Cái chết đối với Vu Duy Thiển mà nói là vô nghĩa, cho dù Richard có buộc hắn chết cùng thì kết quả vẫn giống như năm đó, trừ phi theo như lời của Richard, tiếp tục giết thêm hai người để hoàn thành nghi thức, sau đó sẽ trở nên bất tử. Nhưng chuyện này sẽ trở thành sự thật hay sao?
Richard sống trong ảo tưởng của chính mình hay thật sự đã chết đi rồi hồi sinh, sau đó tìm được phương pháp để bất tử, cho dù là như thế nào thì Lê Khải Liệt cũng không cho phép Vu Duy Thiển thỏa hiệp với Richard, hắn biết Vu Duy Thiển lo lắng cho sự an toàn của những người khác nên mới đưa ra điều kiện như vậy, lý do quan trọng nhất cũng là vì hắn.
“Ngẫm lại cảm nhận của ta, nếu ngươi là ta thì ngươi sẽ đáp ứng hay sao?” Lê Khải Liệt không thể chấp nhận.
Vu Duy Thiển trầm mặc trong chốc lát, “Sẽ không.” Đáp án của hắn kỳ thật cũng giống như Lê Khải Liệt, nếu hắn là Lê Khải Liệt thì hắn sẽ không cho đối phương làm ra chuyện này đối với hắn, thậm chí bởi vì như vậy mà cảm thấy bị sỉ nhục.
Cho nên hắn không hề nói tiếp.
Sự yên lặng khiến người ta hít thở không thông, đèn trong phòng sách rất tối làm cho phòng chứa bí mật trở nên mờ mịt, Richard cầm nến, ngọn đèn lay động trong tay của hắn, sắc mặt vô cùng khó coi.
Hắn không muốn nhìn thấy động tác của hai người kia, lại càng không nguyện ý nghe bọn họ đối thoại như vậy, nhưng hình ảnh ở trước mắt vẫn thẳng tắp chiếu rọi vào đáy mắt của hắn, hắn cười ha hả.
“Nói cái gì chết, ngươi sẽ chết được hay sao? Ngươi tưởng rằng cùng chết với ta thì ta sẽ thỏa mãn? Wirth, điều ta muốn là được bất tử cùng với ngươi, ta sẽ cùng ngươi sống suốt đời, vì sao ngươi không chọn ta? Cho dù hắn là người của gia tộc Claudy thì hắn vẫn là người bình thường! Hắn không xứng với ngươi!”
Lời nói của Richard khiến cho người xung quanh như bị đả kích, căn bản ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, Reid vẫn luôn tin tưởng trên người của Vu Duy Thiển có mang theo bí mật, khi nghe đến đây thì sắc mặt liền thay đổi.
Vu Duy Thiển lại thản nhiên nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Richard, đỡ lấy Lê Khải Liệt, tựa hồ đang nghi ngờ là cái gì đã làm cho Richard có ảo giác này, hắn thẳng thắn trả lời, “Lê Khải Liệt ở trong mắt ngươi là người thế nào thì không quan trọng, quan trọng là hắn là người thế nào ở trong lòng ta, hắn xứng hay không xứng với ta thì không cần bất luận kẻ nào phán xét, ngươi không có tư cách.”
Những người khác nghe bọn họ đối thoại, kinh ngạc đến mức không thể nào giải thích được nội dung của chuyện này, Calgary giống như đang nói mớ, hắn đặt tay lên trán rồi giật mình thì thào, “Ngươi chính là người kia, là người đàn ông trên bức tranh đã gây nên hết thảy mọi việc, ngươi không phải con cháu của hắn….”
Owen không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn biết Vu Duy Thiển không thích lừa gạt người khác, nhưng thái độ này của Vu Duy Thiển có thể dễ dàng giải thích được phản ứng của Richard, sờ vào điện thoại trong túi quần, hắn lặng lẽ đứng sau lưng Calgary, dùng Calgary để ngăn chặn tầm mắt của Richard.
Quả nhiên, Richard nhìn thẳng Vu Duy Thiển, tầm mắt nóng rực dần dần lui ra, thay thế bằng đau thương, nhưng lúc này không có ai đồng tình với hắn.
“Dừng ở ngay đây, hết thảy đều dừng lại tại đây! Các ngươi không thể hiểu được, chỉ có sự thật ở trước mắt mới làm cho các ngươi tin tưởng có phải hay không?” Trên mặt của Richard không còn điên cuồng, chỉ có sự bình tĩnh khiến cho người ta sợ hãi, Reid thầm kêu một tiếng không xong. Tựa như một pha chiếu chậm, hắn phóng qua, nhưng ngọn nến lại rơi xuống từ tay của Richard với một tốc độ mà Reid không thể bắt kịp…..
Ngọn lửa bùng lên.
Từ trong đường hầm, xăng bị đốt cháy rồi dâng lên tầng trên, một khi ngọn lửa lan đến thùng xăng được cất giấu ở một nơi bí mật nào đó thì mọi thứ sẽ nổ tung, tất cả mọi người ở nơi này sẽ khó tránh khỏi một thảm họa, cũng sẽ vạ lây đến những nhân viên ở dưới lầu.
“Mặc kệ tên điên này đi! Mau chạy khỏi nơi này!” Không biết có ai đã từng nói, khi xảy ra chuyện thì phụ nữ thường bình tĩnh hơn đàn ông một chút. Lena là người đầu tiên lui đến cánh cửa ở phòng chứa bí mật, sàn nhà bên ngoài phòng sách cũng đang bốc cháy, giày cao gót bước lên sàn giống như đi trong địa ngục, ngọn lửa la liếm dưới mặt đất.
Calgary quay người lại rồi đẩy Owen ra ngoài nhưng chính mình lại đứng yên tại chỗ, Owen tìm được thân ảnh của Lê Khải Liệt và Vu Duy Thiển trong khói đặc, khuôn mặt nhã nhặn sáng sủa có thêm một phần lo lắng, sau đó hắn dừng lại bước chân rồi nhìn một người đàn ông, “Calgary, ngươi đang làm cái gì?”
“Đây là Thượng đế an bài, là Chúa cho ta cơ hội để chuộc lỗi, các ngươi đều đi ra ngoài đi.” Linh mục Calgary cầm lấy dây chuyền thánh giá ở trước ngực, bình tĩnh trả lời.
Tội lỗi mà hắn đã gây ra rốt cục là đối với Owen hay là vì hắn sơ sẩy không phát hiện con của ác quỷ bị triệu hồi trong ngôi mộ của gia tộc W. Locke, chuyện này chỉ có bản thân hắn mới biết rõ. Owen cắn chặt răng, “Mặc kệ ngươi!”
Reid là người đầu tiên nhào lên, không thể ngăn cản giá đỡ nến rơi xuống khiến cho ngọn lửa bùng cháy, lan tràn bên chân của hắn, “Ngươi bị bắt, Reese W. Locke, đi theo ta!” Hơi nóng phà vào mặt, hắn không thể không lui về sau vài bước.
Richard ngoảnh mặt làm ngơ, một mình bước vào trong ma trận, chuyên tâm nhìn vào những cái lọ chứa đầy máu, miệng lẩm bẩm, ngọn lửa thiêu đốt xung quanh hắn, giống như ở ngay trước cửa địa ngục, lửa cháy hừng hực, lan tràn khắp nơi, tựa như có sinh mệnh của chính mình, chúng nó vây quanh Richard, toàn bộ ma trận đều bị lửa táp cháy.
Lê Khải Liệt choàng tay qua vai của Vu Duy Thiển, bọn họ nên lập tức rời khỏi nơi này, nhưng hắn phát hiện tầm mắt của Vu Duy Thiển cũng giống như Richard, nhìn chăm chú vào ma trận bằng máu.
“Ngươi muốn lưu lại hay sao? Không nỡ để cho hắn chết?” Đáy mắt u ám bị ánh lửa chiếu sáng thành một màu đỏ rực.
“Sự tình không đơn giản như vậy.” Vu Duy Thiển cũng không nhìn Lê Khải Liệt mà chỉ giữ chặt Owen đang đi về phía cánh cửa, hắn giao Lê Khải Liệt cho Owen chiếu cố.
Vừa rồi Lê Khải Liệt còn suy yếu, phải dựa vào Vu Duy Thiển mới có thể đứng thẳng, nhưng lúc này hắn lại lập tức đẩy Owen ra, vẻ mặt tối sầm, mái tóc trước trán bị hắn hất ra sau đầu.
“Ý của ngươi là gì?” Hắn nhìn thấy Vu Duy Thiển cầm lấy con dao ở dưới đất mà Richard vừa rồi dùng để kề vào cổ của Lena, bàn tay đã từng bị cắt đứt lại một lần nữa chảy ra chất lỏng màu đỏ tươi, giọng nói của Lê Khải Liệt nhất thời trở nên nóng nảy.
“Nơi này sẽ nổ tung, còn không mau chạy đi!” Vu Duy Thiển giống như mất kiên nhẫn khi thấy Lê Khải Liệt tiếp tục truy vấn, ra hiệu cho Owen lôi hắn ra ngoài, dưới mái tóc đen hiển lộ tầm mắt lạnh lùng sắc bén làm cho Owen kinh hãi.
“Muốn ta đi? Ngươi đừng mơ!” Cho tới bây giờ chưa từng chịu nghe lệnh bất kỳ kẻ nào, chỉ phục tùng ý chí của chính mình, Lê Khải Liệt lại một lần nữa đi vào nguy hiểm.
Trong căn phòng bị những đám lửa vây quanh, máu người cùng xác khô bị thiêu cháy làm lan tỏa mùi hôi nồng nặc, Lê Khải Liệt sải bước tiến vào, cánh cửa lập tức bị đám lửa chiếm cứ.
Owen chỉ có thể lui về phía sau, Lena muốn chạy trốn đến cửa phòng sách, nhìn thấy Owen vẫn còn đang do dự thì liền tiến lên túm lấy hắn,“Còn nhìn cái gì nữa? Linh mục muốn trừ ma, ngươi ở đó cũng vô dụng! Còn hai người kia thì căn bản không thể xen vào.”
Quay người lại, “Lửa sẽ lan đến đâu? Không xong, người phía dưới vẫn chưa biết chuyện….” Thì thào nói nhỏ, chóp mũi của Lena lấm tấm mồ hôi, nàng tựa hồ cũng không trấn tĩnh giống như vẻ ngoài của mình.
Ra sức dùng đôi tay run rẩy để xé tà váy vướng víu cùng với đăng ten, nàng vừa sải từng bước chân dài vừa kéo Owen chạy ra ngoài, giống như nghĩ đến cái gì đó, lại vội vàng quay lại, “Cho dù muốn bắt lấy hung thủ thì cũng không cần phải liều mạng, mấy người các ngươi đừng chết ở trong đó! Với lại đặc vụ Reid, ta đã chuẩn bị một phần quà đặc biệt để đáp lễ, nhớ rõ phải còn sống mà thoát ra ngoài!”
Vẻ mặt của Reid co giật, từ trước cho đến nay đây là lần đầu tiên trong thời khắc mấu chốt mà lại nghe được một giọng nữ tuyệt vời nói với hắn như vậy, khuôn mặt cứng ngắc bị ánh lửa chiếu sáng, hơi ửng đỏ một chút, hai từđặc biệt được cường điệu làm cho người ta liên tưởng đến hàm nghĩa khác.
“Thật không tệ, chỉ cần có thêm máu của hai người nữa, nhưng hiện tại lại là ba người.” Richard tựa hồ không có cảm giác đối với sức nóng ở trong này, hắn lần lượt nhìn từng người, ngoại trừ Vu Duy Thiển thì còn có Lê Khải Liệt, Calgary và cuối cùng là Reid, ba người trong phòng chứa bí mật.
“Bọn họ chết thì nghi thức có thể hoàn thành, ta có thể ở bên cạnh ngươi, Wirth thân yêu.” Nụ cười của Richard vô cùng nhẹ nhàng mà lại làm cho người ta có cảm giác điên cuồng mất đi lý trí, tâm tư của Reid trầm xuống, “Reese!”
Nhân cách ở bên trong âm thầm thay đổi, hiện tại Richard lại trở thành thiếu niên có tính cách bệnh hoạn, hắn càng khó đoán hơn so với Richard mà bọn họ quen thuộc, không thể thỏa hiệp với người này.
Vu Duy Thiển chưa từng nói một câu nào, ánh mắt lạnh lùng giống như có thể đóng băng những đám lửa ở nơi này, lại cắt thêm một nhát dao vào tay, máu tươi từ lòng bàn tay chậm rãi chảy xuống, nhiễu giọt trên mặt đất, lập tức bị hơi nóng cháy sém, Lê Khải Liệt tựa hồ dự cảm được điều gì đó, hắn lặng lẽ đứng phía sau, giống như chuẩn bị sẵng sàng để đánh ngất Vu Duy Thiển rồi đem ra ngoài.
Linh mục Calgary cầm lấy thánh giá, mái tóc nâu bị hơi nóng thổi tung, khuôn mặt trang nghiêm vô cùng bình tĩnh.
“Reese W. Locke, ngươi bị tội ác che mù hai mắt” Hắn chậm rãi đến gần, giơ lên tay phải.
Nguồn:
“Tay phải là tay của Chúa, nhưng bản thân là người phàm tục, ngươi có thể sử dụng máu thịt tội lỗi của mình để trừng phạt ta hay sao?” Richard cười to trong ma trận, linh mục Calgary tựa như bị người ta nhìn thấu tội ác bí mật, dừng bước một chút, nhịn không được mà quay đầu lại.
Không biết Owen đã trở lại trước cửa từ khi nào, tránh đi những lớp tường giấy bị lửa thiêu làm bong tróc, “Nếu ngươi chết thì ta sẽ quên ngươi, có người tỏ tình với ta, ta chuẩn bị chấp nhận hắn.” Nói xong những lời này, hắn phủi xuống những tia lửa bám trên người rồi biến mất khỏi tầm mắt của Calgary.
Hắn vừa rời đi thì dưới đường hầm truyền đến vài tiếng nổ lớn, một cột lửa đột nhiên cuồn cuộn bốc lên.
“Không xong!” Reid từ phía sau nhào đến Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt.
Oành! Những cột lửa cháy phừng phực xuất hiện cùng với một cái bóng thật lớn.
—————
P/S: thật hả lòng hả dạ khi bé Duy bảo bạn bệnh hoạn là không có tư cách phán xét chồng của bé: