Tên của Phan Ngọc là có từ lúc còn trong bụng của mẫu thân, sinh ra đã có tính cách to gan lớn mật.
Trời đã cho hắn có đôi mắt âm dương nhưng cũng không có vì vậy mà sinh ra phiền muộn, ngược lại hắn còn đem điều này trở thành một loại thú vui. Chính hắn đã nói:
- Có thể cùng bọn ma quỷ chơi đùa, không phải rất tốt sao?
Cũng bởi vì loại dị năng này mà lúc năm tuổi, hắn liền bái Phong Tùng Phong phái Nhật Dương làm sư phụ, chính thức trở thành đệ tử thứ mười một.
Trời sinh Phan Ngọc có dị năng, đầu óc lại cực kì thông minh, vô luận học cái gì cũng đều dễ như trở bàn tay. Kiến thức mà mọi người phải mất ba tháng mới hiểu được thì hắn chỉ cần nhìn sơ qua liền biết.
Sư phụ đối với hắn khen ngợi không dứt, ở trên có vài vị sư huynh cũng đối xử với hắn càng thêm trân trọng, sư huynh đệ trong lúc đó đều hòa thuận vui vẻ.
Phan Ngọc vẫn thường nghĩ là mình sẽ ở nơi có bầu không khí hài hòa này, tiếp tục học hành, cho tới ngày hắn học xong, rời khỏi sư môn.
Nguyện vọng nho nhỏ này của hắn bởi vì sự xuất hiện của một người mà nhanh chóng tiêu tan.
Đó là một ngày có thời tiết rất tốt, Phan Ngọc ở trên núi hít thở bầu không khí mát mẻ, mới ra ngoài chạy một vòng trở về nên mặt có chút hồng, trên trán là tầng mồ hôi mỏng.
Cửa phòng khép hờ, Phan Ngọc giống như mọi ngày đẩy cửa ra, đang muốn đi phòng bếp ăn cơm thì bị Thường Mục nhị sư huynh gọi lại, nói là sư phụ muốn giới thiệu đệ tử mới nhận, bắt tất cả bọn họ đều phải đến chính điện.
Phan Ngọc tất nhiên là không có vấn đề gì nên liền đi theo nhị sư huynh.
Ánh nắng mặt trời lúc sáng sớm có phần chói mắt nhưng cũng không có làm cho nụ cười rạng rỡ của người đứng bên cạnh sư phụ tắt đi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đôi con ngươi như viên bảo thạch cực kì thuần khiết lại hoạt bát linh động, trong nháy mắt khi nhìn thấy Phan Ngọc, tươi cười cơ hồ muốn làm lóa mắt hắn.
Nhất thời Phan Ngọc có ấn tượng rất tốt đối với tiểu hài tử này, lại không thể tưởng tượng được đây là bắt đầu năm năm ác mộng của hắn.
Vậy cho nên trong khoảng thời gian sống ba năm phía sau núi, hầu như mỗi đêm đều nằm mơ thấy ác mộng.
Hắn từng âm thầm cắn răng thề, trừ phi tất yếu không còn con đường nào khác, hắn sẽ không bao giờ muốn gặp lại tiểu yêu tinh đó.
Nhưng thật không ngờ, trên đời này khó đoán trước được tương lai, số phận trùng hợp khiến cho Phan Ngọc gặp lại nàng.
Những khách nhân trong Hồng Nhạn lâu đều đồng loạt tò mò nhìn hướng bàn ăn ở bên cửa sổ, nguyên nhân không phải vì hắn hấp dẫn ánh mắt của mọi người mà là vì một người tuổi trẻ đang ngồi bên cạnh hắn.
Tuy rằng hai người đều thật xuất sắc nhưng không có ai hấp dẫn bằng người trẻ tuổi này.
Trường bào trắng như tuyết, đai lưng được làm bằng ngọc bích xanh như nước mùa xuân, tóc dài đen được vấn lên cao bởi ngân trâm bằng vàng, vài sợi tóc đen rơi ở hai bên gò má trắng nõn, trong tay nhẹ nhàng lay động thanh chiết phiến, trên quạt là bức vẽ đóa hoa đào diễm lệ.
Vạn đại tiểu thư tuy rằng lúc này đang mặc nam trang nhưng khi cười lên vẫn là nụ cười sáng lạn như vậy, cầm ly rượu trên tay xoay xoay, đôi mắt to đen bóng tỏa sáng nhìn chằm chằm vào Phan Ngọc.
Đánh giá Phan Ngọc từ đầu đến chân lại từ chân đánh giá lên lại, vẫn không nói câu nào mà nở nụ cười.
Vốn là Phan Ngọc ngồi ở trên ghế rất thoải mái, phải biết rằng Hồng Nhạn lâu nổi tiếng là ở món ăn cùng đồ dùng, có thể khiến cho khách nhân cảm thấy như đang ở nhà, đây chính là lời nói của lão bản nơi đây.
Mới đầu Phan Ngọc vắt chéo chân, đung đưa qua lại, thật tự tại thoải mái.
Hắn cố ý không nhìn đến Vạn đại tiểu thư, ánh mắt tùy ý nhìn xung quanh cùng với khách nhân trong lâu.
- Khụ khụ, tiểu sư huynh… – Đại tiểu thư thấy Phan Ngọc không chịu để ý đến nàng, đành phải chủ động lên tiếng.
- Haiz, không dám nhận, không dám nhận. Ta so với ngươi chỉ hơn có vài tuổi nên không đảm đương nổi vị trí sư huynh này. – Không chút lễ phép, Phan Ngọc đánh gãy lời của nàng, nói xong ánh mắt tiếp tục nhìn đi nơi khác.
Đại tiểu thư cười càng thêm sáng lạn, miệng cười toét đến tận mang tai, không thèm để ý đến lời nói của Phan Ngọc.
- Tiểu sư huynh, tại sao huynh có thể nói như vậy? Từ khi nào mà chúng ta trở nên xa lạ như thế? Hay là huynh vẫn còn tức giận tiểu muội, bây giờ tiểu muội hướng huynh nhận lỗi được không? – Nói xong còn thực sự đứng lên, làm bộ như muốn quỳ xuống.
Phan Ngọc giống như một lão thần khó tính vẫn ngồi im một chỗ không nhúc nhích, vững như Thái Sơn, nhưng Hồ Tứ thì không có thoải mái như vậy mà có chút đứng ngồi không yên.
Chuyện kể rằng, lúc Phan Ngọc đánh rơi cái chân gà lên trên đầu của người nọ, tóc gáy của Hồ Tứ liền cả kinh đều dựng thẳng đứng lên, vốn trên người đã không có nhiều tiền cho lắm, Phan Ngọc lại còn gọi nhiều món ăn như vậy, nếu đi thanh toán tiền cơm chắc chắn sẽ không đủ.
Bây giờ lại đụng phải người khác, vạn nhất người nọ đòi bồi thường, Hồ Tứ liền không dám tiếp tục tưởng tượng.
Đang suy nghĩ có nên nhảy lầu chạy trốn hay vẫn là quỳ xuống xin lỗi rồi đem Phan Ngọc trói lại giao cho người nọ xử lý, vài ý tưởng vừa mới xuất hiện trong đầu còn chưa kịp thực hiện thì người nọ đột nhiên ngẩng đầu lên, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Hồ Tứ.
Một ánh mắt đen thật đẹp, giống như ánh nắng sáng chói mùa hạ, khiến cho người ta có cảm giác kinh tâm động phách, không gì có thể so sánh được.
Chỉ là một cái liếc mắt đã có thể khiến cho Hồ Tứ đỏ cả mặt.
Chân của đại tiểu thư mới nâng lên được một nửa, khóe mắt liếc một cái nhìn về phía Phan Ngọc, hy vọng hắn có thể ngăn nàng lại.
Nhưng nhìn mãi mà hắn ngay cả động cũng không động lấy một cái, không khỏi thầm mắng trong lòng, thật muốn đem cái bàn đập lên mặt của hắn mà.
Nàng giận dữ trừng mắt nhìn hắn nhưng sau khi nghĩ đến mọi người trong nhà đang rối loạn cùng với việc kinh doanh buôn bán đang gặp khó khăn, đại tiểu thư không thể không hướng hắn cúi đầu.
Sự thật đúng là tàn khốc, vô cùng tàn khốc, đại tiểu thư thống khổ phát hiện ra dưới chân của nàng là nơi thật không thích hợp để mà quỳ xuống.
Một đống xương gà, có cái còn sót lại vài miếng thịt, đại tiểu thư thật muốn đi đến chỗ khác nhưng Phan Ngọc đang còn ngồi ở trước mặt, nàng không muốn bị hắn khinh thường nha.
Quyết tâm cắn chặt răng, bất quá chỉ là đống xương gà mà thôi, cũng sẽ không mất đi khối thịt nào, tuy rằng nhìn qua xác thật có chút gớm.
Khi y phục tuyết trắng sắp bị làm bẩn, thì đột nhiên có một bàn tay vươn ra giữ chặt lấy thân, không cho nàng tiếp tục quỳ xuống, bên tai vang lên âm thanh trong trẻo:
- Không cần quỳ, ở đây thật bẩn.
Đại tiểu thư được cứu dưới tình huống này, xem ở trong mắt của nàng chẳng khác nào cứu nàng ra khỏi cái chết, cảm kích ngẩng đầu nhìn ân công đã cứu nàng, không ngờ lại nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, đúng là tiểu hài tử vẫn luôn đi theo bên người Phan Ngọc.
Không giống với những nam nhân bình thường vẫn hay dùng oản kế mà là dùng sợi dây màu xanh, đem mái tóc dài cột lên cao, dây cột tóc rất dài, nhẹ nhàng phất lên phất xuống.
Vài sợi tóc đen giống như lông chim, từng đợt từng đợt nhè nhẹ chạm vào khuôn mặt như ngọc, nụ cười để lộ ra hai cái răng nanh nho nhỏ, đôi mắt cong cong biết cười.
Tâm của đại tiểu thư đột nhiên rơi vào hồ nước xuân ấm áp, nhu hòa, lo lắng khôn cùng luôn vây quanh lấy nàng chậm rãi biến mất, nhịn không được cầm lấy cánh tay ấy mà đứng lên.
Không thể để cho Hồ Tứ gặp được những người yếu đuối, bởi vì nếu mạnh mẽ thì nàng tuyệt đối sẽ không sợ, nhưng nếu người ta biến thành yếu đuối, nàng liền so với người ta còn muốn yếu đuối hơn.
Cảnh này ở trong mắt nàng, đại tiểu thư tuyệt đối là ở thế yếu, so với sự đáng thương của đại tiểu thư thì Phan Ngọc có tới mười phần giống với đại ác bá, chẳng những xấu xa, mà còn là người cực kì xấu xa.
Hơn nữa, lúc nhìn thấy bộ dạng chực khóc của đại tiểu thư thì tâm địa hiệp nghĩa, trừ kẻ bạo giúp kẻ yếu của Hồ Tứ bắt đầu nổi lên, chỉ tay vào Phan Ngọc, nói:
- Ngươi như thế nào lại có thể để cho một nữ hài tử quỳ xuống? Lương tâm của ngươi vẫn còn hay là đã cho cẩu ăn mất rồi!
Lời vừa ra khỏi miệng, liền làm cho đại tiểu thư nhìn Hồ Tứ với cặp mắt khác xưa, phải biết rằng danh tiếng của Phan Ngọc rất cao nha.
Nhất là vài năm nay, hắn đã đi qua rất nhiều nơi, người đến nịnh bợ hắn nối liền không dứt.
Tuy rằng tính cho đến hiện tại, đại tiểu thư đã làm ra vài chuyện đáng giận đối với Phan Ngọc nhưng cũng chưa từng lên tiếng mắng chửi hắn, nhìn Hồ Tứ mắng Phan Ngọc cực kì điêu luyện, như vậy bình thường chắc đã có mắng qua.
Tâm của đại tiểu thư liền có xu hướng nghiêng về phía Hồ Tứ, phải biết rằng tuy nàng dám đối nghịch Phan Ngọc nhưng cũng chưa từng dám mắng Phan Ngọc dù chỉ một từ, ai cũng biết Phan Ngọc hận nhất chính là người khác mắng hắn.
Phan Ngọc ho khan một tiếng, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Hồ Tứ một cái, phá lệ không có ra tay đánh nàng.
Để tránh cho Hồ Tứ tiếp tục nói ra những lời bất lợi đối với hắn, Phan Ngọc lần đầu trở nên nghiêm túc:
- Vạn sư muội, ngươi tìm ta có việc gì?
Sau khi nói xong, Phan Ngọc phát hiện Vạn đại tiểu thư lại không có chú ý tới lời nói của hắn, ánh mắt thậm chí còn không có nhìn đến hắn, đôi mắt luôn nhìn chằm chằm vào Hồ Tứ.
Ánh mắt to của nàng tràn đầy sự cảm kích cùng bội phục, điều này không khỏi làm cho hắn cảm thấy tức giận.
Cho đến khi đại tiểu thư phục hồi lại tinh thần mới chậm rãi nói ra mục đích đến tìm hắn lần này.
- Thì ra là thế.
Phan Ngọc gật gật đầu, biểu tình nghiêm túc thở dài.
Tâm của đại tiểu thư lo lắng đập mạnh. Nàng không muốn bỏ dở giữa chừng.
Phải biết rằng, nàng thật vất vả mới tìm thấy được Phan Ngọc nha. Câu nói tiếp theo vang lên khiến cho nàng mừng rỡ như điên.
- Việc này tuy có hơi khó nhưng vẫn có thể giải quyết được.
Chỉ còn thiếu nước ôm lấy Phan Ngọc hôn mạnh một cái mà thôi, nàng hưng phấn đến mức khua tay múa chân, lập tức muốn ra ngoài chuẩn bị xe ngựa.
Phan Ngọc thì không có vội vàng như vậy, phất tay làm cho chính nàng an tâm một chút, đại tiểu thư liền nghi hoặc nhìn Phan Ngọc, không biết hắn còn có chuyện gì? Phan Ngọc cười cười:
- Vạn sư muội, tuy rằng ta và ngươi là sư huynh muội đồng môn, nhưng ta cũng không thể bởi vì vậy mà làm trái với quy củ của ta, vậy… – Hắn cười càng thêm vui vẻ.
- Ngươi là đứa hiểu được lòng người, hẳn là hiểu được ý tứ của ta đi.
Hồ Tứ thiếu chút nữa là quên cả thở, nàng hiểu được ý tứ của Phan Ngọc nha.
Đến lúc này mà hắn vẫn còn muốn dùng công phu sư tử hạm, nghiêm túc mới có một chút đã muốn hiện nguyên hình. Đúng lúc nàng đang muốn phát tác thì đại tiểu thư lại nở nụ cười, cười đến thật sáng lạn.
- Tiểu muội đương nhiên biết quy củ của tiểu sư huynh. Như vậy đi, sau khi tiểu sư huynh giúp muội giải quyết xong vấn đề thì tiểu muội sẽ có một phần lễ vật.
Đồng ý sảng khoái như vậy làm cho Phan Ngọc đang muốn nói ra những lời độc ác cũng phải ngẩn người, nhìn vẻ mặt tươi cười của đại tiểu thư, nhìn như thế nào cũng không giống như là có âm mưu quỷ kế.
- Chẳng lẽ muội ấy đổi tính?
- Ngươi có bệnh sao? Vì cái gì phải đưa tiền cho hắn?
Hồ Tứ không thể kiềm lòng được, nói:
- Ngươi là sư muội của hắn, hắn giúp ngươi là điều hiển nhiên. Hắn mà tìm ngươi đòi tiền thì sẽ bị thiên lôi đánh chết!
Nói xong, Hồ Tứ quay đầu sang nói với Phan Ngọc.
- Ngươi đã quên sư huynh mà ngươi từng gặp rồi sao?
Trong chớp mắt, không khí bỗng trở nên trầm trọng, nhiệt độ lập tức giảm xuống.
Mặt của Phan Ngọc tuy chưa biến sắc nhưng ánh mắt đã bắt đầu âm u. Hồ Tứ có chút sợ hãi, nàng sợ nhất là lúc Phan Ngọc không nói lời nào, chính là như bây giờ.
Nàng cũng biết lời nói của mình đã gây ra họa, đang không biết làm sao thì đại tiểu thư đã mở miệng:
- Muội biết tính cách của vị sư huynh này, chuyện của Thường sư huynh, muội đã sớm biết được. Nếu Thường sư huynh còn sống, muội cũng sẽ không làm phiền đến tiểu sư huynh, nhưng mà, tiểu muội thật sự cùng đường rồi. Nhìn khắp thiên hạ, chỉ có tiểu sư huynh mới có thể giúp được muội, còn nhờ tiểu sư huynh không cần để ý đến những chuyện mà tiểu muội đã làm ngày xưa, niệm tình sư huynh muội đồng môn, xin giúp muội lần này.
Phan Ngọc trầm mặt sau một lúc lâu, trong lòng thầm nghĩ, dù sao cũng phải về nhà, cùng nhau đi với nàng có thể tiết kiệm không ít sức lực, cho dù là trên đường có xảy ra chuyện gì, hắn cũng không cần lo lắng.
Nghĩ như thế, Phan Ngọc liền trở nên thoải mái, thể xác và tinh thần đồng thời trầm tĩnh lại, trên mặt nở nụ cười không hề giả dối, thống khoái đáp ứng yêu cầu của đại tiểu thư.
Tuy rằng ánh nắng mặt trời nóng như lửa, người phơi nắng đều nhanh chóng bị tróc da, cây cối ven đường vô lực ngẩng đầu, lá cây cũng bị héo rũ nhưng tâm tình của đại tiểu thư vẫn là cực kì thoải mái, không chỉ vì Phan Ngọc đồng ý cùng nàng về nhà, càng bởi vì bên người có thêm Hồ Tứ.
Biết Hồ Tứ không cưỡi được ngựa, nàng liền đi đến chuồng ngựa tìm một con ngựa ngoan ngoãn, kiên nhẫn dạy Hồ Tứ cách cưỡi ngựa.
Bất quá không lâu sau, Hồ Tứ đã có thể thành thạo cưỡi ngựa khiến cho nàng luôn miệng khen giỏi, quay sang thì gặp phải ánh mắt cực kì khinh thường của Phan Ngọc đang đứng nhìn ở một bên.
Hắn nói cái gì mà sợ mệt, bắt nàng tìm cho hắn một cỗ xe ngựa, các nàng cưỡi ngựa còn hắn thì ngồi trong xe.
Nhìn thấy Hồ Tứ cùng với Vạn đại tiểu thư không ngừng nói nói cười cười, Phan Ngọc ghen tị đến mức không biết phải làm sao.
Hắn thật sự không hiểu, rõ ràng nàng ta nhìn ra được Hồ Tứ vốn không phải là người, tại sao còn có thể thân nhau đến như vậy chứ? Còn luôn miệng gọi cái gì mà “Hồ ca ca”, kêu thật thân thiết mà.
Không để ý tới sự buồn bực của Phan Ngọc, một đường này đối với Hồ Tứ mà nói thật là vui vẻ.
Từ khi biến thành người đến nay, lần đầu tiên nàng được đối xử tốt như vậy, hảo cảm trong lòng đối với Vạn đại tiểu thư không ngừng gia tăng.
- Đại tiểu thư… – Hồ Tứ vừa mới mở miệng đã bị đại tiểu thư đánh gãy.
- Đừng có gọi ta là đại tiểu thư gì gì đó, Hồ ca ca cứ gọi ta là Đào Nhi là được rồi.
- Đào Nhi. – Hồ Tứ không chút do dự liền lên tiếng gọi.
- Dạ. – Vạn đại tiểu thư đáp lại một tiếng thật sảng khoái, nở nụ cười ngọt chết người.
Phan Ngọc ở phía sau vẫn luôn chăm chú nhìn hai người bọn họ, vừa thấy cảnh này thì không nhịn được nổi da gà. Hắn thà rằng đi ngủ còn hơn ngồi đây nghe hai người ngu ngốc này nói chuyện với nhau.
Một đường đi lại phải liên tục dừng lại nghỉ ngơi, kết quả ba ngày sau, mọi người cuối cùng cũng đến nơi.
Xa xa đã thấy trường thành quen thuộc, đại tiểu thư có chút kích động, nhanh chóng thúc giục con ngựa.
Không bao lâu sau liền vào thành, trong thành người đến người đi, ồn áo náo nhiệt, không hổ là thành Giang Nam nổi tiếng.
Hồ Tứ gặp cái gì cũng đều cảm thấy mới mẻ, thỉnh thoảng hỏi đông hỏi tây, đại tiểu thư nhưng thật ra rất có tính nhẫn nại, luôn miệng giải thích.
Đột nhiên, Hồ Tứ chỉ vào tửu lâu đối diện, hỏi;
- Đào Nhi, tửu lâu đó bán cái gì vậy?
Đại tiểu thư tùy ý nhìn thoáng qua, vừa thấy tên của tửu lâu liền lập tức biến sắc, mày liễu cơ hồ dựng thẳng lên, một tay nắm lấy tay áo của Hồ Tứ kéo đi, quay lại gượng cười với Phan Ngọc đang cười đến cực kì bí hiểm, nói:
- Tiểu sư huynh, Hồ ca ca, nhà của muội không còn xa, chúng ta đi nhanh đi!
Vừa mới đi không được hai bước, phía sau đột nhiên truyền đến một trận ồn ào, mùi hương hoa đào thanh nhã nhẹ nhàng bay vào trong mũi của bọn họ.
Cùng lúc đó, một âm thanh hô to tuy vội vàng, kích động nhưng rất trong sáng, dễ nghe vang lên.
- Hoa Hoa!