Ban đêm yên tĩnh, trăng sáng trên cao, Phan Ngọc cùng Hồ Tứ đuổi tới chỗ có tiếng kêu.
Đại tiểu thư đã dẫn người tới hiện trường.
Một xác chết khô xấu xí vặn vẹo nằm ở trong vườn hoa. Xiêm y chỉnh tề, cách đó không xa rơi một chiếc đèn lồng, có thể nhận ra hắn là hạ nhân trong sơn trang, đang tuần tra ban đêm, không nghĩ đến xảy ra tai họa bất ngờ này.
Hồ Tứ chỉ nhìn thoáng qua, cũng không dám nhìn lại.
Vẫn là bộ dạng con người, nhưng trong thân thể không còn chút máu nào, da đều nhăn nhúm hết lại, huyết quản hơi lộ ra, miệng há to, lộ ra mấy cái răng nanh đã bị gãy, trong mắt cũng không có tròng mắt.
Hồ Tứ cảm thấy hai đôi mắt trắng dã ấy cứ nhìn chằm chằm nàng, liền chạy nhanh trốn sau lưng Phan Ngọc.
Đại tiểu thư có chút tức giận.
Không thể ngờ được trong sơn trang lại xảy ra chuyện này. Mắt lạnh nhìn đến bọn hạ nhân vẻ mặt lo lắng, không khỏi cảm thấy bực tức, đối với tiểu tỳ sợ tới mức mặt tái nhợt, hỏi:
- Ngươi phát hiện ra như thế nào?
Tiểu tỳ trúc trắc thuật lại, mặc dù có chút lộn xộn, nhưng đại tiểu thư vẫn nghe được rõ ràng.
Không nghĩ đến “hắn” to gan như vậy, không khỏi giận dữ, tức đến cả người run run, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Hừ, không thể tưởng tượng được, hắn lại kiêu ngạo đến tận đây! Sư huynh, ngươi nhất định phải bắt được hắn rửa hận cho vài mạng người trong sơn trang này.
Phan Ngọc ngồi xổm xuống chỗ thi thể, cẩn thận lật qua kiểm tra, suy tư một lát, trầm giọng nói:
- Sư muội, ngươi dựa vào cái gì nhận định việc này là “hắn” làm?
Mấy bông hoa đào rớt xuống trước mặt Phan Ngọc, mềm mại uyển chuyển, diễm lệ dị thường. Đuôi lông mày Vạn Đào Hoa giương lên, quơ ươ hoa đào:
- Chỉ bằng này, mỗi lần giết người xong, hắn đều lưu lại hoa đào, như sợ người khác không biết hắn làm, hừ.
Càng nói càng bực, ném hoa đào xuống, lấy chân dùng sức di di:
- Dám làm loạn ở Vạn Đào sơn trang ta, sư huynh, ngươi phải chủ trì công đạo cho ta!
Hồ Tứ lẳng lặng nghe bọn họ đối thoại, đột nhiên lỡ lời nói:
- Không đâu, không có khả năng là hắn!
Ý thức được ánh mắt mọi người nhìn nàng, ho khan một tiếng, che dấu sự luống cuống vừa rồi:
- Ta nói, không thể chỉ bằng hoa đào liền nhận định là hắn làm, phải có chứng cớ, không thể đổ tội lung tung cho người tốt.
Mi tâm Vạn Đào Hoa hơi nhíu:
- Hồ ca ca, ta biết ngươi là người tốt, nhưng là ta đã từng giáp mặt hắn, hắn cũng không thể phủ nhận đây là hoa đào nhà hắn, chứng cớ vô cùng xác thực, chỉ còn bắt ngay tại hiện trường thì hết đường chối cãi.
Nhìn Vạn Đào Hoa gấp đến độ mặt mũi đỏ bừng, Hồ Tứ cũng không dám nói thêm gì nữa, đành để lại trong lòng.
Phan Ngọc tìm một lúc sau cũng không thấy manh mối, phân phối hạ nhân đem thi thể dọn đi.
Trong đại sảnh tráng lệ, ánh nến lóe lên, ánh mắt mọi người âm tình bất định, cuối cùng vẫn là Phan Ngọc mở miệng, cho mọi người lui xuống nghỉ ngơi.
Cứ chờ đợi mãi cũng không làm được gì, chỉ dặn dò phải tăng thêm người tuần tra ban đêm.
Đợi đến khi mọi người đều đi hết, trong sảnh chỉ còn lại ba người bọn họ, Phan Ngọc mới chậm rãi bưng lên ly trà ở trên bàn,nhẹ nhàng thổi hơi trà trên mặt, uống một ngụm, liếc mắt nhìn Vạn Đào Hoa còn đang tức giận:
- Tiểu sư muội, ngươi còn muốn ta ở đây đến bao giờ nữa?
Vạn Đào Hoa cả kinh, cười nói:
- Bao lâu? Cái gì bao lâu? Ta không rõ sư huynh có ý tứ gì?
Phan Ngọc không để ý tới nàng, tiếp tục uống trà, thanh âm vài phần lãnh khí:
- Nếu một người nữa chết, nghĩa là tổng đã có chin người chết rồi. Thử hỏi, ngươi còn có thể bình tĩnh uống trà như thế này sao? Chắc không đâu, ha ha, ta không có ý tứ nào khác.
Đại tiểu thư sắc mặt biến đổi, qua một lúc lâu, mới nói:
- Trời đã khuya, sư huynh nên trở về phòng nghỉ ngơi đi.
Hồ Tứ nghĩ Phan Ngọc kiếm cớ ra ngoài, không ngờ hắn thành thật trở về phòng:
- Hắn cũng không phải con Vạn Đào Hoa, sao nghe lời vậy?
Nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại ngủ không được, không có cơm ăn là một chuyện, thái độ lạ của Phan Ngọc lại là một chuyện khác.
Nàng đứng dậy, không hiểu rõ được, nàng quyết không bỏ qua.
Đêm yên tĩnh, trăng tròn xa xa phía chân trời, gió đêm táp vào người, mang theo khí lạnh.
Khác với ban ngày nóng bức, cái lạnh của màn đêm thấm vào thân thể càng rõ ràng.
Hồ Tứ hít thở, có chút hưởng thụ không khí yên lặng này.
Bất quá, nhìn thấy Phan Ngọc lén lút hành động, liền bước nhanh hơn.
Phan Ngọc thổi tắt nến, đóng cửa phòng, tất cả đều phải cẩn thận, sợ kinh động tới người bên ngoài.
Đột nhiên, trên vai bị vỗ nhẹ một chút, lực không lớn, nhưng lại khiến Phan Ngọc sợ đến nhảy dựng lên.
Xuất phát từ bản năng, một tay bắt lấy cổ tay người đằng sau, kéo trở lại, thuận thế đặt người đó dưới thân, khuỷu tay áp vào cổ họng đối phương, thấy rõ ràng gân xanh nổi lên trên tay hắn.
Hồ Tứ vuốt yết hầu, tuy rằng Phan Ngọc khống chế lực, nhưng vẫn rất tức họng, tức giận trừng mắt liếc Phan Ngọc một cái:
- Này, có cần dùng sức tới như vậy không? Muốn giết chết ta hả?
Phan Ngọc thật ra rất muốn giết chết Hồ Tứ nha.
Bình thường ngủ như heo cơ mà, sao hôm này lại đi theo hắn góp vui làm gì?
- Ngươi ngủ không ngủ, lại đi theo ta là sao?
- Ta đói ngủ không được.
Nghe thấy đáp án, Phan Ngọc thật muốn đập đầu vào tường, đành thở dài một tiếng, mang theo tiểu mơ hồ phía sau đi tìm bảo vật.
Nghe được ba chữ tìm bảo vật, Hồ Tứ hai mắt tỏa sáng, trong đêm tối lóe lên một vùng, nhìn chằm chằm Phan Ngọc, muốn xem hắn sẽ đến nơi nào.
Ánh mắt sáng quắc tựa hồ đã đem Phan Ngọc thành đại nguyên bảo, trong lòng hắn thầm nghĩ, khẳng định là như vậy.
Gió đêm thổi qua núi rừng, hai người kẻ trước kẻ sau xuất hiện ở một đầm nước.
Đứng ở đây gió càng lớn hơn nữa, Hồ Tứ gắt gao nắm vạt áo, có chút lạnh, hai mắt Phan Ngọc tìm kiếm, nhìn quanh nhìn lại không dưới ba lần.
Phan Ngọc nhìn đăm đăm đầm nước dưới ánh trăng, tựa như hắn gặp tình nhân trong mộng vây:
- Tối nay chính là mười lăm, đêm trăng tròn, là năm âm, tháng âm, ngày âm, giờ âm khó gặp, tập trung tinh hoa trời đất. Ngươi nói, nếu hắn tìm được bảo vật này, thử hỏi, thiên hạ còn ai có thể thắng “hắn” chứ?
Hồ Tứ càng nghe càng hồ đồ, bất quá có một việc nàng hiểu được, chính là trong Vạn Đào sơn trang có bảo bối, mà bảo bối này là nguyên nhân những vụ giết người gần đây.
Gió thổi vạt áo bay phấp phới, tóc phất trên mặt, Hồ Tứ lấy tay gạt sợi tóc:
- Cả sơn trang rộng lớn, sao ngươi biết bảo bối ở đầm nước này?
- Không biết.
- Không biết thì ngươi còn đứng đây làm gì?
Hồ Tứ mất kiên nhẫn.
Nhìn sắc trời, tính toán canh giờ, cũng không để ý tới Hồ Tứ, Phan Ngọc bình thản trải chiếu ngồi xuống.
Nhìn Hồ Tứ bị gió đêm thổi, khiến cho lạnh tới nhe răng nhếch miệng, ý cười hiện lên khóe môi, hắn vỗ vỗ khoảng trống bên người:
- Ngồi xuống chờ đi, không còn nhiều thời gian đâu.
Vốn không định ngồi, nhưng chân lại mỏi, Hồ Tứ đành phải nghe lời, ngồi cạnh Phan Ngọc.
Một lát sau, lại nhích lại gần người hắn, tìm vị trí ấm, có thể chắn gió, yên lặng đợi.
Phan Ngọc như cũ bất động, Hồ Tứ cảm thấy rất nhàm chán, nhàm chán đến độ chỉ còn việc quan sát sườn mặt Phan Ngọc.
Oa!
Không xem không biết, vừa thấy, quả nhiên rất dễ nhìn nha!
Cho dù trong lòng ghét Phan Ngọc đến thế nào, nhưng ngay lúc này, dưới ánh trăng, nàng thấy hắn thật đẹp.
Sống mũi thẳng, đôi môi nhu nhuận, hai mắt sáng quắc tinh tường, trong lòng chợt cảm thấy ông trời bất công, ban cho hắn khuôn mặt tuyệt mĩ đến vậy.
- Đẹp vậy sao?
Trong mắt Phan Ngọc thoáng ý cười.
Hồ Tứ gật đầu, cười nói:
- Rất đẹp!
Nói xong mới ý thức được chính mình bị trêu đùa, đang muốn bực, Phan Ngọc lại đẩy ngã Hồ Tứ, ép thân mình lên, khiến Hồ Tứ hoảng sợ.
Bất quá nữ tử bình thường gặp loại tình huống này mặt sẽ biến sắc, nhưng là Hồ Tứ cũng không phải nữ tử bình thường.
Đầu gối giơ lên, Phan Ngọc thấy bụng đau nhức nhưng hắn bất chấp, một tay che miệng Hồ Tứ phòng ngừa nàng hét to, tay kia niệm pháp chú.
Hồi lâu sau, khi xương hàn trên người chậm rãi rút đi, đến khi nguy hiểm được giải trừ mới đẩy Hồ Tứ không chút cảm kích ra.
Nhìn đến sắc mặt Phan Ngọc tái nhợt, thân mình hơi phát run, Hồ Tứ nhẹ nhàng đứng lên, tay sờ sờ trán hắn, thấy ướt đẫm mồ hôi lạnh, trong lòng mới biết vừa rồi gặp nguy hiểm thật lớn, có chút cảm động.
Nhớ tới một cước kia, không khỏi cảm thấy hơi có lỗi:
- Ta đã đá thương ngươi sao? Có nặng lắm không?
Phan Ngọc hung hăng trừng mắt nhìn Hồ Tứ, thầm hận sao vừa rồi hắn không để tiểu hồ ly này bị yêu quái bắt đi.
Vì sao khi nhận thấy nguy hiểm lại vô thức bảo hộ nàng? Kết quả còn bị nàng lấy oán báo ơn, nhớ tới lúc đó, cơ hồ đau vô cùng, nghiến răng đáp:
- Không có việc gì.
Nha đầu ngốc Hồ Tứ đương nhiên tin, đứng thẳng dậy, cười nói:
- Không có việc gì là tốt rồi.
Xem bộ dáng vô tâm của nàng, Phan Ngọc đột nhiên cảm thấy bi ai, không để ý đến nàng nữa, tay bấm quyết, trong miệng lẩm nhẩm thần chú.
Chỉ thấy ánh trăng thản nhiên ngưng tụ thành một cột sáng, nối thẳng tới giữa đầm.
Trong chốc lát, một cơn lốc nho nhỏ từ giữa đầm bốc lên, lốc xoáy càng lúc càng lớn, càng chuyển càng nhanh, lấy ánh trăng làm trung tâm mà xoay tròn.
Hồ Tứ không hiểu chuyện gì, cảm thấy thú vị, đang muốn hỏi Phan Ngọc, đột nhiên trở nên căng thẳng, đã bị Phan Ngọc nâng lên không trung, ra chỗ tâm lốc xoáy, nàng thấy đầu óc quay cuồng hết cả lên.
- A…A mau buông ta ra, ta không cần đi vào! A… A
Không để ý tới Hồ Tứ kêu to, Phan Ngọc hít một hơi thật sâu, theo trung tâm lốc xoáy chui vào trong đầm.
Bất đồng với ở trên mặt nước, dưới đầm rất yên tĩnh, tối đen một mảnh.
Hồ Tứ cảm thấy lạnh, một cỗ nhiệt khí truyền lên từ tay Phan Ngọc, thân mình dần ấm áp lên.
Phan Ngọc càng đi càng nhanh, độ ấm hạ dần, rét lạnh càng rõ ràng hơn.
Hồ Tứ may mắn có nhiệt khí của Phan Ngọc, mới không đông cứng, không biết qua bao lâu, mới tới một chỗ tỏa ra hào quang xanh biếc nhợt nhạt, giống như một khối phỉ thúy, ở đáy đầm nước tản ra sâu kín lục quang.
Hồ Tứ nhìn qua, ánh sáng đó là từ trên một cái hộp tản ra.
Phan Ngọc không hề đi trước, lẳng lặng chăm chú nhìn vào, nước gợn ôn nhu phất trên khuôn mặt hắn.
Đầu ngón tay chỉ về phía trước, một đạo bạch quang theo tay hắn bắn ra, đụng vào chiếc hộp kia.
Nhưng dường như đòn của Phan Ngọc bị đánh ngược lại, Hồ Tứ há hốc mồm, sét đánh cũng không nhanh bằng đạo quang đang dội lại ngực Phan Ngọc.