Buổi sáng, ánh ban mai rực rỡ như những dải lụa màu vàng óng ngả mình trên chiếc giường trắng tinh. Những chú chim đậu ngoài cửa sổ ríu rít hót vang, đậu rồi lại bay, không thể dừng chân trên một cành cây quá lâu. Bởi, chúng muốn khám phá những điều xa lạ mà chúng chưa từng được biết đến, không muốn bị gò bó trong chính khuôn khổ do chúng tạo ra.
Trên giường, hai thân ảnh trần trụi quấn quýt với nhau, triền miên, dây dưa không ngớt. Bọn họ đến với nhau bởi thứ gọi là dục vọng, và xuân dược hôm qua chính là liều thuốc khiến họ sát lại gần nhau và khám phá những ham muốn của cơ thể.
Xuân dược từ tối qua bà Khang Linh Đan cho hai người họ uống đến bây giờ vẫn chưa hết tác dụng. Trên giường lớn, những động tác phóng đãng vẫn đang tiếp tục xảy ra không ngừng nghỉ. Tiếng rên kiều mị ướt át của người con gái dưới thân vang lên khiến người đàn ông ở trên càng thêm mạnh mẽ luân động, không khí sực mùi hoan ái. Tiếng va chạm của người đàn ông nhanh dần nhanh dần rồi dừng hẳn khi đã nhận được khoái cảm khiến mình thoả mãn. Còn người con gái kia thì như người không xương mà ngã phịch xuống giường, người đàn ông nhẹ nhàng, ôn nhu mà ôm cô gái kia vào lòng ngủ một giấc thật ngon.
Mãi đến lúc mặt trời lên cao, người con trai đó mới cựa quậy mình thức giấc, bộ dạng vừa tỉnh ngủ xong thật mê người. Nhưng dường như Diễn Tước cảm thấy chưa thoả mãn nên vùi đầu vào bộ ngực trần trụi của Khả Ái ngủ tiếp. Khả Ái nhíu mày rồi tiện tay ôm đầu Diễn Tước mà ngủ ngon lành. Hai người ôm nhau ngủ ngon như vậy nhưng, một lúc sau tiếng gõ cửa dồn dập khiến Khả Ái nhăn mặt, giọng ngáy ngủ như mèo vang lên:
" Bà Huyên! Cho cháu ngủ tẹo nữa!!!! Cháu mệt quá!"
Diễn Tước mở mắt ra, nhíu mày. Có trời mới biết giọng nói này làm anh nổi lên bao nhiêu dục vọng. Nhưng bây giờ cũng đã là buổi trưa rồi, làm một lần nữa thì cô gái này chết mất. Anh lật mình xuống giường tiện thể lục trong tủ ra bộ quần áo đơn giản, nhanh nhẹn mặc vào rồi bước ra mở cửa.
Người đầu tiên chen vào là bà Khang Linh Đan nhưng được ông Diễn Vương nhanh nhẹn túm lấy nhỏ giọng nói:
" Em sao vậy! Phải từ từ chứ!"
Rồi ông Diễn Vương quay sang con trai nói:
" Con trai! Ba mẹ lên đây gọi con xuống ăn trưa!"
" Mọi người xuống ăn trước đi! Lát con xuống!"
Thấy được câu trả lời không đúng với kịch bản cho lắm bà Khang Linh Đan nhíu mày định nói gì đó thì bị ông Diễn Vương lôi xuống, Diễn Như cũng cười cười chào tạm biệt rồi cũng chạy xuống luôn.
Diễn Tước bước vào phòng gọi Khả Ái dậy.
" Dậy đi!"
Khả Ái nhăn tít mặt mày mở mắt ra thì thấy Diễn Tước một thân quần áo phẳng phiu đứng trước cửa sổ thật lớn, ánh nắng mặt trời nhảy nhót trên vai anh tạo lên khung cảnh quá chói mắt.
A a a a~~~~
Mai cái mắt tôi! Lác mất thôi!
Khoan!
Sao hắn ta lại ở trong phòng cô nhỉ?
Câu hỏi cứ thế nối tiếp trong đầu cô. Tiếp theo đó là cả một tràng dài tiếng hét thánh thót từ chiếc mỏ xinh xắn của cô
" A a a a a!!! É é é é!!!!!"
Còn anh, khi nhìn thấy phản ứng mãnh liệt đó của cô, môi bất giác nhếch lên.
Cô thầm nghĩ...
Mù mắt chó của tôi rồi!