Trước sự xuất hiện của Gaspar, Tamara đang khóc hu hu cũng vội phải điều chỉnh lại tư thế của mình.
-Ngài là…Quốc vương của Northmore?
-Không, giờ Quốc vương của Northmore là Vine-sama đây. Thứ lỗi cho tôi vì chậm trễ giới thiệu. Tôi là Gaspar Ademlet, hiện đang làm việc như một trợ lý cho Quốc vương đương nhiệm.
Trước thái độ có phần khó xử của Tamara, cựu quốc vương Gaspar vui vẻ trả lời.
Như ông ta nói, hiện tại ông ta đang là trợ lý của tôi và chịu trách nhiệm báo cáo mọi việc trong vương quốc đến với tôi mỗi ngày.
-Dù vậy, ông cũng không cần phải đến đây mỗi ngày đâu. Ta sẽ không thay đổi những chính sách của mình, cứ vậy mà thực hiện.
-Ah, vâng. Chỉ là…
-Ta đã nói nhiều lần rồi. Ta chỉ muốn có được sức mạnh để sống tự do, thoải mái, ta sẽ không can dự mấy chuyện chính trị của các ông đâu.
-Dù Ngài có nói vậy…điều đó thực sự ổn sao?
Gaspar tỏ ra có chút không vừa lòng với điều đó. Vì thế tôi lại lên tiếng.
-Nếu kẻ đứng đầu đất nước thay đổi kéo theo những chính sách cũng đột ngột thay đổi, sẽ chỉ khiến người dân khổ cực thêm mà thôi. Ta để chuyện đó cho ông chính là để ông không gặp rắc rối đó, có vẻ ông vẫn chưa hiểu được ý tốt của ta nhỉ?
-C…cái đó…đúng là sai lầm của thần, xin Bệ hạ tha thứ.
Zerus đặt tách trà xuống bên cạnh và nhìn vào Gaspar.
-Đừng vội chán nản. Sớm thôi, vị vua mới này sẽ chơi bời chán và bỏ nơi này mà đi thôi. Ông không cần phải lo lắng đâu.
-Oi…
Bất chấp sự phản đối của tôi, Zerus vênh mặt lên và “hah” một tiếng như trêu tức.
-Giờ thì, đừng giả vờ nữa, hãy nói thẳng ra những suy nghĩ của ông về hắn đi. Đừng lo, đã có ta bảo vệ.
-Eh…
Gaspar ngẩng mặt lên và cho thấy rõ sự kinh ngạc trước những lời nói của Zerus.
Bất chấp việc đó, Zerus vẫn tiếp tục.
-Có lẽ hắn ta đang giữ thứ gì đó của ông làm con tin để đe dọa ông đúng không? Chứ làm gì có vị vua nào có thể im lặng trong tình huống như thế này?
-Chuyện đó…không có đâu. Thần thực sự chân thành ngưỡng mộ Vine-sama.
Nhận được câu trả lời đó, Zerus như hoàn toàn cứng họng.
-Ông bị điên sao? Ngôi vua của ông đã bị hắn tước đoạt trắng trợn, vậy mà ông còn tôn sùng hắn là ý gì???
Ờ…tôi không phản đối đâu nhưng có cần nói nặng thế không?
Nhưng Gaspar chỉ mỉm cười.
-Tôi không cảm thấy mình có thể so được với Vine-sama…Không chỉ là sự khác biệt về sức mạnh, mà tôi còn cảm thấy, Ngài ấy là một người tốt bụng, biết giữ lời hứa và vô hại.
-“Vô hại”?? Ông đùa ta sao?
Nghe thấy từ đó Zerus quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ.
Tôi chỉ biết cười trừ, còn Gaspar lại tiếp tục.
-Nói thực, thần cũng sẽ đứng lên chống lại Vine-sama dù biết bản thân không thể thắng nổi, nhưng đó là nếu như Ngài ấy hành động như một Bạo chúa.
-Oh?
Tôi không tức giận gì với ông ta vì đã nói ra chuyện đó cả. Ngược lại còn cảm thấy thích sự trung thực đó.
-Nhưng tất cả những gì Vine-sama đã làm trong mấy ngày qua chỉ là ở trong phòng, ngủ và ăn sau đó đi chơi đây đó cùng những cô gái đồng hành với mình. Vẫn làm những chuyện như vậy sau khi có trong tay cả một Vương quốc, đó thực sự là điều khó ai tưởng tượng được.
-Er…cái này chắc là ông đang ca ngợi tôi?
-Vâng…và còn một điều nữa, như đã hứa, Vine-sama thậm chí không chạm một ngón tay vào con gái Shinfa của thần, vì thế thần hoàn toàn nghĩ rằng bản thân có thể tin tưởng được Ngài ấy.
-Nhưng dù ông cảm thấy thế nào, chẳng nhẽ ông không sợ danh tiếng của mình sẽ bị hủy hoại hay sao?
-Danh tiếng có thể khôi phục được nhờ những việc làm sau này, nhưng sự hồn nhiên, trong sáng của con gái thần và cuộc sống hòa bình của người dân có lẽ sẽ không bao giờ quay lại nếu mất đi.
-Ông chấp nhận tất cả chỉ vì muốn bảo vệ con gái mình sao?
Zerus kinh ngạc trước những gì vừa được nghe.
-Tất nhiên, Shinfa còn quan trọng hơn cả cuộc sống của thần. Ngay khi con bé nói muốn trở thành Hiệp sĩ, thần đã kịch liệt phản đối vì nghĩ nó thực sự nguy hiểm, mỗi lần con bé ra ngoài làm nhiệm vụ, thần cứ lo sợ sẽ chẳng bao giờ gặp lại nó nữa. Thậm chí thần còn thuê họa sĩ để phác họa lại chân dung con bé để ngắm cho đỡ phần nhớ nhung nữa. Liệu ngài có muốn xem n…
-Không cần…
Tôi vội lên tiếng ngăn cản Gaspar, trước khi lão ta bắt đầu màn khoe mẽ về cô con gái vàng bạc của mình.
Zerus bên cạnh tôi thì đã ôm đầu từ khi nào, như thể tận thế đã đến trước mặt vậy.
-R…R…ra là vậy…Thôi được, chuyện đó bỏ qua. Vậy ta hỏi ông, ai là kẻ đã loan tin đồn ta gây ra hiện tượng thời tiết này? Ông có từng gặp người đó chứ?
-Oh, về chuyện đó….nghĩ lại thì Thần chưa từng gặp người đó. Nhưng thật kì lạ là chúng thần lại tin vào chuyện chẳng có căn cứ như vậy một cách tuyệt đối.
Gaspar nhăn trán nghĩ ngợi gì đó, rồi đột nhiên lên tiếng.
-Chúng thần vẫn chưa thể hiểu vì sao chuyện đó xảy ra. Nhưng nếu không phải như vậy, thần sẽ đi cải chính nó ngay.
Cúi đầu chào tôi lần nữa, ông ta rời khỏi phòng.
Tamara đứng cạnh tôi với gương mặt khó hiểu và miệng lẩm bẩm.
-Ông ta…thực sự là vua sao?
-Hừm, tóm lại là ông ta cũng giống như tôi vậy, chỉ cần có thể đạt được những điều mình muốn thì mặc kệ thế giới có ra sao cũng được.
Trong lúc đó, Zerus bên cạnh tôi dường như lại mới nhận ra điều gì đó.
-Ta sẽ ra ngoài một chút để điều tra vài thứ.
-Thế à? Nếu vậy cẩn thận nhé, tôi phải ăn sáng đã.
Nhìn sang bữa sáng trên bàn, sau một lúc đã nguội lạnh.
Nhưng còn một thứ khác vẫn rất nóng bỏng bên cạnh tôi, chính là ánh mắt và cơ thể của Raksal.
-Làm ơn…hãy ăn em đi….Vine-sama…
Không biết là do tôi đang đói quá nên suy nghĩ có không được thông suốt, hay là mấy từ kia của cô ấy thực sự có ý nghĩa đó nhỉ?