Tiếng bước chân dừng lại ở trước cửa động.
Bỗng nhiên, có một trận gió lớn thổi vào mặt khiến cho vài sợi tóc của Phan Ngọc trở nên lộn xộn.
Hắn biết phong ấn đã được giải trừ, có thể giải trừ phong ấn này trừ bỏ hắn cũng chỉ có Hồ Tứ, tâm dần dần thả lỏng.
Mọi thứ trước mắt bỗng biến thành màu đen, hắn biết đây là kết quả của việc mất máu quá nhiều.
Miễn cưỡng chống đỡ thân thể, miệng vết thương trên người tuy nhỏ nhưng lại không ngừng chảy ra máu đen, phát ra mùi tanh hôi, Phan Ngọc cắn chặt khớp hàm, cố gắng nhịn xuống để không phát ra tiếng kêu đau đớn.
Tai nghe thấy tiếng thét kinh hãi của Hồ Tứ, Phan Ngọc hít một hơi, Hồ Tứ liền chạy tới bên cạnh đỡ lấy hắn.
Nhìn sắc mặt của Phan Ngọc do mất máu mà trở nên cực kì tái nhợt, ánh mắt thì nửa khép nửa mở, hơi thở mỏng manh, ngón tay cùng thân thể lạnh giống như một khối hàn băng vậy.
Nhờ ánh sáng ngoài động chiếu vào, Hồ Tứ có thể thấy được máu đen mang theo mùi tanh dính ở trên tay của nàng. Hồ Tứ nhíu nhíu mày, quay đầu lại nói vọng ra bên ngoài:
- Uy, còn đứng ở đó làm gì? Mau vào đây!
- Đến đây, đến đây! Thật là phiền toái mà!
Là âm thanh của một tiểu hài tử.
Phan Ngọc dựa vào người Hồ Tứ, nghiêng đầu nhìn thoáng qua, tiểu hài tử có mái tóc lộn xộn đang bước vào động với vẻ mặt mất hứng.
- Thật sự không biết là ta điên hay là ngươi điên nữa, để cho ta đi đến nơi quỷ quái như thế này.
- Uy, ta dẫn ngươi đến đây cũng không phải là không công. Ngươi cầm tiền của ta thì phải thay ta làm việc. Nam tử hán đại trượng phu, sao có thể nói mà không giữ lời chứ!
Hồ Tứ có chút mất hứng, nói:
- Ngươi suy nghĩ cũng đã được nửa ngày, rốt cuộc có được hay không?
- Được rồi, được rồi. Ngươi cũng thật phiền toái, có tiểu Hổ Tử ta ở đây, không có vấn đề gì là không giải quyết được!
Tiểu hài tử vỗ vỗ bộ ngực gầy gò, muốn đem mình trở thành một hảo hán, trừng mắt chống lại cặp mắt nửa khép nửa mở của Phan Ngọc.
Bởi vì bị thương và phát sốt nên khuôn mặt của hắn bị chuyển thành màu hồng, đôi mắt sáng ngời lại có chút long lanh nước, thật mê hoặc quyến rũ động lòng người.
Tâm giống như bị một cái búa tạ đụng vào làm cho rung động, hai mắt không tự chủ được mà phát sáng, hai tai thì “ù ù” giống như nghe thấy hàng ngàn tiếng sấm đồng thời nổ ra.
Miệng lưỡi khô khốc , trái tim giống như có cọng lông không ngừng vuốt ve. Tim cậu ta đập nhanh như chớp, tâm loạn như ma, từ cổ cho đến mặt đều biến thành màu đỏ, mồ hôi từ trên trán không ngừng chảy xuống.
Hồ Tứ chờ ở bên cạnh trở nên nóng lòng, vừa quay đầu lại đã thấy bộ dáng này của tiểu Hổ Tử, nhất thời tức giận đánh vào đầu của cậu ta một cái.
- Nhìn cái gì mà nhìn, không có cái gì đẹp mắt ở đây hết, hắn là nam nhân!
Nam nhân?
Tiểu Hổ Tử nghi ngờ nhìn Phan Ngọc từ trên xuống dưới, có vài sợi tóc đen dính ở trên mặt, mái tóc đen tuyền, thật xinh đẹp.
- Không thể nào, rõ ràng đây là một mỹ nhân tỷ tỷ!
Phốc, Phan Ngọc phun một ngụm máu ở trên vạt áo, còn có vài giọt chảy xuống, ngực kịch liệt phập phồng, hai mắt trừng đến trắng dã.
- Cậu ta là cố ý, nhất định là cố ý.
Phan Ngọc trong lòng thầm mắng, miệng vừa động liền có máu chảy ra bên ngoài.
Đến tận bây giờ, ngay đến cả khí lực nâng cánh tay lên cũng không có, miệng vết thương thoạt nhìn thì không có gì nghiêm trọng, ít nhất thì hắn còn có thể di chuyển, không nghĩ tới việc trúng phải yêu độc lại lợi hại đến vậy, lấy công lực của hắn thì miễn cưỡng còn có thể giữ lại được mạng sống.
- Ôi! Mỹ nhân tỷ tỷ bị hộc máu kìa! – Tiểu Hổ Tử kinh hô dẫn đến việc bị Hồ Tứ xem thường.
Hồ Tứ âm thầm khấn ông trời, như thế nào lại khiến cho nàng gặp được một tiểu hài tử như vậy chứ?
Nhịn xuống cảm giác đau đầu, Hồ Tứ nói:
- Tiểu Hổ Tử, mau đem cái cáng lại đây, hắn không di chuyển được.
Hồ Tứ trợn mắt há hốc mồm nhìn cái “cáng” trước mặt.
Hai cái gậy để khiêng tuy có nhưng tuyệt đối giống cây gậy trúc, ở giữa có cái bao, thôi thì kêu là mảnh vải đi, cuộn lại với nhau thành một đống hỗn độn.
Một giọt mồ hôi chảy xuống, Hồ Tứ cảm thấy khắp người đều lạnh, quay đầu lại muốn phát hỏa thì chẳng thấy người đâu, đang nghi ngờ thì nghe thấy tiếng nói truyền đến từ bên kia.
- Vị tỷ tỷ này, ngươi yên tâm, có tiểu Hổ Tử ta ở đây, ngươi tuyệt đối sẽ không có việc gì đâu, hì hì!
Hồ Tứ cảm thấy tiểu Hổ Tử thoạt nhìn chính là không được thông minh, nhưng không ngờ cậu ta lại thật sự ngốc như vậy, giống như tạt vào nàng một chậu nước lạnh từ trên xuống dưới, thật sự là lạnh đến tận xương.
Hồ Tứ thấy mình nhanh chóng bị đông lạnh thành tuyết luôn rồi.
Mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng có quy củ đến như vậy đâu nha. Tất cả còn không phải vì bên cạnh có vị “Mỹ nhân” vẫn luôn trừng mắt nhìn nàng sao?
Kể từ lúc Hồ Tứ cùng tiểu Hổ Tử nâng cáng lên, để tránh cho tiểu Hổ Tử lại hồ ngôn loạn ngữ, nói những lời không nên nói, Hồ Tứ cứng rắn bắt cậu ta nâng cáng ở phía trước.
Cho nên lúc này, Hồ Tứ liền phải đối diện với đôi mắt lạnh như băng của Phan Ngọc.
Nếu hỏi Hồ Tứ, khi nào là lúc nàng vui vẻ nhất thì khẳng định Hồ Tứ đôi mắt sẽ biến thành hoa đào, hai con ngươi trở thành đào tâm, tiểu móng vuốt hưng phấn cào cào:
- Đương nhiên là lúc ngắm mỹ nhân cùng với lúc bị mỹ nhân ngắm, ngốc!
Ánh mắt của Phan Ngọc rất đẹp, hơi hơi nheo lại đến khi khóe mắt có chút nhỏ, lông mi thật dài lại cong vút, giống như có ý cười toát ra, bảy phần bướng bỉnh, ba phần giảo hoạt, cho dù là lúc tức giận thì ánh mắt cũng giống như mang theo ý cười vui vẻ.
Hiện tại, Hồ Tứ cũng không được thoải mái gì cho lắm.
Nhất cử nhất động của nàng, thậm chí lúc nhìn thấy khuôn mặt của hắn dẫn đến rung động trong lòng cũng bị Phan Ngọc nhìn hết ở trong mắt, đều che giấu không được, toàn thân giống như bị con gì cắn nhưng không dám đi bắt.
Cả người Hồ Tứ cứng ngắc, âm thầm cắn chặt răng.
Bất quá là trừng mắt nhìn nàng mà thôi, sợ cái gì, cũng không có mất đi khối thịt nào nha.
Nghĩ đến đây, Hồ Tứ lấy thêm can đảm trừng mắt nhìn lại.
Đại khái là qua một nén hương, Phan Ngọc miễn cưỡng nâng lên ngón tay, xoa xoa huyệt thái dương, mí mắt giật lợi hại, chưa từng mệt mỏi như vậy.
Nằm trên cáng, hắn nhìn chằm chằm vào tiểu viện rồi nhìn chiếc giường đơn sơ trước mặt.
Ánh mắt Phan Ngọc chưa từng mệt mỏi như lúc này, hắn trừng mắt nhìn thẳng, dưới đáy lòng dâng lên sự bội phục đối với Hồ Tứ.
Lần đầu tiên có người dám cùng với hắn trừng mắt nhìn lâu như vậy, nhưng lại là một yêu quái, chẳng những là một yêu quái mà còn là một hồ ly cổ quái không hề có chút pháp lực gì.
Nghĩ đến đôi mắt to tròn trừng mắt với hắn thật lâu, Phan Ngọc cảm thấy đầu càng ngày càng đau. Bất quá, so với “phương pháp giết người bằng ánh mắt” của Hồ Tứ thì “Ma âm xuyên thủng lỗ tai” của tiểu Hổ Tử càng nguy hiểm đến sinh mạng của Phan Ngọc hơn.
Trong mắt của thiếu niên ngây ngô kia là tràn đầy tình cảm ái mộ khiến cho Phan Ngọc cực kì đau đầu.
Lần đầu trong cuộc đời, vì tránh mặt một tên sai vặt mà hắn chỉ dám trốn ở trong phòng không dám ra ngoài, cũng không dám cùng với tiểu Hổ Tử nói chuyện dù chỉ một từ.
Tiểu Hồ Tử đối với việc “Phan Ngọc là nam nhân” giống như không bao giờ nghĩ tới.
- Có lẽ là không quan tâm đi!
Vào buổi tối một ngày, Hồ Tứ ra vẻ trả lời đầy chắc chắn thiếu chút nữa làm cho Phan Ngọc tức chết.
Phan Ngọc căn bản là không dám nghĩ tới loại tình huống như thế, hắn sợ chính mình nhịn không được phát điên, một ngày nào đó sẽ đem tiểu Hổ Tử ra đánh cho đã tay.
Tuy rằng Phan Ngọc hắn là người ham tiền tài nhưng vẫn là người biết tri ân thì phải báo đáp, loại hành động vong ân bội nghĩa như thế, như thế nào hắn cũng không làm được.
Vì cái gì người không cần lương tâm lại có thể phát tài?
Vì cái gì có những người da mặt so với tường thành còn dày hơn?
Lúc Phan Ngọc ngồi ở bàn cơm liền hoàn toàn có thể hiểu được.
Hắn nhìn Hồ Tứ đang nhếch miệng vui vẻ cười ở bên trái, liếc mắt một cái nhìn tiểu Hổ Tử đang ngây ngô cười ha ha ở bên phải, trong lòng cảm thán thật lâu, Phan Ngọc thật muốn ngửa mặt lên trời gào to vì cái gì bắt hắn gặp phải hai kẻ dở hơi này chứ.
- Ăn đi, ăn đi. Đây chính là cá do hai chúng ta tự tay bắt được, Hồ ca ca làm hơn nửa ngày mới xong, ngươi nhanh ăn đi, còn có canh cá nữa này, rất bổ đó!
Bởi vì hưng phấn nên tiểu Hổ Tử nói năng có chút lộn xộn, đã từng được cha mẹ nhắc nhở qua trong lời ăn tiếng nói. Nhưng khi nó đối mặt với Phan Ngọc thì sớm đã ném mọi thứ lên chín tầng mây, làm sao còn nhớ rõ cái nào nên nói, cái nào không nên nói chứ.
Phan Ngọc lẳng lặng nuốt một ngụm nước miếng. Hắn chưa từng biết sợ hãi, cũng không có trốn tránh qua ai nha.
Phải biết rằng hắn là Ngọc Diện La Sát nổi danh trong giang hồ, những yêu quái có hiểu biết chỉ cần nghe thấy tên của hắn thì sẽ lựa chọn cho mình một con đường, đó là trốn.
Trốn đến nơi không còn thấy bóng dáng tăm hơi của hắn.
Nhưng hiện tại, bên trái của hắn là một tiểu hồ ly ngu ngốc, bên phải…
Haiz, hắn không muốn nhìn lại.
Phan Ngọc nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt cực kì tập trung trừng món được gọi là cá trước mặt mình.
Ừ, so với cá của vài ngày trước đây thì đã tiến bộ lên rất nhiều, ít nhất, ít nhất thấy được là hình con cá.
Hồ Tứ có chút lo lắng đề phòng, bởi vì trước kia Phan Ngọc có nói qua là muốn ăn cá dấm chua Tây Hồ cùng với cá đường dấm chua, hơn nữa canh cá cũng rất bổ nên nàng quyết tâm nấu món cá sao cho thật ngon.
Ai bảo Phan Ngọc bị thương là do cứu nàng cơ chứ?
Về tình về lý thì nàng đều phải đối xử với hắn thật tốt. Nhưng nhìn lại thành tích từ khi nấu ăn của nàng cho đến nay, thì hình như nàng đánh giá quá cao trù nghệ của mình rồi thì phải.
Lần thứ nhất, bởi vì là lần đầu nhóm lửa nên nàng thiếu chút nữa đốt cháy nhà bếp của người ta, còn làm cho mặt mày cháy đen.
Lần thứ hai, mẫu thân của tiểu Hổ Tử tốt bụng đem cá giết, rửa ruột sạch sẽ chỉ chờ nàng động thủ mà thôi. Kết quả con cá đáng thương đó lúc đi vào thì có hình cá nhưng lúc đi ra đã muốn biến thành cá trụi, cơ hồ là thay đổi hoàn toàn.
Lần thứ ba, cũng chính là lần này, Hồ Tứ cảm thấy thật hài lòng bởi vì lúc đi vào là cá, lúc đi ra cũng vẫn là cá.
Tay Phan Ngọc có chút run run, hắn không biết khẩu vị của chính mình còn muốn bị trù nghệ kém cỏi của Hồ Tứ tra tấn bao lâu nữa.
Nhớ tới lời của chính mình từng nói qua, nhịn không được liền hối hận, hối hận đến mức muốn khâu lại cái miệng của chính mình.
Ai bảo hắn muốn ăn cá dấm chua Tây Hồ, ai bảo hắn tham ăn cá đường dấm chua làm chi?
Không nghĩ tới tiểu mơ màng Hồ Tứ lại có thể nhớ kỹ lời nói của hắn như vậy a.
Vì sao những lời nói hữu dụng của hắn thì nàng không chịu nhớ kỹ lại cố tình nhớ kỹ câu nói này?
Không chịu nổi sự thúc giục của Hồ Tứ và tiểu Hổ Tử, Phan Ngọc đành cầm đôi đũa hướng về phía con cá trên bàn, thật là không thể giữ bình tĩnh nổi mà.
Đôi đũa mới cắm vào đã có miếng thịt cá rớt ra.
Phan Ngọc nhẹ nhàng thở ra một hơi, so với trước kia thì đã mềm hơn rất nhiều.
Phan Ngọc nhìn sang bên cạnh, bị món thịt bò thơm ngon hấp dẫn tầm mắt, dụ hoặc hắn lấp đầy cái bụng đang trống rỗng. Tầm mắt vừa chuyển, đôi đũa đã chạm tới chiếc đĩa.
Vừa bỏ miếng thịt bò thứ nhất vào trong miệng, cái mũi của Phan Ngọc bắt đầu lên men, hốc mắt chậm rãi biến hồng.
Cái gì gọi là nhân sinh, cái gì gọi là ngũ vị tạp trần, chỉ cần ăn một miếng thịt này liền hiểu được tất cả, không còn gì để bàn cãi, lần đầu tiên trong đời hắn hy vọng chính mình sẽ không có vị giác.
- Đây là canh cá, mau uống đi nếu để nguội sẽ không ngon.
Tiểu Hổ Tử nhìn thấy Phan Ngọc sau khi ăn được một miếng thì sắc mặt không được tốt cho lắm, nghĩ đến chắc món này ăn không ngon liền thật cẩn thận múc canh bỏ vào trong chén, hai tay đưa đến trước mặt của Phan Ngọc.
Nếu không phải Phan Ngọc phản ứng nhanh thì chỉ sợ chén canh này đã trực tiếp đổ vào trong miệng hắn.
Nước canh cá có màu trắng, phía trên có vài cọng hành, tuy nhìn thật đơn giản nhưng thật ra cũng rất đẹp mắt.
Hiện tại, hắn đã trở thành như vậy, thôi thì đành phải vội vàng uống một ngụm canh.
Một mùi vị cổ quái lan tràn ở trong miệng của Phan Ngọc, cực kì khó chịu, nước mắt của Phan Ngọc nhịn đã lâu rốt cuộc không nhịn được mà chảy xuống dưới.
Ánh sáng mặt trời sau buổi trưa là nắng như vậy, vàng óng ánh cực kì sáng lạn, chiếu sáng một phòng, chiếu cả lên người của hắn nhưng hắn lại cảm thấy trước mặt chỉ có một mảnh tối tăm mù mịt, không thấy một chút ánh sáng nào.
Chuyện này đối với Phan Ngọc là một đả kích to lớn trước nay chưa từng có, thế cho nên hắn cuối cùng cũng không dám lại để cho Hồ Tứ tới gần phòng bếp dù chỉ là nửa bước.
- Thịt Đông Pha, Tôm hấp Long Tĩnh, Bạch trảm kê, cá chua ngọt Tây Hồ, chân giò hun khói,… À còn nữa, nhớ mang cho ta loại trà Long Tĩnh ngon nhất tới đây.
Rầm!
Hồ Tứ thiếu chút nữa là chui xuống dưới gầm bàn, không nghĩ tới thương thế của Phan Ngọc vừa mới lành, hắn liền khẩn cấp rời khỏi nhà nông kia.
Hơn nữa sau khi vào thành còn gọi nhiều món ăn như vậy, phải biết rằng, đây chính là tửu lầu lớn nhất trong thành đó.
Sờ sờ túi bạc, trong lòng Hồ Tứ bắt đầu trở nên bồn chồn, lo lắng, nhưng mà ánh mắt Phan Ngọc cũng không có nhìn đến đây.
Nhất là lúc món ăn đầu tiên được bưng lên là thịt Đông Pha, ăn liền một lần hai khối thịt, cơ hồ là nhét đầy vào trong miệng, hoàn toàn đã không còn hình tượng vân đạm phong khinh như trước đây.
Một lúc lâu sau…
- Uy, ngươi có khỏe không vậy? Không khỏe cũng vẫn muốn ăn?
Hồ Tứ có chút lo lắng, sợ cách ăn không muốn sống này của Phan Ngọc có thể dẫn đến mất mạng của hắn nha.
Phan Ngọc xoa xoa cái bụng căng tròn, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cái chân gà còn lại, nhịn không được “ợ” lên một tiếng.
Phan Ngọc nhanh chóng che cái miệng lại, trừng mắt tức giận nhìn Hồ Tứ đang không ngừng cười ha ha, cầm chiếc đũa gõ lên đầu của nàng để làm cho nàng im miệng.
Đang lúc đùa giỡn, đường cái náo nhiệt đột nhiên trở nên hỗn loạn.
Hồ Tứ tai thính liền cúi đầu nhìn xuống thì vừa thấy, vội vàng kéo Phan Ngọc đang gặm chân gà nhìn xuống phía dưới.
Không ngờ tới, vừa nhìn thấy rõ là gì thì mặt của Phan Ngọc liền biến sắc, miệng há to, cái chân gà mới ăn được một nửa cứ như vậy mà rớt xuống dưới lầu, rơi ngay trên đầu của một người.
Người bị trúng liền tức giận ngẩng đầu lên muốn chửi, nhưng trong nháy mắt khi nhìn thấy Phan Ngọc thì ánh mắt liền sáng rực lên.
- Ta đã tìm được ngươi rồi, tiểu sư huynh!