Trở lại pháo đài trên biển, chúng tôi tập trung lại trong một phòng và lại ngồi đối mặt với nhau giống như trước khi xuất phát.
Cụ thể thì Shinfa đã trở lại đất liền sau khi chúng tôi rời đi, Kia và Tamara đang chuẩn bị trà, vì thế chỉ còn bốn người trong phòng lúc này.
Tuy nhiên, nét mặt của tất cả mọi người đều nặng nề và u ám hơn rất nhiều so với lúc khởi hành.
-Khải huyền long. Dù đã được nghe nhiều truyền thuyết về sức mạnh của chúng, nhưng thật không ngờ…ngay cả Vine cũng không thể đánh lại nếu không có thanh kiếm đó.
Nhìn vào thanh kiếm đã nứt vỡ nằm trên mặt bàn, Zerus nhíu mày.
-Không có cách nào sửa chữa nó sao? Hay là để em đi hỏi ai đó quen với việc chế tạo ma cụ trong Đế chế quỷ?
-Cảm ơn em, nhưng chỉ sửa chữa thôi là không đủ. Anh cần nó được nâng cấp.
Tôi lắc đầu trước đề nghị của Zerus.
Ngay cả thanh kiếm của Noisette, thứ đã được kiểm chứng sức mạnh, cũng phải nứt vỡ chỉ sau hai lần chém, nhiêu đó đủ thấy chỉ với nó hiện tại, chúng tôi không có cửa trước không chỉ một con mà là cả một đàn rồng Khải huyền.
Chuyện này xảy ra một phần cũng là do tôi đã hấp thụ quá nhiều sức mạnh của những Raksal hay Zerus để trở thành một thứ vượt qua khỏi tầm tưởng tượng của con người chế tạo ra thứ này. Ngay từ đầu, thanh kiếm này vốn dĩ đã không đủ sức chịu được sức mạnh tối đa của tôi.
-Nếu vậy, chúng ta cần một món ma cụ khác mạnh hơn, như vậy mới đủ sức đương cự với đám rồng đó. Cô có thứ gì như thế không Rizir?
Zerus quay sang Rizir.
Nhưng em ấy chỉ lắc đầu.
-Có thể cô không nhận ra, nhưng khi sử dụng thanh kiếm đó, sức mạnh của Onii-san đã được khuếch đại lên rất nhiều. Rizir chưa từng chứng kiến thứ ma cụ nào có thể nâng cao hơn nữa sức mạnh của một người vốn đã quá mạnh mẽ như Onii-san.
-Vậy à….người tạo ra thanh kiếm này quả nhiên là một thiên tài nhỉ?
Dù lúc đầu có không tin, nhưng sau tất cả, tôi cũng phải thừa nhận rằng, kiệt tác này là một thứ hoàn toàn đi trước thời đại.
Nhưng trước mắt, tôi muốn tạm để nó lại để hỏi những chuyện quan trọng hơn.
-Ena, em đã nhớ ra được gì về quả cầu ánh sáng đó chưa?
-Ừm…có lẽ nó giống với một thứ mà em biết… nhưng em cũng không chắc nữa…
Nhìn vẻ mặt của Ena có vẻ khá lo lắng và cũng không thực sự chắc chắn giống như lúc giải thích về Rồng khải huyền.
Nhưng có đến đâu hay đến đó. Tôi vẫn im lặng để chờ cô ấy trả lời.
-Thứ đó, vốn dĩ chính là rào cản để bảo vệ khu vực của boss cuối. Tuy nhiên, vị trí của nó không phải là ở nơi đó. Và cả đám Rồng Khải huyền xung quanh nữa. Em nghĩ rằng có một ai đó đã cố tình tạo ra thứ đó.
-Lũ rồng đó dường như đang được giao nhiệm vụ bảo vệ quả cầu đó. Và có đủ sức mạnh như một vị thần để tạo ra cả những thứ đó. Lẽ nào….bên trong quả cầu đó chính là “Người kia”?
-Em nghĩ là đúng như vậy. “Người kia” đã chạy khỏi chúng ta trong trạng thái rối loạn và mất bình tĩnh. Do đó cô ta giờ sẽ muốn tránh khỏi mọi rắc rối hay nguy hiểm có thể xuất hiện bất kì lúc nào bằng cách tạo ra một cái hàng rào thật chắc chắn để bảo vệ bản thân. Mặc dù cái hàng rào mà cô ta tạo ra có hơi quá đà….
Ena trả lời với sự lo lắng và vẻ bất lực hiện rõ trên mặt.
Zerus quay sang nhìn rồi nhẹ nhàng lên tiếng.
-Cô không cần tự trách mình như vậy. Quan trọng hơn, nếu biết về nguồn gốc của nó, cô hẳn là cũng biết cách phá giải quả cầu đó, đúng không?
-Ừm,..có. Chỉ cần tấn công nó bằng một cú tông trực diện từ một vật thể có trọng lượng siêu lớn, dùng sức công phá vật lý để đánh tan nó.
-Hm….trọng lượng siêu lớn à??
Zerus đã vui mừng trong thoáng chốc, nhưng khi nghĩ lại những điều Ena nói, cô ấy lại nhíu mày.
Thay cho cô ấy, đến lượt tôi hỏi những điều mình muốn biết rõ hơn.
-Cụ thể thì trọng lượng phải lớn đến cỡ nào mới đủ sức gây thiệt hại cho quả cầu đó??
-Theo kịch bản gốc, sẽ có một phép thuật đặc biệt làm được điều đó, nó được gọi là “Thiên thạch”. Chỉ cần kích hoạt và để nó va chạm trực tiếp với quả cầu là sẽ phá hủy được nó.
-Thiên thạch….va chạm trực tiếp sao?
Tôi lẩm nhẩm lại những gì vừa được nghe và cảm thấy thực sự bị choáng.
Mặc dù chỉ là những kiến thức có được qua việc đọc báo trên mạng, nhưng năng lượng của một vụ va chạm thiên thạch trực tiếp theo như lời Ena nói là một thứ gì đó không thể tưởng tượng nổi. Có người nó còn khủng khiếp hơn cả bom hạt nhân nếu thiên thạch đủ lớn.
Ena vội vã bổ sung khi tôi gục đầu xuống bàn vì bất lực.
-Ah, không sao đâu. Kể cả khi anh không dùng được thiên thạch, anh vẫn có thể gây tổn thương cho hàng rào của quả cầu đó bằng cách tập trung một sức mạnh hủy diệt của một khối lượng tương tự như vậy vào một điểm.
-Anh không thể nghĩ ra cách nào để tha một thứ đủ lớn như em nói ra ngoài biển và còn phải tìm cách tông thẳng nó vào quả cầu kia nữa….Chết tiệt…chúng ta phải làm gì đây…
Cảm thấy vô cùng bất lực và vô kế khả thi, tôi ôm đầu chán nản.
Đột nhiên, cánh cửa phòng mở ra, Kia và Tamara xuất hiện ở đó với khay trà trên tay.
-Mọi người, nghỉ một chút uống trà cho thư giãn đã rồi bàn tiếp.
-Vine-kun, em nên nghỉ một chút đi thì tốt hơn.
Khi mùi trà thơm trong chiếc tách đặt trên bàn trước mặt đã lan ra khắp phòng, tôi mới từ từ trấn tĩnh lại.
Như Tamara nói, có lẽ tôi cần một chút giải lao để bình tĩnh lại.
Thầm cảm ơn cô ấy, tôi đưa tách trà lên môi và nhấp một ngụm.
-Phụttttttt
Chỉ trong một khoảnh khắc, tôi phun hết mọi thứ trong miệng ra.
Ở kiếp trước, khi còn là một đứa trẻ, tôi có sở thích quái đản là thử pha mọi thứ với nước và uống thử, nhưng khi đã lớn thì tôi mới cảm thấy nó thật kinh khủng. Cảm giác tôi vừa trải qua cũng chẳng khác gì uống phải thứ do mình chế ra.
Không chỉ tôi, những người khác ngồi cùng bàn với tôi cũng đều hành động tương tự.
-Ahaha, xin lỗi mọi người. Kia cứ nghĩ hương vị vậy là ổn rồi chứ.
-Mấy việc này Raksal luôn là người trực tiếp làm. Nên dù Kia đã cố bắt chước lại mà vẫn không thể thành công.
-Không sao đâu. Dù gì cũng không phải là lỗi của hai người.
Thấy Tamara và Kia lần lượt cúi đầu xin lỗi và nghĩ lại vị của tách trà vừa rồi, tôi lại một lần nữa cảm thấy sự trống vắng khi không có Raksal bên cạnh.
Nếu là bình thường, hẳn là ai cũng nghĩ Raksal chỉ quan tâm đến tôi.
Cô ấy làm điều đó một cách tự nguyện chứ không phải là một nghĩa vụ, nhưng khi cô ấy biến mất, mọi người mới đều nhận ra rằng, dù vô tình hay cố ý, Raksal cũng đã giúp đỡ tất cả mọi người chứ không phải chỉ biết nghĩ đến tôi.
(Rốt cuộc, bằng mọi giá, mình phải mang cô ấy trở về. Không có cô ấy, tất cả mọi người sẽ không chịu nổi mất)
Tôi hạ quyết tâm giải cứu Raksal trong lòng. Trong lúc tôi đang suy nghĩ, Tamara chợt lên tiếng.
-Ah, phải rồi, Vine-kun. Mới nãy Shinfa-san có nói mà cô quên mất. Cô ấy bảo rằng thế giới đang xảy ra một hiện tượng kì lạ, mọi thứ đang dần trở thành màu xám.
-Cái gì?
-Um…cô không hiểu lắm. Nhưng Shinfa có nói vậy rồi vội vã rời đi.
Lại thêm một hiện tượng lạ nữa, tôi quay sang Ena chờ câu trả lời.
Dường như cũng hiểu ý của tôi, gương mặt cô ấy dần chuyển sang buồn bã.
-Đó là do khi sử dụng quyền lực của Thần quản trị, “Người kia” sẽ phải huy động sức mạnh của thế giới này. Nếu tình trạng này tiếp tục, kể cả cô ta có không làm gì thêm nữa, không gian của thế giới này cũng sẽ dần mất đi sức mạnh và tàn lụi.
-Thật sao?
-Vâng. Nó chính xác là điều nguy hiểm nhất mà em đã lo ngại khi để mất quyền quản trị vào tay cô ta. Các vị thần quản trị thế giới khác có lẽ sẽ tới giúp chúng ta. Nhưng không biết còn bao lâu nữa họ mới tới.
-Chuyện này ngày càng căng thẳng rồi đây…
Mặc dù chúng tôi đều đã nghĩ đến những tình huống xấu sau khi Ena bị tước quyền quản trị, nhưng không ngờ nó lại tệ đi nhanh đến vậy.
Sau khi nắm được tình hình khó khăn đủ đường hiện tại, Ena trong lúc đang cố nhìn xung quanh và suy nghĩ về cách hóa giải, ánh mắt cô ấy dừng lại trên thanh kiếm của tôi đặt giữa bàn.
-Cái này….Nhờ có thanh kiếm này mà anh mới có thể sử dụng được khả năng đặc biệt của mình đúng không? Mặc dù là một món đồ được chế tạo bởi con người, nhưng nó đúng thật là vô cùng tuyệt vời.
-Nhưng em cũng thấy rồi đó. Giờ nó đã bị hỏng. Và người duy nhất biết cách sửa nó, Noisette, đã qua đời từ lâu. Chúng ta làm gì được với nó đây.
Tôi tuôn ra một tràng trong lúc đầu óc đang rối bời. Nhưng nghe xong, Ena lại đột nhiên mở to mắt như vừa nghĩ ra gì đó rồi cầm thanh kiếm lên.
-Anh…anh mới nói là Noisette?
-À…ừm…đúng thế đó. Thanh kiếm này được tạo ra bởi một nhà nghiên cứu ma cụ trước đây, tên cô ta là Noisette Kailius Nuage. Bộ có chuyện gì sao?
-Noisette? Noisette….Nếu em không nhầm thì, vài tháng trước…
Ngay lúc Ena như đang cố nhớ lại gì đó, một âm thanh khủng khiếp như tiếng va chạm vang lên bên ngoài.
Theo phản xạ, tôi là người đầu tiên chạy ra bên ngoài.
Âm thanh phát ra từ phía trên boong của lâu đài nổi. Theo dự đoán đó, tôi chạy về hướng phát ra tiếng va chạm.
Tuy nhiên khi lên đến nơi, ở đó lại là hai khuôn mặt mà tôi biết và một người xa lạ. Những người tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ xuất hiện ở đây.
-Surana? Và Miyu nữa???
Lê lết bò ra từ một thứ trông giống như một chiếc xe ô tô đang bắt đầu bốc cháy sau khi đâm xuống pháo đài là Surana và Miyu cùng với một cô gái tóc vàng lạ mặt.
Người đầu tiên lên tiếng là Miyu, cô nàng gãi đầu kèm theo một nụ cười xòa.
-Vi-cha…lâu không gặp cậu. Vì nghe nói Vi-chan đang ở đây nên bọn mình đã bay thẳng tới, nhưng không ngờ lại xảy ra tai nạn. Ehehe, xin lỗi nhé.
-Không sao, mà quan trọng hơn, cô ta là
ai thế?
Tôi chỉ vào cô gái lạ mặt duy nhất trong ba người.
Sau khi loạng choạng đứng dậy, phủi hết bụi bẩn và lem luốc trên quần áo, tung mái tóc dài bồng bềnh và sáng bóng của mình ra sau lưng, để lộ ra bộ ngực cũng khá vừa tay, cô nàng nhìn tôi mỉm cười rồi nói bằng một tông giọng vô cùng trịnh trọng.
-Dám quên ta luôn à? Ngươi cũng to gan đó chớ. Để ta tự giới thiệu lại một lần nữa nhé. Ta là thiên tài chuyên nghiên cứu về ma cụ, Noisette Kailius Nuage.!!!