Hồ Tứ từ khi sinh ra đến giờ, gặp rất nhiều chuyện xui xẻo, điển hình là phải làm nô lệ của Phan Ngọc, nàng đương nhiên không biết đến từ “may mắn”
Một bàn tay ấm áp nâng cằm Hồ Tứ lên, “cách” một tiếng vang nhỏ, Hồ Tứ cảm thấy đầu lưỡi đau xót, không ngừng che miệng lại, mặt nhăn mày nhíu vì đau, bên tai lại truyền đến tiếng cười khanh khách của đại tiểu thư:
- Ha ha, Hồ ca ca, huynh cũng thật buồn cười.
Buồn cười?
Hồ Tứ không tiếp thu được có cái gì “buồn cười”, bất quá chỉ có muốn khóc thôi.
Đau xót làm ý nghĩ của nàng hỗn độn, sự tình sao lại biến thành như thế này?
Khi ngón tay truyết trắng kia chỉ vào nàng, Hồ Tứ trong đầu trống rỗng, như thế nào rời đi khỏi rừng đó, nàng cũng không có ấn tượng.
Chân như dẫm vào đám mây mềm nhũn, nếu không phải đại tiểu thư đỡ nàng, chỉ sợ nàng sẽ té ngã trên đất không đứng dậy nổi.
Hồ Tứ mặt mày đau khổ:
- Đào nhi, đừng náo loạn, không nên đùa như vậy, sẽ làm cho mọi người sợ hãi đấy
Nhớ tới sắc mặt Bạch Chước cùng Phan Ngọc đại biến, Hồ Tứ cảm thấy sau lưng như có luồng khí lạnh, hai người này nàng đắc tội không nổi.
Vạn Đào Hoa cười đến vô cùng vui vẻ, ánh mắt lóe liên diễm ba quang:
- Hồ ca ca, cái gì mà náo loạn? Lời đó ta không thích nghe, ta nói đều là thật tâm đấy.
Chu miệng lại, đại tiểu thư có chút mất hứng.
Cái gì?
Hồ Tứ thiếu chút nữa ngã xuống ghế, miễn cưỡng nắm tay vịn, Hồ Tứ gượng gạo nói:
- Đào nhi, ngươi…. Ngươi nói cái gì? Ta, ta không thích hợp đâu.
Vạn Đào Hoa lơ đễnh:
- Ta nói, ta thích huynh, ta liền thích huynh! Huynh không phải người, là hồ yêu, điểm ấy ta đã sớm biết, thì sao chứ? Ta thích đấy, chẳng lẽ họ Bạch kia là người chắc? hừ!
Nhìn ánh mắt Vạn Đào Hoa, nơi đó lóe lên cảm xúc vô cùng chân thật.
Hồ Tứ vừa sợ hãi, còn có một chút đắc ý nho nhỏ.
Đắc ý bởi vì Bạch Chước mạnh nhường ấy mà đại tiểu thư không để vào mắt, ngược lại đi coi trọng nàng. Hồ Tứ không có hoài nghi ánh mắt có tia xấu xa của đại tiểu thư, làm ra vẻ tuyệt thế mĩ nam không cần, ngược lại thích nàng.
Hắng giọng, Hồ Tứ hỏi:
- Đào nhi, ngươi rốt cuộc coi trọng ta ở điểm nào? Luận tướng mạo, Bạch Chước kia hơn ta cả trăm lần. Luận thân gia, lại thắng ta ngàn lần, vì cái gì ngươi lại không thích hắn?
Không hỏi cho rõ ràng thì Hồ Tứ không thể yên lòng được
Nhắc tới Bạch Chước, đại tiểu thư lại nóng nảy, tay đập bàn, thiếu chút nữa dọa tới Phi Nhi đang châm trà.
Vạn Đào Hoa vung tay lên, Phi Nhi mang theo chúng hạ nhân lần lượt lui ra, chỉ còn lại hai bọn họ ở tiền sảnh.
Lúc này không còn ai, Vạn Đào Hoa mới hầm hừ nói:
- Thân gia cái gì chứ? Vạn Đào sơn trang ta tất nhiên không bằng hắn, Hồ ca ca không cần để ý. Về phần tướng mạo, ta khinh! Hắn là cái gì vậy? Bất quá là mang bộ mặt đó suốt ngày đi gây chuyện, trêu hoa nghẹo nguyệt. Ta, ta hận nhất chính là loại nam nhận như vậy! Nghĩ mình hơn người, hận không thể đem tất cả nữ nhân ôm vào lòng. Hừ, ta… Không, Hồ ca ca, huynh không biết, nếu ta gả cho hắn, trời ơi, nhìn khuôn mặt hắn, lúc ta đứng bên cạnh thì tình hình sẽ ra sao, huynh tưởng tượng được không?
Hồ Tứ nghiêng đầu nghĩ nghĩ, Bạch Chước kia có khuôn mặt phong hoa tuyệt đại như vậy, lại nhìn ánh mắt đầy oán giận của đại tiểu thư, không tự chủ được gật gật đầu.
Đại tiểu thư thấy cái nhìn đồng ý của Hồ Tứ, nổi lên cảm giác tri kỉ, uống một ngụm trà:
- Cho nên, nếu cho ta chọn vị hôn phu, liền nhất định không thể yêu loại nam nhân xinh đẹp hơn ta.
Mắt to nhanh chóng nhìn sang khuôn mặt nhợt nhạt của Hồ Tứ:
- Hồ ca ca đối với người nhiệt tình, tâm địa thiện lương, thời khắc mấu chốt giúp đỡ Đào nhi, tất cả Đào nhi đều ghi tạc trong lòng.
Hồ Tứ lắp bắp hỏi:
- Chẳng lẽ chính vì bộ dáng ta không bằng ngươi, đây mới là căn nguyên vì sao ngươi tuyển ta?
Nàng thật hi vọng đây chỉ là Vạn Đào Hoa vui đùa, nhưng nghĩ đến đại tiểu thư thật sự nghĩ như vậy, Hồ Tứ đột nhiên cảm thấy có điểm tuyệt vọng.
Vạn Đào Hoa vỗ vỗ vai Hồ Tứ:
- Hồ ca ca, nói thật ra, ta rất không thích nam nhân có bộ dáng xinh đẹp, ta ghét lắm, thật sự ghét lắm.
Nói đến đây, lại thản nhiên cười, mị hoặc còn hơn trăm hoa đua nở:
- Nam nhân trong lòng ta chính là loại như Hồ ca ca vậy.
Lại lần nữa vỗ vỗ Hồ Tứ:
- Đúng, chính như huynh vậy, ha ha.
Hồ Tứ luôn luôn cho rằng Vạn Đào Hoa là nhất đẳng mỹ nữ, dáng người cao, khuôn mặt xinh đẹp, nhưng hiện tại, nàng nhìn như thế nào đều không thấy vừa mắt.
Từ ánh mắt yêu mị kia, cho đến hơi thở nhè nhẹ hương bách hợp thản nhiên, tất cả nàng đều thấy chán ghét.
Câu nói kia vẫn quanh quẩn trong tai, cái gì kêu “Ta trong lòng nam nhân chính là Hồ ca ca” rùng cả mình.
Nghĩ tới việc nàng ta nói bộ dạng Hồ Tứ nàng không bằng Vạn Đào Hoa, chỉ cần như vậy là nàng liền nhịn không được muốn cắn khuôn mặt xinh đẹp kia một cái.
Không thể tưởng tượng được diện mạo hồ ly nàng mà còn không bằng phàm nhân (sự thật như thế).
Bây giờ Hồ Tứ rất muốn đi tới một chỗ nào đó có thể ngủ, ánh nắng tây tà, thời điểm bóng cây ngoài cửa sổ càng trở nên ảm đạm.
Hồ Tứ kiềm không được, đứng dậy khỏi giường, không thể ngồi chờ chết được, là ai khiến nàng rơi vào hoàn cảnh trớ trêu này, nàng phải tìm kẻ đầu sỏ tính chuyện.
Bên tai gió vù vù thổi qua, Hồ Tứ liền cảm thấy rất khoái hoạt, nàng niệm phi ẩn chú, dễ dàng bay lên một đám mây.
Chỉ một lúc sau, sẽ đến một chỗ thế ngoại đào nguyên, rất nhiều đóa hoa như bông tuyết, trải rộng toàn sơn cốc, thật sự là hương tuyết cực phẩm.
Hồ Tứ nhìn đến ngẩn ngơ, đầu đột nhiên đâm vào một vật.
- Ôi!
Nàng ngã xuống khỏi đám mây, kết giới ở đây thật dày nha.
Hồ Tứ lắc lắc đầu, phẩy hết đất đá trên người, quan sát xung quanh.
Quả nhiên, ở đây nhìn qua tưởng không có gì, nhưng thật ra lại cất giấu gì đó.
Cố gắng nhớ lại niệm chú hắn dạy mình, cũng may đầu óc nàng cũng không đến nỗi tồi, chú ngữ ngay lập tức có hiệu nghiệm, rất nhanh Hồ Tứ phá giải phong ấn, tiến vào nơi căn bản không thể vào này.
Đập vào mắt trừ bỏ hoa ra còn có hương khí nhè nhẹ, bất quá nàng lại không hề chú ý đến việc đó.
Theo khí hương như ẩn như hiện từ giữa sườn núi mà đi, một đường đi tới, cũng không gặp người ngoài, trừ bỏ hoa, vẫn là hoa.
Chạy tới gần đại môn đóng chặt, tường không cao, cho nên nàng không thèm gõ cửa, mà trực tiếp trèo vào.
Sân trước được trang trí rất đẹp, đình viện to lớn, đẹp như trong tranh, nàng khẽ ngửi ngửi để phân biệt phương hướng, liền lập tức chạy tới hậu viện.
Một mảnh rừng đào, hiện ra hành lang gấp khúc.
Bên cạnh hành lang là hồ nước trong xanh dập dờn, trong suốt thấy đáy. Ở giữa có rất nhiều cá nhỏ đang bơi lội, từng cánh hoa thả xuống, tô thêm sắc cho mặt hồ trong xanh.
Một bạch y nhân đứng bên bờ hồ, gió nhẹ thổi tóc dài của hắn, mềm nhẹ phất trên mặt.
Tịch dương chiếu lên khuôn mặt hắn, ánh sáng trong suốt trong mắt, thật sự là họa trung thần tiên.
Đáng tiếc, Hồ Tứ nhìn thấy hắn, trong đầu hoàn toàn không có ý tứ thưởng thức gì hết, phi thân một cái, liền vọt tới trước mặt người nọ.
Chỉ cần một cú nhảy đã có thể trèo lên vai của hắn, móng vuốt định chạm vào mặt hắn, ngay tại lúc cái chân nhỏ của nàng sắp đụng đến da mặt của hắn thì thân mình bị một bàn tay ấm ấp nắm lấy:
- Tiểu Tứ, tật xấu này không tốt, hồ tộc nhìn thấy Bạch ca ca, đều bắt ngươi phải ra mặt.
Dưới tình thế cấp bách, Hồ Tứ đành phải trở về nguyên hình,vừa giận dữ giãy dụa, vùa mắng:
- Mau thả ta ra, đại phối đản!
Bạch Chước rất là vô tội, vẻ mặt đau khổ nói:
- Tiểu Tứ, ngươi phải có lương tâm chứ, ta sẽ cho ngươi ăn ngon, không bạc đãi ngươi mà, như thế nào ngươi không chịu nói chuyện với ta?
- Nếu không có ngươi, ta sẽ được Đào nhi coi trọng. Nếu không có ngươi, ta chắc chắn sẽ bình yên rồi, hiện tại, hiện tại, nàng xem thường ta.
Nhớ tới ánh mắt đại tiểu thư sáng lên, Hồ Tứ thấy nhân sinh hắc ám, đang rất vui vẻ, bỗng dưng lại xảy ra chuyện này. Cái mũi đau xót, nàng nhịn không được khóc lớn lên:
- Vậy phải làm sao bây giờ? Đều là ngươi làm hại, là tại ngươi!
Bạch Chước nhẹ vỗ đầu Hồ Tứ, oán hận nói:
- Tứ Tứ, ta cũng không nghĩ sẽ biến thành như vậy! Không cần khóc, để ta nghĩ đã nào.
Vốn là hắn ôm ấp mỹ nhân nhưng bây giờ mỹ nhân này lại không để cho hắn chút mặt mũi nào, đến khi nghe Hồ Tứ nói nguyên nhân nàng ấy không để ý hắn.
Hắn không khỏi càng thêm bực tức, âm thầm nắm chặt tay lại.
Nữ nhân chết tiệt, đến lúc hắn bắt được nàng, nhất định phải trừng phạt nàng mới được.
Hồ Tứ nhăn cái mũi, nước mắt đã ngừng, không dám kêu khóc quá to, tuy rằng Bạch Chước thoạt nhìn rất ôn hòa, tính tình cũng tốt, nhưng khi hắn tức giận, ngay cả đại ca Hồ Tứ cũng không dám trêu chọc hắn.
Đã từng nhìn thấy bộ dáng tức giận của Bạch Chước, Hồ Tứ cũng sợ, chỉ có thể ngồi trong một góc, nhìn chằm chằm Bạch Chước đi tới đi lui:
- Ta còn thấy nàng hận ngươi đến nghiến răng nghiến lợi, rốt cuộc ngươi đã làm cái gì để nàng hận đến như thế hả? Thành thật nói ra đi.
Nghe nói thế, Bạch Chước đột nhiên dừng bước, trừng mắt liếc Hồ Tứ một cái, khiến Hồ Tứ sợ phát run, nhanh chóng ngậm miệng.
Nhìn đến vẻ mặt đáng thương của nàng, Bạch Chước thở dài, đem sự tình trước đó kể qua. Hồ Tứ càng nghe càng đáng sợ, càng nghe càng lo lắng, tới cuối cùng nói với Bạch Chước:
- Bạch ca ca, hắn đáng giận như vậy, ngươi đến bắt hắn đòi lại trong sạch cho mình đi. Nếu không, đại tiểu thư sẽ hiểu lầm ngươi càng sâu đấy.
Nhìn trăng thở dài, Bạch Chước bất đắc dĩ nói:
- Nếu có thể bắt được, ta còn chờ đến lúc này sao? Chỉ có thể nói hắn rất giảo hoạt, đã thoát khỏi tay ta ba lần rồi…
- Đó là ngươi quá ngu ngốc!
Lời Hồ Tứ thốt ra, thấy Bạch Chước sắc mặt khó coi, nuốt nước miếng, cười trừ:
- Là vận khí không tốt, mới để hắn thoát. Bạch ca ca không cần sốt ruột, có Phan Ngọc ở đây, nhất định có thể bắt được hắn, ngươi yên tâm.
Nhắc tới Phan Ngọc, sắc mặt Bạch Chước càng khó coi, một phen nhìn Hồ Tứ, nhíu mày nói:
- Tiểu Tứ, ngươi như thế nào lại quen hắn? Mấy ngày trước đại ca ngươi còn dặn ta chú ý đến ngươi, nhất định phải đem ngươi mang về Đồ Sơn, ngươi trước kia chưa biến thành hình người được, đúng không?
Hồ Tứ há hốc miệng, vừa muốn khóc tiếp.
Đây chính là chuyện thương tâm của nàng, liền kể lại, tuy rằng lộn xộn, nhưng Bạch Chước vẫn hiểu được, con ngươi chuyển động, nảy ra ý hay, hòa nhã nói:
- Tiểu Tứ, chuyện này không phải đại sự gì. Huyết khế sao? Dễ dàng thôi, chỉ cần ngươi chịu giúp ta giải quyết chuyện Vạn Đào sơn trang cùng đại tiểu thư, ta sẽ giúp ngươi giải quyết huyết khế.
Ánh trăng mông lung, gió khẽ thổi bên người, Hồ Tứ cảm thấy vô cùng thoải mái.
Nghĩ đến huyết khế có thể giải trừ, liền nhịn không được hưng phấn.
Lời của ai không thể tin, nhưng lời của Bạch Chước thì hoàn toàn có thể, dù sao người ta cũng là đào yêu sống vạn năm rồi, tất nhiên hiểu biết rộng rãi hơn tiểu hồ ly mới sống ba ngàn tuổi như nàng.
Hồ Tứ với tâm trạng thoải mái trở lại Vạn Đào sơn trang.
Đương nhiên nàng không đi cửa chính, mà trèo tường vào, nhảy xuống sân gian nhà của Phan Ngọc, nàng đi thẳng vào trong.
Chỉ nghe bên trong truyền ra tiếng vang, Hồ Tứ tò mò, liền không tiếng động đi vào xem thử, vừa nhìn thấy, nàng liền vui vẻ ngay lập tức.
Phan Ngọc cơm chiều cũng chưa ăn, ngồi trong phòng, càng nghĩ càng hận, càng nghĩ càng bực tức, đi qua đi lại, liền đâm sầm vào tường, cảm thấy mắt hoa hết cả lên.
Bên tai chợt truyền đến tiếng cười khúc khích, không cần quay đầu, cũng biết Hồ Tứ đang đứng bên ngoài, phi từ cửa sổ vào, ngồi lên ghế, cười nói:
- Chẳng lẽ ngươi muốn xem thử đầu ngươi với tường, cái nào cứng hơn sao?
Mặt Phan Ngọc đỏ lên, phất tay áo, ngồi ở sườn giường, cười lạnh:
- Chuyện của ta, không cần ngươi quản.
Nghĩ đến chuyện phát sinh ban ngày, Hồ Tứ âm thầm bật cười. Rõ ràng thích muốn chết, nhưng cố giả làm anh hùng hảo hán, lúc này nổi hứng lên, nàng thật muốn chọc hắn, lơ đãng nói:
- Thật không? Ta còn tưởng ngươi đánh nát cửu liên hoàn kia, sau đó hối hận, thì ra không phải, là ta đoán lầm.
Trong lời nói của Hồ Tứ như có đao, từng chút một cắt lòng Phan Ngọc.
Nếu không đáp ứng Vạn Đào Hoa rồi, hắn đã sớm ôm cửu liên hoàn bỏ chạy, đó là bảo vật vô giá đấy!
Phan Ngọc thầm mắng trong lòng, trên mặt vẫn cứng rắn chống đỡ, ngoan cường nói:
- Cửu liên hoàn kia cũng chẳng phải đồ thần kì gì, hơn nữa ta đã đáp ứng sư muội, thì phải làm cho bằng được, không thể vừa thấy tiền là nổi máu tham.
Hồ Tứ ôm bụng cười trộm, rõ ràng tiếc đứt ruột, lại còn sĩ diện.
Nàng cảm thấy bộ dáng Phan Ngọc đặc biệt buồn cười, còn đang muốn nói chuyện, Phan Ngọc đã giành trước hỏi nàng:
- Hừ, ngươi còn có thời gian mà nói ta sao? Chi bằng ngẫm lại thân đi, để đến lúc sư muội biết thân phận của ngươi, xem ngươi làm thế nào!
Nghe hắn nhắc tới, Hồ Tứ mới nhớ đến chuyện này, không khỏi phát sầu, khuôn mặt nhỏ nhắn suy sụp:
- Hầy, ta cũng chẳng biết làm thế nào. Ngươi có vẻ hiểu biết Đào nhi, ngươi nói xem, nếu nàng biết, sẽ phản ứng như thế nào?
Ba.
Phan Ngọc mở quạt, tiêu sái tiến đến, liếc liếc Hồ Tứ một cái:
- Còn có thể sao nữa, bất quá là xử trảm, chôn sau núi.
Hồ Tứ run run một chút, sờ sờ cổ.
Nghĩ đến Vạn Đào Hoa tay cầm đao vung xuống, không khỏi sợ hãi vạn phần.
Đang cân nhắc có nên cầu Phan Ngọc hay không, đột nhiên cách đó không xa truyền đến tiếng kêu tê tâm liệt phế:
- Người tới! Người đâu mau tới! Chết người!!!