Nguồn gốc của mọi chuyện hiện tại, phải quay ngược thời gian về một chút trước khi nhóm Miyu gặp lại Vine.
Miyu Lapis Nuage lại có một ngày buồn tẻ như bao ngày khác.
Vẫn là cuộc sống quen thuộc trong học viện Siegfried, nhưng giờ đây, cô đã có thêm thứ để nhớ, nhớ về hai người bạn Vine và Raksal, những người đến và đi qua đời cô như một cơn bão. Nhưng những gì cô đã trải qua cùng họ còn đặc biệt hơn bất kì trải nghiệm nào trong cuộc đời.
Khi không còn họ bên cạnh, cuộc sống nhàm chán trở lại khiến Miyu liên tục gật gù buồn ngủ trong giờ học, những buổi bị Domina-sensei gọi ra giáo huấn riêng tăng lên từng ngày.
Cuối cùng, sau một khoảng thời gian khó khăn, một kì nghỉ dài ngày cuối cùng cũng tới, Miyu lập tức quyết định lên đường trở về nhà của bố mẹ mình.
Nhiều học viên ở lại kí túc trong kì nghỉ này, nhưng Miyu thì đặc biệt hơn, bởi cô vừa nhận được thư của cha mẹ nói rằng mình vừa có thêm một cô em gái. Do đó, Miyu lập tức lên đường trở về để được gặp người em của mình.
(Cảm giác thật kì lạ khi tới tận năm 16 tuổi mới trở thành chị gái. Nhưng mà vậy cũng chứng tỏ rằng cuộc hôn nhân giữa cha và mẹ vẫn còn rất hạnh phúc)
Trong khi lắc lư theo chiếc xe ngựa trên đường, Miyu thầm nghĩ.
Đến tận lúc này, cô vẫn không hề biết gì về một định mệnh kì lạ đang chờ đợi mình.
========
Mặc dù cũng là một nhánh của gia tộc Bá tước lớn mạnh một thời, nhưng gia đình của Miyu chỉ là một nhánh nhỏ, sở hữu lãnh địa không quá rộng lớn, nên cũng không thể gọi họ là những quý tộc.
Trong ngôi nhà đủ rộng để có thể gọi là “dinh thự”, ngoài các thành viên của gia đình, còn có thêm vài người hầu.
Vì chưa được chính thức được công nhận là quý tộc và có thể bị các gia tộc khác thâu tóm bất kì lúc nào, nên từ khi tới học viện Siegfried, cô luôn đặt ra một mục tiêu là tìm kiếm một người đàn ông có vị thế trong xã hội để cứu vãn gia đình mình khỏi hoàn cảnh đó.
Đứng trước dinh thự của gia đình, nơi đã lâu rồi không trở về, Miyu khẽ mỉm cười và bước vào cửa trước.
-Con về rồi đây!!
Khi cô vừa cất tiếng chào lớn, một người giúp việc lớn tuổi, người đã từng phục vụ Miyu trước khi cô rời đi, ngó ra từ trong bếp.
-Ah…Cô chủ, mừng cô chủ đã về. Oh…cô chủ nhìn đã trưởng thành hơn nhiều rồi.
-Cô nói quá rồi, tôi vẫn vậy thôi. Phải rồi, cha và mẹ tôi đâu?
Nghe Miyu vừa cười vừa hỏi, nét mặt của cô giúp việc lại chuyển sang u ám.
Đáp lại bằng ánh mắt khó xử rồi sau một hồi như cân nhắc xem có nên nói ra hay không, cô ấy lên tiếng.
-Xin cô chủ hãy hết sức bình tĩnh nghe tôi nói. Thực ra….hôm qua, ông chủ đã ngã bệnh.
-Cha!! Ông ấy không sao chứ?
-Bác sĩ nói rằng do ông ấy làm việc quá sức. Gần đây, ngài ấy đã rất nôn nóng cố gắng trả hết khoản nợ và đành quyết định bán một mảnh đồn điền. Phải rời bỏ mảnh đất do tổ tiên để lại, ngài ấy hẳn là phải bị sốc lắm.
-Cái gì??
Bức thư mà Miyu nhận được không hề nhắc gì về chuyện ấy.
Cha của Miyu là một người tốt bụng, mỗi lần gửi thư cho Miyu, ông ấy đều trấn an cô bằng “Đừng lo về chuyện tiền bạc, cứ làm bất kì điều gì con muốn”.
Dù hiểu rằng cha chỉ đang cố tỏ ra ổn để mình không lo lắng và yên tâm học hành, nhưng Miyu vẫn còn quá trẻ, không có khả năng làm việc kiếm tiền, nên cũng đành bất lực.
Như để xua đi bầu không khí ảm đạm, cô giúp việc vỗ tay một tiếng rồi nói với giọng tươi tỉnh.
-Ông chủ đã phải vào bệnh viện và bà chủ cũng đã theo cùng, nhưng chỉ vài ngày nữa chắc là họ cũng sẽ về thôi. Phải rồi, cô chủ có muốn đến gặp cô chủ nhỏ không? Em gái của cô ấy. Cô bé tên là Noisette.
-Ah, phải rồi. Tôi về đây cũng là để gặp em ấy mà. Nhờ cô dẫn đường.
Đi theo cô giúp việc, Miyu được dẫn đến phòng của cô em gái mới sinh trong lúc cả hai vẫn đang thảo luận sôi nổi về em ấy.
-EM gái của tôi là người thế nào vậy? Hẳn là em ấy khóc nhiều lắm nhỉ?
-Không, ngược lại là khác, đó là một đứa trẻ thông minh một cách đáng kinh ngạc. Con bé chỉ khóc khi cần được chăm sóc, cho uống sữa hay thay tã. Thậm chí trước khi khóc, con bé còn cố gọi lớn bằng giọng mình. Một đứa trẻ kì lạ, tôi chưa từng thấy bao giờ.
-Hm? Có cả chuyện đó sao?
Nghe một câu chuyện tưởng như vô cùng khó tin, Miyu nhíu mày.
Tất nhiên, nếu chuyện đó là thật, hẳn là cô bé sẽ rất có triển vọng trong tương lai.
Nghĩ vậy, Miyu đẩy cửa bước vào phòng em gái mình.
Trong chiếc nôi nhỏ đặt ở giữa phòng, có một em bé đang nằm đó trong khi bên cạnh có một cô hầu gái trẻ hơn đang dọn dẹp và trông chừng.
Nhìn thấy Miyu và cô giúp việc già, cô ấy cúi đầu và mỉm cười.
-Miyu-sama. Mừng cô chủ về nhà.
-Chào cô. Tôi đã nghe cô ấy nói về mọi chuyện rồi. Vì thế tôi tới để xem mặt em ấy đây.
-Ara, phải rồi, đây là lần đầu tiên cô chủ gặp em bé nhỉ. Đây là em gái của cô chủ này. Tên cô bé là Noisette Kailius Nuage. Cô bé mới được sinh ra cách đây ít lâu.
Nghe cô giúp việc trẻ giới thiệu, Miyu nhìn vào trong nôi.
Em bé nằm bên trong hé mở đôi mắt và nhìn vào gương mặt của Miyu.
Khoảnh khắc đó là lần đầu tiên cô cảm nhận được rằng mình giờ đã trở thành chị gái.
-Đây là lần đầu tôi gặp em ấy. Nên hai người có thể để tôi một mình với em ấy một lát không?
-Vâng. Nếu cô chủ đã nói vậy. Chúng tôi xin phép. Đừng ngại gọi chúng tôi nếu có gì cần giúp đỡ.
-Vâng.
Sau khi nhìn hai cô hầu gái rời khỏi phòng, ánh mắt Miyu lại chuyển về phía em gái mình trong nôi.
Đáp lại, cô bé mới sinh cũng mở to đôi mắt tò mò và cứ thế nhìn Miyu mà chẳng tỏ ra chút xa lạ hay sợ hãi nào.
-Chào em, chị là Miyu, chị gái của em nè.
Giới thiệu bản thân kèm theo một nụ cười, Miyu cố tạo ra không khí thân thiện nhất có thể với cô em gái mới gặp lần đầu.
Noisette chỉ chớp mắt mà không có cử chỉ nào đáp lại. Miyu lại tiếp tục.
-Em được sinh ra trong một thời điểm thật là khó khăn. Haiz…có lẽ ít nhất là đến khi Noisette trở thành người lớn, chị sẽ phải gánh vác trách nhiệm bảo vệ ngôi nhà này. Từ nay đến đó, nhất định chị sẽ kiếm được một anh chàng giàu có ở đâu đó để kết hôn khi đủ tuổi.
-…..
Dù không nghĩ em gái của mình hiểu được, nhưng Miyu vẫn cảm thấy ánh mắt dõi theo của Noisette khá là thú vị. Nên ngay cả khi biết rằng mình đang độc thoại, Miyu vẫn nói rất nhiều.
-Yên tâm đi, nhất định chị gái của em sẽ kiếm được một anh chàng tốt bụng có địa vị để đảm bảo tương lai cho gia đình ta. Ah, có lẽ em mới sinh nên chưa hiểu được nhỉ. Chị có một người bạn cùng lớp tên là Vine, anh ấy tuyệt lắm, nhưng mà…
-Ah….Ah…
Đột nhiên, Noisette bắt đầu cựa quậy sau khi câu nói cuối cùng đó bật ra khỏi miệng Miyu.
Cô bé xoay sở dường như đang cố lật mình lại trong nôi.
Lẽ nào cô bé đang cần thay tã hay uống sữa như hai cô giúp việc nói đến?
Vừa định chạy đi gọi hai cô giúp việc, những ngón tay của Miyu đột nhiên bị giữ lại.
-Eh?
-Da…Da…Dahh….
Noisette là người làm điều đó trong khi lặp lại những tiếng bập bẹ khó hiểu.
Mất một lúc, Miyu mới giật mình nhận ra, dường như bàn tay bé xíu kia đang muốn viết chữ gì đó lên lòng bàn tay của cô.
Để ý kĩ, Miyu thốt lên thành tiếng.
-Giấy và bút sao?? Em muốn viết gì đó sao?
-Un….
Cô bé con trong nôi gật đầu, dù cái cổ vẫn còn chưa phát triển đầu đủ.
Bị sốc trước hiện tượng kì lạ khi có vẻ cô bé mới sinh này có thể hiểu được lời mình, đồng thời Miyu cũng cảm thấy tò mò với thứ mà Noisette muốn truyền đạt nên lập tức chạy đi tìm giấy và bút.
Chần chừ một lát rồi Miyu cũng đặt cây bút và tờ giấy xuống trước mặt Noisette. Cô bé lập tức vơ lấy nó với một động tác có chút vụng về, nhưng cũng gần giống y hệt như cách cầm bút của người lớn, rồi bắt đầu nguệch ngoạc lên tờ giấy.
Sau khi Noisette dừng viết, Miyu nhặt tờ giấy lên và một lần nữa há hốc mồm.
“Tên ta là Noisette Kailius Nuage.
Từ những gì ta quan sát và nghe được đến nay, có vẻ như ta đã được tái sinh thành em gái của con.
Giờ ta muốn chúng ta lập tức đuổi theo Vine Rinos.
Trước hết, nhờ con giúp ta cải thiện cơ thể bất tiện này. Ta biết cách để làm điều đó.
Làm ơn giúp ta, may sao con lại quen biết với Vine”
-HẢ????
Miyu hết nhìn vào tờ giấy lại nhìn sang Noisette trong khi miệng vẫn không ngậm được lại.
Là người của gia tộc Bá tước Nuage, Miyu cũng từng nghe đến sự tồn tại của Noisette. Cô cũng mới được nghe Vine nhắc đến cái tên đó cùng với việc linh hồn của người ấy vẫn đang ở trong phòng trọ nơi anh ấy sống.
Tuy nhiên, dù có đúng là tái sinh, những gì xảy ra ngay lúc này hoàn toàn nằm ngoài tầm hiểu biết của Miyu.
-N…Noisette, ý người là nhà nghiên cứu ma cụ thiên tài của gia tộc ta sao? Có phải chính người đã chỉ cho Vi-chan chỗ cất thanh kiếm tại phòng thí nghiệm bí mật không?
-Ge…Ge….
Noisette rực sáng đôi mắt và gật đầu lia lịa.
Rõ ràng, Noisette mà Miyu biết và cô bé này là cùng một người.
Dù vẫn còn hơi khó chấp nhận, nhưng cuối cùng Miyu cũng quyết tâm.
-Được rồi, vậy con sẽ hợp tác với người. Nhưng chúng ta phải làm gì đây?
Nếu bất kì ai gặp phải chuyện này, họ cũng đều sẽ bán tín bán nghi và không thể tin nổi.
Tuy nhiên, theo phản ứng của Noisette, đây chắc chắn không phải chuyện đùa và nó thậm chí còn đang liên quan đến một sự việc vô cùng nghiêm trọng.
(Nhưng nếu điều này là thật, mình sẽ có cơ hội rất lớn để ghi điểm trong mắt anh ấy)
Cảm giác của người chị muốn bảo vệ cô em gái bé bỏng ban nãy hoàn toàn bay biến.
Thứ duy nhất còn lại trong suy nghĩ của Miyu lúc này là giúp đỡ và gây ấn tượng với Vine để nhận được sự chú ý của anh ấy.