Giọng điệu tự phụ kiêu ngạo, tựa hồ hắn vô cùng tự tin đối với tình cảm giữa hắn và Vu Duy Thiển, Richard tức giận đến cực điểm, toàn thân run rẩy không thể kiềm chế được, lưỡi dao trên cổ của Lena cũng di chuyển theo.
Lê Khải Liệt mỉm cười, biểu tình vẫn giống như một ngọn lửa hừng hực, đả kích một cách tàn nhẫn, “Làm nổ tung nơi này đi, giết chết tất cả mọi người, đúng vậy, hắn sẽ không chết, nhưng hắn sẽ chịu rất nhiều đau đớn, đây là tình yêu của ngươi? Để cho hắn tiếp tục trải qua một lần sinh tử, đây là tình yêu của ngươi dành cho hắn hay sao?”
Tiếng rống giận giống như sư tử gầm gừ, “Dùng danh nghĩa của tình yêu để giết người, bởi vì hắn sẽ không chết nên mới không hề kiêng kỵ mà làm tổn thương thân thể của hắn, chỉ vì muốn có được hắn, ngươi gọi hành động như vậy là tình yêu? Nếu ngươi chính là Reese, đã chết một lần nhưng vẫn không chịu thay đổi, tình yêu của ngươi dành cho hắn rốt cục là cái gì, ngươi có hiểu hắn hay không?”
“Vậy ngươi hiểu hắn hay sao? Ngươi chưa từng làm ra chuyện tổn thương đến hắn? Đừng nói như thể mình rất tốt đẹp, Leo, ngươi cũng giống như ta.” Richard đột nhiên mỉm cười một cách quỷ bí, “Ngươi cũng là người ích kỷ, đừng tưởng rằng chuyện ngươi làm là không ai biết, ngươi lợi dụng hắn, còn có gia tộc Claudy sau lưng của ngươi.”
Lê Khải Liệt biến sắc, lời nói của Richard nói trúng nhược điểm của hắn, sắc mặt của Richard bỗng nhiên dữ tợn, làm cho hắn nghĩ đến chính mình, không phải khuôn mặt mà là thần thái, giống như đang soi gương, Richard và hắn có điểm tương tự, bỗng nhiên Lê Khải Liệt hiểu được vì sao Vu Duy Thiển thường xuyên lộ ra lo lắng, chính là vì Vu Duy Thiển sợ hắn giẫm lên vết xe đổ, sợ hắn trở thành Reese thứ hai.
“Ta không phủ nhận chuyện ta đã làm.” Lê Khải Liệt bỗng nhiên nói một cách bình tĩnh, sự bình tĩnh của hắn khác với người ngoài, giống như ngọn núi lặng yên đang chất chứa những dòng nham thạch nóng chảy sắp bùng nổ, tràn ngập sức nặng làm cho người ta hít thở không thông, “Cho nên ta sẽ không tiếp tục làm cho hắn bị tổn thương, một chút cũng không thể.”
Tiếng nói nặng nề vang vọng trong phòng chứa bí mật với đủ loại mùi tràn ngập, giống như một viên đạn bắn trúng ngay tim của Richard, Vu Duy Thiển đột nhiên nâng mắt lên, đường nét căng thẳng trên khuôn mặt trở nên run rẩy, đáy mắt tựa hồ lan tỏa từng gợn sóng.
“Không thể tổn thương? Nếu không thì sẽ không phải là yêu hay sao?” Richard giơ lên giá đỡ nến, ánh sáng bập bùng trước mặt hắn, hắn thì thào tự nói, hình ảnh trước mắt cực kỳ hỗn loạn.
Khi còn bé, trong giấc mộng của hắn luôn hiện lên cảnh tưởng được miêu tả trong cuốn nhật ký từ xa xưa, không biết người đó là ảo tưởng hay thật sự vẫn tồn tại, người nọ tên là Wirth Ryan, kể từ khi những dòng nhật ký in sâu vào lòng của hắn, sau khi trưởng thành thì hắn đã dùng đủ mọi biện pháp để tìm người kia rồi tiếp cận, nhưng rốt cục vẫn không thể toại nguyện.
Wirth luôn mồm nói không yêu đàn ông nhưng cuối cùng lại lựa chọn Lê Khải Liệt.
“Ngươi gạt ta, Wirth.” Hắn giống như một đứa nhỏ trách móc người lớn nói dối, vừa tủi thân vừa tức giận, cho dù nhìn thấy thế nào cũng không giống như Richard lúc trước, ngay cả giọng nói cũng không giống.
Mọi người ở xung quanh vẫn giữ yên lặng, không biết là vì sợ hãi khi nhìn thấy trạng thái điên cuồng của Richard hay là lâm vào nghi hoặc không thể giải thích được, linh mục Calgary kéo Owen ra phía sau, hắn đã ngửi được mùi xăng trong không khí.
“Hắn chưa từng gạt ngươi, hắn không muốn lãng phí cả đời của ngươi, hắn không yêu ngươi thì sẽ nói cho ngươi biết, hắn chính là người như vậy.” Lê Khải Liệt trả lời thay cho Vu Duy Thiển, mặc kệ Richard rốt cục có phải người chết hồi sinh hay không thì hắn chỉ muốn làm cho kẻ này biến mất khỏi tầm mắt của Vu Duy Thiển.
Trong tất cả những người ở đây, Lê Khải Liệt là người hiểu Vu Duy Thiển rõ nhất.
Năm đó hắn từ chối Reese là thật sự, hắn sẽ không đáp lại tình cảm vô vọng của thiếu niên kia, thẳng thắn từ chối so với cách xử sự khéo léo thì có vẻ lạnh lùng hơn, nhưng đó là đứng trên quan điểm của đối phương mà suy nghĩ, có đôi khi hắn nói chuyện rất vô tình, lại có vẻ kiêu ngạo, trong mắt những người khác là một người đàn ông lạnh lùng hà khắc, nhưng đây chính là cách bày tỏ tình cảm của hắn.
Hắn cự tuyệt có vẻ tàn nhẫn, nhưng đây chính là sự dịu dàng đặc biệt của Vu Duy Thiển, chỉ tiếc Reese không hiểu được.
Hắn dùng cái chết của mình để kết thúc sự si tình của Reese đối với hắn, nghĩ rằng như vậy có thể chấm dứt tình cảm của đối phương, đáng tiếc là sau khi Reese giết hắn thì cũng tự sát mà chết, nếu nói việc này chưa từng tạo thành ảnh hưởng trong lòng của hắn là chuyện không có khả năng.
Mỗi khi Lê Khải Liệt nghĩ đến đáy lòng của Vu Duy Thiển có thể lưu lại dấu vết của thiếu niên kia, thì lồng ngực của hắn giống như có cái gì muốn xé rách.
Hắn sẽ không nói cho Richard biết được sự dịu dàng đặc biệt này, cũng sẽ không để cho bất kỳ ai chiếm được.
Đôi mắt màu tro lục từ từ chuyển động, Lê Khải Liệt nhìn thẳng Richard, đáy mắt như toát lên lửa giận âm u, Richard lâm vào trong suy nghĩ hỗn loạn, vẻ mặt mờ mịt, giá đỡ nến trong tay vẫn không nhúc nhích, hắn đứng yên giữa ma trận màu đỏ sậm.
Cho dù nghi thức vớ vẩn này là thật hay là giả thì hiện tại Lena đang ở trong tình cảnh nguy hiểm là chuyện có thể khẳng định, con dao trong tay của Richard run rẩy, thỉnh thoảng lại cắt vào da của nàng, máu tươi từ trên cổ chảy xuống, nàng hết sức bảo trì bình tĩnh, khống chế hô hấp của chính mình.
Lê Khải Liệt muốn mượn cơ hội để thôi miên Richard, Vu Duy Thiển có thể nhìn ra manh mối từ trong mắt của hắn, không khí phiêu tán đủ loại mùi, tình hình hết sức căng thẳng, Senzou là chủ nhà nhưng lại không biết đang ở nơi nào, điều này làm cho Vu Duy Thiển có loại cảm giác rất kỳ lạ.
Ở trước mặt Richard, đôi mắt màu tro lục lóe sáng hào quang, hấp dẫn tầm mắt của hắn, hắn hơi choáng váng một chút, cước bộ lay động, giá đỡ nến trong tay cũng chớp lên, rốt cục sụp mắt xuống. Reid vẫn luôn chú ý đến hắn, lúc này vội vàng hét lớn một tiếng, “Ngay bây giờ!”
Lena chỉ là một nữ diễn viên, không phải nữ cảnh sát, nhưng không biết vì sao lại phối hợp vô cùng ăn ý, lập tức biết rõ Reid đang kêu nàng, Lena không hề do dự mà kéo ra cánh tay ở trên cổ, thoát khỏi khống chế của Richard. Reid lập tức tiến lên kéo nàng ra phía sau để bảo vệ, định dùng súng để đánh ngất Richard thì bỗng nhiên đôi mắt đang sụp xuống của Richard lại mở toang!
“Đặc vụ Reid, ngươi muốn làm cái gì?” Lần này giọng điệu lại khác biệt, Richard lắc lắc đầu, tựa hồ muốn làm cho mình tỉnh táo lại, hắn giơ tay lên, giá đỡ nến trong tay hướng về phía đường hầm, chỉ cần hắn buông tay thì lửa sẽ bùng lên, nơi này sẽ nổ tung.
Sắc mặt của Richard có vẻ rất thanh tỉnh, Lê Khải Liệt lui về sau vài bước, Vu Duy Thiển liền tiến lên choàng tay ôm lấy thắt lưng của hắn, để cho hắn dựa vào người của mình, “Không phải năng lực của ngươi có vấn đề mà là hắn có nhiều nhân cách, hiện tại hắn dường như không phải là Reese.”
Lê Khải Liệt chậm rãi nhắm mắt lại, hắn nghiến răng mà mắng chửi, mỗi lần dùng năng lực chết tiệt này đều làm cho hắn đau đầu kịch liệt, lần này tựa hồ càng nghiêm trọng hơn, căn bản không có tâm tư đi quan sát Richard có điểm gì khác biệt hay không, hắn dựa vào Vu Duy Thiển để chờ cơn đau nhức giảm bớt.
Reid không biết Lê Khải Liệt làm sao lại làm được như vậy, nhưng hắn có thể nhìn thấy sự biến hóa của Richard, hắn cũng nghe thấy lời nói của Vu Duy Thiển, nhưng càng làm cho hắn giật mình chính là câu cuối cùng, ngay lập tức lại nghe thấy người đàn ông đang cầm giá đỡ nến thở dài, “Thật xin lỗi, việc này đều là do ta làm ra.”
Đây là Richard mà bọn họ quen thuộc, so với vừa rồi thì hiện tại hắn có vẻ lý trí và bình tĩnh, nhưng chuyện mà hắn đã làm cũng không thể thay đổi, ánh mắt của hắn nhìn Vu Duy Thiển vẫn cực nóng như trước, “Thật có lỗi, khiến cho ngươi thất vọng, Wirth, nhưng ta phải làm như vậy, ta không muốn uổng phí tất cả những gì đã làm.”
“Hiện tại ngươi là ai?” Đây không phải lần đầu tiên gặp phải hung thủ kiểu này, bên trong hồ sơ phạm tội tâm lý của FBI có vài hung thủ điển hình bị mắc chứng đa nhân cách, nhưng đây là lần đầu tiên hắn chân chính nhìn thấy trường hợp này.
“Ta là Reese, chẳng qua các ngươi đã quen gọi ta là Richard.” Richard nở nụ cười hơi mất tự nhiên, “Đặc vụ Reid, nếu không phải ta mất tự chủ mà thay đổi cách thức giết người thì có lẽ ngươi đã không tình nghi ta?”
“Nạn nhân cuối cùng chết rất thảm, đó không phải vì muốn lấy máu mà là muốn xả giận, lúc ấy ngươi nhìn thấy hai người bọn họ ở bên nhau cho nên mới khống chế không được, ta còn nhớ rõ hiện trường đẫm máu. Còn vụ án ở ngay Quảng trường Thời đại ắt hẳn là do ngươi lại mất tự chủ, không thể kiềm chế được, ngươi còn lưu lại dòng chữ bằng máu, nhắc nhở bọn họ về sự tồn tại của ngươi.”
Reid chỉ vào Vu Duy Thiển và Lê Khải Liệt, hắn muốn kéo dài thời gian, đèn cầy trên giá đỡ nến là do trước đây lưu lại, đã đốt hơn phân nửa, mặc dù đây không phải biện pháp tốt nhưng nếu lực chú ý của Richard bị đánh lạc hướng, đèn cầy cháy càng nhiều thì sự nguy hiểm sẽ càng thấp.
Tựa như thay đổi một người khác để tiến hành đàm phán, trạng thái của Richard hoàn toàn khác với vừa rồi, không còn điên cuồng, nếu so với người trước đây thì hắn càng giống người trưởng thành hơn. Việc này cũng giải thích vì sao lúc trước hắn lại hỗn loạn như vậy, không còn nghi ngờ gì nữa, hắn quả thật đúng như suy đoán của Vu Duy Thiển, bị mắc chứng rối loạn nhân dạng phân ly.
Còn nếu không thì sẽ giống như lời của Calgary, nghi thức quỷ bí thức tỉnh vong hồn đã ngủ say, là linh hồn của một người khác cư ngụ vào thân xác này, nhưng cho dù như thế nào thì hắn vẫn chấp nhất với Vu Duy Thiển, chuyện muốn làm cũng giống như vậy.
“Ta không biết vì sao lại trở thành thế này, ta khống chế không được, chỉ có thể phục tùng giọng nói ở trong đầu.” Richard biện minh cho chính mình, hắn nhìn Vu Duy Thiển bằng ánh mắt bi thương, “Như vậy lần này kết quả vẫn giống như trước đây hay sao? Ngươi vẫn không chọn ta, cho dù ta nói ta muốn chết, ta sẽ làm cho mọi người ở đây phải chôn cùng với ta….”
“Thả mọi người ra, ta cùng chết với ngươi.” Tựa hồ chán nản đối với việc thuyết phục Richard, đôi mắt đen láy của Vu Duy Thiển vô cùng bình tĩnh và yên ả.
“Ta không cho phép!” Người đàn ông đang dựa vào hắn lập tức hung hăng ôm cổ hắn, giọng nói khàn đặc của Lê Khải Liệt làm cho ngọn nến liên tục bập bùng, “Ngươi dám cùng chết với hắn thì ta chết trước cho ngươi xem!”
Vu Duy Thiển nghiến răng nghiến lợi nhìn Lê Khải Liệt, không biết nên lộ ra biểu tình gì, “Cái loại uy hiếp như vậy cũng chỉ có một mình ngươi dám nói ra.”
“Ta đã nói với ngươi rồi, trên thế giới này chỉ có một Lê Khải Liệt, độc nhất vô nhị.” Nụ cười này cũng là độc nhất vô nhị, chỉ thuộc về Lê Khải Liệt, là phong cách mà không ai có thể bắt chước, ánh mắt suồng sã lại ngang ngược, một chút tàn nhẫn như dã thú lại ngả ngớn như dân chơi, toàn thân toát ra hơi thở nóng rực thâm trầm có thể thiêu đốt tất cả mọi người.
Vu Duy Thiển mỉm cười, giọng nói thì thầm giống như đang răn dạy, hắn không biết đây là lần thứ mấy mà mình đã nói ra những lời này, “Cái tên làm xằng làm bậy này.” Hắn đỡ lấy thân thể vô lực của Lê Khải Liệt, vuốt ve mái tóc gợn sóng cuồng loạn như hải tặc của đối phương, ngón tay của hai người dây dưa vào nhau, cảm xúc vừa mềm mại lại cứng rắn, vô cùng mâu thuẫn.
————–