kia rốt cục phản xạ vào ánh mắt u ám ngang ngược của hắn.
“Làm sao vậy?” Owen vẫn luôn chú ý đến động tĩnh của Lê Khải Liệt, hắn lo lắng bước đến, đưa qua một điếu thuốc.
Lửa đỏ cùng khói trắng lượn lờ giữa ngón tay, Lê Khải Liệt tựa vào thân cây, Owen nhìn thấy vết thương trên mu bàn tay của hắn, bỗng nhiên cảm giác được một mối đồng cảm nào đó, “Ngươi sẽ tìm hắn trở về? Nếu hắn giống như ngươi đã nói, không chịu trở về thì sao?”
Lê Khải Liệt ngậm điếu thuốc mà nhìn lên giữa không trung, khói trắng lượn lờ, vẻ mặt của hắn thoạt nhìn càng thêm âm trầm, “Owen, sau khi trở về ta muốn tổ chức một buổi hòa nhạc, bắt đầu trình diễn vào nửa tháng sau.”
“Cái gì?” Owen lập tức ngẩng đầu, giống như đang nhìn một người mắc bệnh tâm thần, “Chẳng phải mới tổ chức hòa nhạc cách đây không lâu hay sao? Ngươi có biết chúng ta cần phải chuẩn bị bao nhiêu việc hay không? Nhà tài trợ, sân bãi, sắp xếp quy trình kỹ thuật, nhạc cụ cho ban nhạc, âm thanh ánh sáng, luyện tập ca khúc được tuyển chọn….có rất nhiều việc, nửa tháng sao? Ngay cả thời gian để quảng bá cũng không đủ!”
“Quy mô càng lớn càng tốt, sân bãi do ta tự mình sắp xếp, tiền không đủ thì ta tự mình bỏ ra, còn những việc khác do ngươi và công ty phụ trách sắp xếp.” Lê Khải Liệt nhả ra một ngụm khói, không hề để ý đến lời nói của Owen.
Hắn thoạt nhìn không phải đang nói giỡn, khi Lê Khải Liệt lộ ra vẻ mặt giống như đang chăm chú nhìn một con mồi ở trước mắt thì Owen biết rõ bất cứ vấn đề nào cũng không thể dao động được quyết định của hắn, bất cứ kẻ nào cũng không thể.
Owen trầm mặc, hắn không xác định Lê Khải Liệt bị cái gì, nếu muốn nói thì đại khái có thể gọi tên là triệu chứng ngộ độc Vu Duy Thiển.
Chuyện này chắc chắn có liên quan đến người đàn ông phương Đông kia, nhưng hắn không xác định Lê Khải Liệt rốt cục muốn làm cái gì.
Trong lúc ấy, ở cùng một bầu trời Luân Đôn, được rất nhiều người lo lắng, oán giận, nhớ nhung, Vu Duy Thiển lại đang nghĩ đến một người nào đó, kéo rèm che xuống, ngăn cách sương mù ở bên ngoài với chính mình, tâm tình của hắn cũng không tốt, hắn không cần nhiều người đến quấy rầy.
Nhưng hiển nhiên có người cũng không cho hắn như ý.
“Ở có quen hay không?” Cửa bị đẩy ra, không hề gõ cửa, Senzou tự tiện tiến vào phòng, nhìn quanh toàn bộ căn phòng một chút, rồi lại nhìn Vu Duy Thiển đang ngồi gần cửa sổ, khi quay đầu lại là một ánh mắt rõ ràng phủ nhận tất cả mọi tình cảm.
“Rất tốt, cám ơn.” Thái độ không thể nói rõ là thân thiện, hắn gật đầu đối với người đã cung cấp chỗ ở tạm thời cho hắn, quét mắt nhìn cửa phòng, không hề che giấu sự mất hứng của mình, “Ta tưởng rằng người Nhật Bản rất coi trọng lễ nghi.”
“Thật sự xin lỗi.” Senzou không hề chần chờ mà vội vàng khom lưng, sau khi tỏ vẻ xin lỗi thì mới đứng thẳng lưng, mở cửa ra để người đầy tớ bưng lên một khay hồng trà, “Đây là trà hái từ Trung Quốc, ta nghĩ rằng ngươi sẽ thích.”
Màu trắng tinh của đồ sứ, màu đỏ ấm áp của nước trà yên tĩnh và trong suốt giống như mặt nước hồ, lúc này Vu Duy Thiển đang ở tại nơi mà Senzou cung cấp, nguyên nhân là khi hắn chuẩn bị rời khỏi khách sạn thì Senzou đang ở đại sảnh, giống như đã đoán chắc hắn sẽ đi xuống.
Cân nhắc đến mối quan hệ sâu xa giữa hắn và tổ tiên của Senzou nên hắn đồng ý lời mời của đối phương.
“Ta không nghĩ sẽ có một ngày ta có thể ngồi uống trà với người ở trong truyền thuyết.” Senzou có vẻ rất thả lỏng, cho dù sau khi biết lai lịch cùng với năng lực đặc biệt của Vu Duy Thiển thì hắn cũng không hề lộ ra biểu hiện khác thường.
“Hiện tại ta không có hứng nói chuyện phiếm, ngươi có gì muốn nói thì cứ nói thẳng ra.” Vu Duy Thiển vẫn mặc áo sơ mi trắng và áo choàng đen, thái độ của hắn có một chút mất kiên nhẫn, tựa hồ không tập trung.
“Không ngờ dòng máu trên người của Leo lại thuộc về gia tộc Claudy, nghe đồn nhà bọn họ không được tốt cho lắm.” Senzou cầm tách trà trong tay, lộ ra biểu tình hài lòng đối với màu trắng tinh của bộ đồ sứ, nhưng hắn không nói thẳng ý tứ của mình.
Lê Khải Liệt khác thường cũng bị Senzou nhìn thấy, có thể cảm giác được điểm này thông qua lời nói của hắn. Vu Duy Thiển vẫn im lặng không trả lời, Senzou tự mình nói tiếp, “Khoa học kỹ thuật hiện đại rất phát triển, nhưng có một số việc lại vượt ngoài phạm vi hiểu biết của con người, theo ta được biết, tổ tiên của ta và gia tộc của ngươi có mối quan hệ rất gần, vì vậy ta cũng may mắn biết được một ít chuyện về ngươi.”
Đồng tử màu đen dần dần ngưng tụ thành một tia sắc bén, Senzou nói với ánh mắt lạnh lùng kia, “Biến hóa trên người của Lê Khải Liệt là do ngươi, đúng không? Trên người của ngươi có dòng máu bị nguyền rủa, những cái đó không phải là thức thần, chúng nó không phải hầu hạ ngươi, mà ngược lại, ngươi mới chính là người bị chúng nó điều khiển.”